Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 123: 123




Mặt Ôn Huyền An phải hứng một cái tát cực mạnh, mạnh đến nỗi anh ta lảo đảo lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Một nửa bên mặt Ôn Huyền An tê rần rần, mấy giây sau một cơn bỏng rát ập tới.

“Không phải mẹ phủ nhận là chuyện đó sẽ không xảy ra đâu! Rốt cuộc trong lòng mẹ nghĩ cái gì vậy? Người khác biết rõ, bản thân mẹ cũng biết rõ, nếu ngụy biện có ích thì bố con đã không ly hôn với mẹ!” Anh ta liếm khóe miệng, nhìn An Vũ Mộng bằng ánh mắt chế giễu, lạnh lùng cười khẩy một tiếng rồi quay người bỏ ra ngoài.

“Huyền An, em đi đâu vậy?” Ôn Huyền Thái vội vàng đuổi theo anh ta.

Trạng thái tâm lý của Ôn Huyền An rất tệ, Ôn Huyền Thái thực sự không yên tâm để anh ta ra ngoài một mình.

“Đừng quấy rầy em.” Ôn Huyền An hất tay anh trai ra, nói: “Em muốn yên tĩnh một mình, đừng đi theo em!”
Rồi anh ta cứ thế bước ra khỏi cửa, đầu không ngoảnh lại.

Ôn Huyền Thái đuổi theo một đoạn rồi quay lại nhìn người mẹ vẫn đang khóc lóc thảm thiết trong phòng khách, trong lòng rất buồn bực phiền muộn, vẫy tay gọi hai vệ sĩ, dặn dò: “Đi theo Huyền An, trông chừng nó cẩn thận, đừng để nó xảy ra chuyện gì.”
Vệ sĩ nghe xong liền bám theo Ôn Huyền An ra ngoài.

Ôn Huyền Thái quay về bên cạnh mẹ mình, nói: “Mẹ, đừng làm loạn nữa.

Bố con đã quyết tâm nhất định phải ly hôn với mẹ rồi, mẹ có làm ầm lên nữa cũng vô dụng thôi.

Mẹ đừng sợ, cho dù mẹ có ly hôn với bố con, con và Huyền An đảm bảo nhất định sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”
“Không, mẹ không ly hôn đâu, mẹ không ly hôn, có chết cũng không ly hôn...” An Vũ Mộng liều mạng lắc đầu.


Nếu lúc đầu bà ta không ký thỏa thuận với ông cụ Ôn rằng nếu ly hôn với Ôn Minh Đạo, bà ta sẽ ra đi tay trắng, có lẽ bà ta sẽ đồng ý ly hôn.

Nhưng tờ thỏa thuận đó vẫn còn, dù thế nào bà ta cũng không thể ly hôn được!
Ly hôn với Ôn Minh Đạo, An Vũ Mộng sẽ chẳng còn gì, sau này cũng sẽ không được sống những ngày tháng xa hoa, sung sướng như trước nữa.

Bà ta sẽ không ly hôn.

Có chết cũng không.

Ôn Minh Đạo lạnh lùng nhìn An Vũ Mộng một lúc, ném đơn ly hôn lên người bà ta, nói: “Tôi cho bà thời hạn ba ngày, ba ngày sau, nếu bà vẫn không chịu ký vào thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ bảo luật sư khởi kiện.

Đến lúc đó, tôi sẽ khiến bà ra đi mà không được hưởng bất cứ tài sản nào hết, còn nhà mẹ đẻ của bà nữa, sau này đừng mong chiếm được một chút lợi lộc gì từ nhà họ Ôn!”
Nói xong, ông ta sải bước rời đi.

An Vũ Mộng khóc như mưa, xụi lơ trên đất, một lúc lâu cũng không đứng dậy được.

Bà ta túm chặt lấy quần áo Ôn Huyền Thái, năn nỉ cầu xin: “Huyền Thái, mẹ thật sự đã biết sai rồi, con giúp mẹ cầu xin bố con đi, mẹ không muốn ly hôn, mẹ thật sự không muốn ly hôn...”
Ôn Huyền Thái tỏ ra buồn bực, nói: “Mẹ, mẹ biết tính tình bố con rồi đấy, ông ấy đã quyết định chuyện gì thì có dùng cách nào đi chăng nữa cũng không cứu vãn được.

Bố con sẽ không nghe con nói đâu...”
“Con không thử, làm sao con biết được?” An Vũ Mộng tức đến nỗi đánh mạnh vào người anh ta, nói: “Con cứ nói với ông ấy, nếu ông ấy dám ly hôn với mẹ, con và Huyền An sẽ cùng tự tử, để xem ông ấy còn dám ly hôn với mẹ nữa không? Ông ấy chỉ có hai đứa con trai là con với Huyền An mà thôi, nếu cả hai đứa đều chết, ông ấy sẽ đoạn tử tuyệt tôn! Chỉ cần con và Huyền An cùng cầu xin ông ấy, ông ấy nhất định sẽ nghe theo các con!”
Ôn Huyền Thái sững sờ đến câm nín.


Bố mẹ ly hôn, con cái lại dùng chuyện tự tử để uy hiếp bố mẹ, đây là những chuyện mà một đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch mới có thể làm ra.

Anh ta và Ôn Huyền An đã hơn hai mươi tuổi rồi, nếu bọn họ làm vậy, chắc chắn sẽ bị người ta cười cho thối mũi.

Hơn nữa, mẹ là mẹ ruột, bố cũng là bố ruột của họ.

Mẹ làm sai rồi, còn bố thì vô tội.

Cuộc hôn nhân của họ đã mang lại sự đau khổ cho bố bọn họ, chứ không phải là hạnh phúc.

Bố anh ta có quyền ly hôn, anh ta lấy tư cách gì để dùng cái chết uy hiếp bố mình, không cho bố mình ly hôn?
Ôn Huyền Thái nhìn An Vũ Mộng bằng ánh mắt không thể hiểu nổi, một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Mẹ, đầu óc mẹ đang rối bời, để con dìu mẹ vào phòng, bình tĩnh lại một chút.”
Anh ta đỡ An Vũ Mộng dậy, muốn dìu bà ta về phòng ngủ, nhưng An Vũ Mộng lại đẩy mạnh anh ta ra, khua tay múa chân khóc lóc như kẻ điên: “Ôn Huyền Thái, rốt cuộc con có phải con trai của mẹ không? Tại sao con không chịu giúp mẹ? Con tưởng việc bố mẹ ly hôn sẽ không ảnh hưởng gì đến con sao? Nếu bố ly hôn với mẹ, ông ta sẽ lấy vợ bé, sinh ra một đứa nghiệt chủng.

Có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, sau này ông ta sẽ để lại cho đứa nghiệt chủng mà vợ sau của ông ta sinh tất cả mọi thứ của nhà họ Ôn, con và Huyền An sẽ chẳng có gì hết! Mẹ không thể ly hôn với ông ta, có chết cũng không!”
“Mẹ, con đã đi làm rồi, con chưa bao giờ ngấp nghé tài sản của bố con!” Ôn Huyền Thái lạnh lùng nói: “Đàn ông giỏi giang sẽ không trông mong vào tiền tài của bố mẹ, con muốn làm gì thì tự con sẽ dùng sự nỗ lực của mình để giành lấy, tài sản của bố con, ông ấy muốn cho ai là tự do của ông ấy, con không có ý kiến gì.”
“Đầu con bị úng nước hả?” An Vũ Mộng sắp tức đến phát điên lên rồi: “Ôn Huyền Thái, sao mẹ lại sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như con chứ? Con chính là một thằng ngốc, một thằng thiểu năng!”
Ôn Huyền Thái nhìu chặt mày lại, đau đầu thở dài một hơi, nói: “Thôi bỏ đi, mẹ thích nói gì thì nói...!con còn có công chuyện phải ra ngoài trước đây.

Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, suy nghĩ cho kỹ, bây giờ ly hôn, bố con còn có thể cho mẹ nhà và cửa hàng.


Để đến ba ngày sau thì mẹ sẽ chẳng có gì đâu.”
Nói xong, anh ta bèn quay người ra khỏi phòng khách.

An Vũ Mộng ra sức gào lên: “Ôn Huyền Thái, con quay lại cho mẹ!”
Ôn Huyền Thái đi thẳng ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.

Anh ta vốn còn sợ mẹ mình không nghĩ thoáng ra được mà đi tìm cái chết.

Nhưng sau đó, anh ta đã hiểu ra rồi, ai muốn chết chứ mẹ anh ta thì không.

Trong đầu An Vũ Mộng chỉ có tiền và tài sản, một kẻ tham lam như vậy sao có thể nỡ lòng nào rời bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý để tìm đến cái chết chứ?
Chồng và con trai đều đi rồi, chỉ còn mình An Vũ Mộng ngồi bệt trên đất, khóc lóc rấm rứt.

Bà ta thật sự rất hối hận, vô cùng hối hận, căm hận Ôn An An và cũng căm hận chính bản thân mình.

Đang yên đang lành, tại sao bà ta cứ khăng khăng mang ý đồ xấu mà đi tính kế hại người khác chứ?
Không trộm được gà, còn mất nắm thóc, tính toán qua lại, cuối cùng không tính được kế hại được người khác mà còn tự hại mình.

Bà ta hối hận đến nỗi chỉ muốn treo cổ tự tử.

Nhưng dù An Vũ Mộng có hối hận đến đâu thì chuyện cũng đã đến nước này, sai lầm không thể cứu vãn, bà ta cũng không còn cơ hội sửa đổi nữa.

An Vũ Mộng sống chết không chịu ly hôn, nhưng một ngày sau, bố mẹ bà ta đã dắt theo em trai bà ta tìm đến cửa.

Ôn Minh Đạo đã gây áp lực lên gia đình nhà mẹ đẻ An Vũ Mộng.


Bây giờ nhà mẹ đẻ của bà ta chỉ còn một công ty nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn được nữa, phải dựa vào việc hợp tác với các công ty chi nhánh của tập đoàn Ôn thị mới có thể gắng gượng hoạt động.

Bây giờ, tập đoàn Ôn thị lại hủy bỏ hợp tác với công ty của nhà mẹ đẻ An Vũ Mộng.

Mất đơn đặt hàng, nhà máy ngừng hoạt động, một lượng lớn nguyên vật liệu không được sử dụng đến, không thể quay vòng lại vốn, chẳng đợi đến mấy ngày, nhà máy sẽ phải đóng cửa, không phát được tiền lương cho công nhân, đám công nhân sẽ làm ầm lên, và tòa án cùng ngân hàng sẽ vào cuộc.

Công ty của nhà mẹ đẻ An Vũ Mộng sẽ lại lần nữa rơi vào thảm cảnh.

Em trai bà ta đến hỏi Ôn Minh Đạo tại sao lại đột nhiên hủy bỏ hợp tác, ông ta bèn kể hết những chuyện mà An Vũ Mộng đã làm ra.

Bố mẹ An Vũ Mộng đến tìm bà ta, đầu tiên là mắng mỏ bà ta một trận thậm tệ, sau đó là yêu cầu bà ta lập tức ly hôn với Ôn Minh Đạo.

An Vũ Mộng khóc đến xé lòng, như đứt ra từng khúc ruột, sống chết không chịu ly hôn.

Mẹ bà ta tức giận mắng bà ta: “Sao con lại ngu ngốc như vậy chứ? Mẹ và bố con là ông ngoại và bà ngoại ruột của Huyền An với Huyền Thái.

Bây giờ Ôn Minh Đạo có thể nhẫn tâm làm vậy với chúng ta có nghĩa là nó đã quyết tâm muốn ly hôn với con rồi.

Bây giờ con ly hôn với nó, nó còn cho con nhà với cửa hàng, còn có thể khôi phục lại hợp tác giữa công ty nhà chúng ta với tập đoàn Ôn thị.

Sau này ít nhất thì chuyện ăn uống của một nhà bốn người chúng ta cũng được đảm bảo.

Nếu con còn cứ trì hoãn kéo dài như vậy, đến một chút tình nghĩa cuối cùng cũng không còn nữa thì con chẳng còn gì nữa đâu.

Mẹ và bố con, em trai con đều phải gánh tội với con, nửa năm sau, cả nhà chúng ta sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, con muốn ra đường làm ăn xin hả?”.