Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 134: 134




Mặt Từ Tú Huỳnh bị nghẹn đỏ bừng, nín nửa ngày không thể nói ra chữ nào.

Đường Du Nhiên thở dài, vỗ nhẹ người bà ta: “Được rồi, Tú Huỳnh, tôi biết bà thương Điềm Điềm, nhưng làm người thì phải thế, giết người đền mạng, thiếu tiền trả tiền, chuyện mà Điềm Điềm đã làm sai, nó phải tự nhận lấy hậu quả, nó tự làm tự chịu xứng đáng phải trả giá lớn, bà không giúp được gì nó đâu.”
“Không, dượng, đừng mà…” Từ Cẩm Điềm lắc đầu cầu xin: “Dượng, con cầu xin dượng, dượng cứu con đi, năm đó chỉ là con có suy nghĩ lệch lạc thôi, đều do Đường Cẩm Y và Ôn An An ép con phải làm vậy.

Chỉ dựa vào một việc con làm sai mà hủy cả đời con, làm thế rất tàn nhẫn với con, dượng, dượng cứu con, cứu con đi…”
“Không ai muốn hủy cả đời con cả.” Đường Du Nhiên nói: “Chuyện vu oan giá họa, vốn là do con làm, hiện giờ cảnh sát muốn bắt con đến cục cảnh sát, cũng chỉ là muốn bắt con trả giá cho việc làm sai trái trước kia của con thôi.

Còn chuyện nếu vì cái này mà mang đến hậu quả xấu, thì cũng là do con tự làm tự chịu, không hề có ai ép buộc con làm thế, không thể đổ cho người khác được.”
“Nhưng cô ta rõ ràng có thể cứu con mà…” Từ Cẩm Điềm vừa khóc vừa nói: “Chỉ cần cô ta bỏ qua cho con một lần, là có thể cứu cả đời con rồi… Chuyện đó đã qua lâu rồi, không cần phải truy cứu trách nhiệm của con, đúng không? Con đã biết lỗi rồi, con nguyện ý bồi thường cho cô ta, chỉ cần không phải ngồi tù, muốn con làm gì cũng được, con có thể bồi thường tất cả!”
“Lấy oán trả ơn, giờ lại oán trách à?” Đường Dạ Khê lạnh lùng nói: “Năm đó, cô suýt chút nữa đã hại chết tôi, cũng chưa từng nghĩ đến việc tha cho tôi một đường sống.

Trong sáu năm nay, cô cũng không hề chủ động nhận lỗi với tôi, nói với tôi một tiếng xin lỗi.

Bởi vậy có thể thấy được, cô cũng không chân chính sám hối tỉnh ngộ, bây giờ cô bị tôi nắm được chứng cứ nên mới khóc lóc xin tha, luôn miệng nói cô sai rồi, xin tôi tha thứ cho cô, vậy nếu không có chứng cứ thì chỉ sợ cái danh trộm cắp phải theo tôi cả đời rồi, cô vĩnh viễn sẽ không nói ra chân tướng.

Nếu đã như vậy, tôi việc gì phải tha thứ cho cô?”

“Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi…” Từ Cẩm Điềm vừa khóc vừa bò đến dưới chân Đường Dạ Khê, liên tục dập đầu mấy cái trước Đường Dạ Khê: “Khê Khê, tôi cầu xin cô, cô rộng lượng hãy tha thứ cho tôi đi, năm đó tôi cũng là bị ép buộc mà thôi, là Ôn An An và Đường Cẩm Y ép tôi phải làm vậy, tôi cũng không còn cách nào… Khê Khê, cô chỉ kém tôi có một tuổi, cô hẳn biết thanh danh quan trọng thế nào với con gái chúng ta, nếu tôi thật sự bị bắt vào ngục giam, vậy đời này của tôi kết thúc rồi.

Khê Khê, cầu xin cô thương tôi, bỏ qua cho tôi lần này đi, tôi sẽ cảm kích cô cả đời.

Tôi xin thề, đời này tôi đều sẽ nhớ kỹ việc làm tốt này của cô, về sau cô muốn tôi làm cái gì tôi cũng sẽ làm, toi xin thề.”
“Ừ đúng thật, thanh danh đối với con gái rất quan trọng, thanh danh không trong sạch, vậy đời này xem như xong rồi…” Đường Dạ Khê mỉa mai nói, khóe môi nhếch lên: “Cô xem, cô biết rõ như thế mà? Cô biết rõ vậy mà vẫn muốn vu oan hãm hại tôi, hủy hoại thanh danh tôi, tâm tư của cô như thế, sao tôi phải tha thứ cho cô chứ hả?”
Ôn Huyền Triệt không nhịn được xen vào: “Khê Khê, giết người đền mạng, nhưng em cũng nhìn ở góc độ khoan dung đi, Điềm Điềm đã biết sai rồi, việc gì chỉ vì cô ấy mà làm mợ hai đau lòng? Anh thấy…”1
“Ôn Huyền Triệt, con câm miệng lại cho mẹ!” Đường Thủy Tinh giận dữ, sắc mặt đỏ lên, lớn tiếng quát: “Con cút ra ngoài, nhanh!”
Ôn Minh Viễn bị bà dọa sợ, vội vàng vỗ nhẹ sau người bà: “Thủy Tinh, đừng tức giận, nó đầu to nhưng không có não, em đừng chấp nhặt với nó, để anh đuổi nó đi.”
Ôn Huyền Cảnh cách Ôn Huyền Triệt gần nhất, đá cho Ôn Huyền Triệt một cước lên đùi: “Con chó như em không thể đổi thói quen ăn phân hả? Ôn Huyền Triệt, sao em hào phóng rộng lượng với người khác vậy? Người phải mang tội danh kẻ trộm trên người, còn suýt bị đánh chết không phải em mà đúng không? Giả sử sáu năm trước em bị gán cho cái tội danh đó, người suýt chết là em, thì giờ em mới có tư cách nói câu đó.

Nếu đã không phải em thì em ngậm chặt cái miệng chó của mình lại đi.

Mình rộng lượng thì gọi là thánh mẫu, khuyên người khác rộng lượng thì thành thánh mẫu giả tạo rồi, em rất muốn làm thánh phụ giả tạo lắm hả?”
“Anh hai em nói đúng đó.” Ôn Huyền Dương tức giận nhìn Ôn Huyền Triệt: “A Triệt, nửa năm trước, em ở trong quán bar xảy ra xung đột với người khác, lúc ấy bên kia nhiều người, bên em ít người, em chịu thiệt thòi, vì bên kia đuối lý nên phải chịu trách nhiệm toàn bộ.

Sau đó em báo án, người bên kia dựa vào quan hệ xin em tha cho một đường sống, lúc ấy em nói thế nào?”

Vẻ mặt Ôn Huyền Triệt tức khắc đỏ bừng.

Lúc ấy anh ta nói gì nhỉ?
Anh ta nói, có thù không báo không phải quân tử.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng chịu thiệt như vậy, anh ta tức giận đi tìm một bạn hợp tác của bố anh ta nhờ người đó hỗ trợ, anh ta cũng không buông ta, cuối cùng người bên kia đều bị đưa vào ngục giam.

Tuy rằng sau đó, mấy người đó chỉ bị phán nửa năm, nhưng nói sao thì anh ta vẫn không nhả ra được nổi cục tức đó.

Lúc ấy cũng có người can ngăn.

Đối phương là một ứng cử viên hợp tác rất quan trọng của tập đoàn Ôn thị.

Bố anh ta đứng vững trước những áp lực đó, giúp anh ta làm chủ, không chừa mặt mũi cho người đó, thay anh ta đòi lại công đạo.

Lúc ấy, anh ta không chịu buông tha, nói gì mà muốn đối phương phải trả cái giá đắt.


Hiện tại, thế mà anh ta lại mềm lòng với Từ Cẩm Điềm, khuyên Đường Dạ Khê tha thứ cho Từ Cẩm Điềm…
Anh ta thật sự biến thành thánh phụ giả tạo như lời anh hai anh ta nói rồi.

Nghĩ đến đây, anh ta tự cảm thấy thẹn, mặt đỏ bừng, cúi đầu nhận sai: “Con xin lỗi bố, mẹ, anh cả, anh hai.

Khê Khê, anh sai rồi, về sau anh sẽ không như thế nữa…”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô không thể không nói, bên trong mỗi con người thật ra rất mâu thuẫn, có rất nhiều mặt.

Lấy Ôn Huyền Triệt làm ví dụ, đây là một người thật sự rất đặc biệt.

Bình thường anh ta là một tên ngốc không sợ trời không sợ đất, hơn nữa còn rất ngông cuồng, cực kỳ kiêu ngạo, nhìn qua là một người khẳng định không bao giờ cúi đầu giải thích với người khác.

Nhưng sự thật, tuy anh ta không có đầu óc thật, nhưng chưa bao giờ cường ngạnh không nhận sai, biết sai rồi thì anh ta sẽ nhận lỗi, bị anh hai Ôn Huyền Cảnh đạp một cú cũng không mang thù, nhận lỗi cũng rất thành khẩn.

Lúc bị anh ta chọc đến, cô thật sự tức giận, tức giận tới mức muốn tát anh ta hai bạt tai, cả đời này cũng đều không muốn để ý anh ta nữa.

Nhưng lúc anh ta cúi đầu nhận lỗi, cô lại cảm thấy giận không nổi nữa.


Làm gì phải tức giận với cái tên hư não như vậy?
Nếu về sau anh ta vẫn còn hư não như thế, xã hội sẽ dạy anh ta làm người.

Anh ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện, bị chính cái não hư của anh ta hại cho mà xem.

Anh ta vẫn chưa đưa cô học phí, cô không thèm dạy anh ta đâu.1
Vì thế, cô không phản ứng lại Ôn Huyền Triệt, trấn an Đường Thủy Tinh: “Mẹ, không sao đâu mẹ, con không tức giận, mẹ cũng đừng tức giận.

Con thấy anh hai đã đá anh ấy một cú rồi, đã thay mẹ phạt anh ấy rồi, mẹ đừng giận nữa.”
Ôn Huyền Cảnh chẳng những đạp Ôn Huyền Triệt một cước mà còn nhân cơ hội dạy dỗ Ôn Huyền Triệt một phen.

Những lời đó không những là nói cho Ôn Huyền Triệt nghe, mà cũng là nói cho Từ Tú Huỳnh nghe.

Từ Tú Huỳnh biện hộ cho Từ Cẩm Điềm, vậy chính là thánh mẫu giả tạo rồi.

Người ở đây đều là người thông minh, lời của Ôn Huyền Cảnh nói, tất cả đều hiểu được.

Từ Tú Huỳnh có thương tiếc Từ Cẩm Điềm thế nào cũng không mở nổi miệng cầu xin thay cô ta..