Từ khi quen biết Cố Thời Mộ cho đến nay, Cố Thời Mộ đối với cô vẫn rất tốt và lịch sự.
Cô luôn cho rằng đây là cách giáo dục tốt và phong độ thân sĩ của cậu chủ nhà họ Cố.
Nhưng vừa rồi nhìn thái độ của anh đối với Tề Thái Vi, cô mới biết rằng không phải vậy.
Không phải đối với bất cứ ai, cậu chủ Cố đều đối tốt như vậy.
Ít nhất là Tề Thái Vi, ngay cả thể diện tối thiểu mà anh cũng chẳng chừa.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà hỏi: "Hình như anh rất ghét cô Tề?"
Cố Thời Mộ liếc mắt nhìn cô một cái: "Tôi ghét tất cả những ai không thân thiện với con trai tôi!"
Ở nhà họ Cố bọn họ, trước mặt anh, lại lộ ra ánh mắt xem thường coi khinh con trai của anh một cách trịch thượng.
Là coi anh ngu ngốc không nhìn ra được, hay là coi anh là một kẻ dễ bắt nạt?
Ở trong nhà của anh mà còn dám khinh thường con trai của anh, cho rằng mặt anh làm từ đất sét à?
Chút ít suy nghĩ nhỏ nhoi của Tề Thái Vi lọt vào trong mắt anh thì không chạy đi đâu được.
Tề Thái Vi muốn gì, anh rất rõ.
Nhưng bố anh thích Tề Thái Vi, anh luôn không thích bởi vì chuyện nhỏ này mà làm cho ông không vui, cho nên thái độ của anh đối với Tề Thái Vi luôn là chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, cô ta thích lăn lộn như thế nào thì lăn lộn như thế ấy.
Nhưng hôm nay, cô ta đã chạm vào vảy ngược của anh.
Nếu anh có thể dễ dàng dung thứ cho một người coi thường con trai mình ở lại làm khách tại nhà họ Cố thì anh không phải là Cố Thời Mộ rồi.
Chỉ là mấy từ đơn giản, nhưng trái tim của Đường Dạ Khê nhất thời trở nên nóng bỏng.
Một luồng nhiệt nóng chảy khắp tứ chi, khiến cô có cảm giác gần như kích động.
Nhìn thấy gợn sóng đột ngột nổi lên trong mắt cô, Cố Thời Mộ nhướng mày: "Sao vậy?"
"Không có gì..." Đường Dạ Khê lắc đầu, dừng một chút rồi nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy có một...!cảm giác giống như tìm được chiến hữu..."
Cố Thời Mộ nhướng mày, trong mắt mang theo nghi hoặc.
Cô bật cười: "Chính là Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đấy! Hai người chúng ta là chiến hữu cùng nhau bảo vệ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ! Vì bảo vệ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, chúng ta là chiến hữu đứng trên cùng một chiến tuyến, có thể đưa lưng về phía đối phương!"
Trước đây, trên thế giới này, chỉ có cô là người duy nhất yêu Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của cô một cách vô điều kiện.
Bất kể ai hay bất cứ thứ gì đều không thể vượt qua địa vị của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ trong cảm nhận của cô.
Bây giờ, có vẻ như...!lại thêm một người nữa rồi.
Anh là bố của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
Anh giống như cô, anh yêu Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
Có lẽ, không sâu đậm và bền chặt như tình yêu của cô, nhưng anh mạnh mẽ hơn cô và giống như một người bảo vệ hơn.
Trước lợi ích của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, hai người họ là chiến hữu và là người mong chờ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ được hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Trước đây, cô vẫn chỉ luôn chiến đấu một mình.
Nhưng giờ đây, cô đã có một chiến hữu sát cánh chiến đấu.
Thật tốt!
Cố Thời Mộ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Em hình dung như vậy thì cũng đúng.
Trên đời này không có người nào yêu Tiểu Sơ và Tiểu Thứ hơn chúng ta.
Bởi vì như vậy, chúng ta mới càng phải bảo vệ tốt cho bọn nhỏ."
Dám khinh thường con trai nhà anh, anh sẽ lập tức khiến cô ta cút đi!
“Ừm.” Đường Dạ Khê gật đầu và nở nụ cười ấm áp.
Cô...!dường như càng ngày càng thích người đàn ông này.
Tuy nhiên, người đàn ông tốt như vậy, cô chưa từng hy vọng xa vời có thể chiếm cho riêng mình.
Không thể làm bạn đời, vậy coi anh như người thân cũng được.
Trong nhiều thời điểm, tình thân đáng tin cậy hơn cả tình yêu.
Cố Thời Mộ còn muốn nói gì nữa, chợt giọng nói vui vẻ của Tiểu Thứ truyền đến: "Bố, mẹ, bố mẹ đừng nói chuyện thầm thì nữa, ăn cơm thôi!"
Nghe thấy giọng nói hồn nhiên của đứa con trai cưng, bên môi Cố Thời Mộ nhất thời nở một nụ cười: "Tới đây."
Cố Thời Mộ ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy bàn ăn trống không: "Không phải sắp bắt đầu sao? Đồ ăn đâu?"
“Chúng ta đang đợi chú hai!” Đường Tiểu Thứ nói với giọng non nớt: “Chú ba và chú út tối nay không về nhà ăn cơm.
Chú hai thì muốn về nhà ăn cơm.
Ông quản gia nói là chú hai còn hai phút nữa là về tới nhà rồi."
Cậu nhóc vươn hai ngón tay út nhỏ bé trắng noãn.
Cậu chủ Cố nhất thời nhũn cả tim, đưa tay ra ôm lấy cậu bé, đặt cậu bé lên đầu gối: "Nào con yêu, con xòe ngón tay đếm từ một tới mười được không?"
“Tại sao?” Ánh mắt Đường Tiểu Thứ lóe lên: “Con không cần xòe tay cũng có thể đếm từ một tới một ngàn, một vạn cũng được nữa!"
Cố Thời Mộ cười nói: "Xòe tay đếm số sẽ rất đáng yêu."
Hai đứa trẻ: "..."
Đường Dạ Khê: "..."
Đường Tiểu Sơ trợn trắng mắt.
Quả nhiên, bố vẫn không đáng tin cậy gì cả.
Ngốc như vậy thì sớm muộn cũng bị người ta lừa.
Cậu vẫn nên dựa vào chính bản thân bảo vệ mẹ và em trai thì có vẻ tốt hơn, đọc nhiều sách, học tập nhiều, trưởng thành sớm một chút!
Cậu tuột khỏi ghế ăn, cầm cuốn sách đang đọc dở và tiếp tục đọc.
Đường Tiểu Thứ nghiêng đầu nhìn Cố Thời Mộ, ánh mắt lóe lên, quyết định thỏa mãn yêu cầu bé nhỏ của bố mình.
Cậu xòe ngón tay bé nhỏ, giọng nói non nớt đếm từng số một: "Một, hai, ba, bốn, năm..."
Không chỉ Cố Thời Mộ run rẩy tâm can mà ngay cả ông Cố và ông quản gia cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Không.
Phải nói rằng ông Cố và ông quản gia còn kích động hơn cả Cố Thời Mộ.
Người già ở độ tuổi của họ không hề có chút xíu đề kháng nào với đứa trẻ ngoan ngoãn và dễ thương.
Hơn nữa đứa nhỏ này còn xinh xẻo như vậy, mịn màng nõn nà, trắng trẻo đáng yêu, xinh đẹp giống như một tiểu kim đồng dưới tay Quan Âm vậy, chỗ nào trên người cũng đáng yêu, chẳng có điểm nào khiến người ta chướng mắt cả.
Tâm can của ông Cố thấy cháu trai cưng đáng yêu chết đi được, vì vậy ông lấy điện thoại di động ra và quay video cho Đường Tiểu Thứ.
Hai đứa cháu trai cưng vừa tìm về không được bao lâu, trong điện thoại của ông đã lưu trữ rất nhiều hình ảnh và video về hai cậu nhóc kia.
Nhiều khi không có việc gì thì ông tự xem, lâu lâu lại chia sẻ cho đám bạn già của mình để thể hiện.
Hễ có ai thắc mắc sao tự dưng lại có hai đứa cháu lớn từng tuổi này, ông lại thở dài bảo là thằng nhóc thối nhà tôi không hiểu chuyện, đã lĩnh giấy chứng nhận và sinh con với vợ nó rồi mà hai vợ chồng lại cãi nhau, mẹ bọn nhỏ tức giận dẫn hai đứa con đi trốn, suốt một thời gian dài không liên hệ với thằng nhóc thối của nhà tôi.
Đấy, hai vợ chồng mới làm hòa gần đây thôi, lúc đó thằng nhóc thối nhà tôi mới đưa vợ con nó về nhà.1
Lời nói dối của ông, thật ra nếu ai có tâm đi điều tra thì có chọc thủng được.
Nhưng ai lại rảnh rỗi không có việc gì mà đi thăm dò chứ?
Cho dù có ai đó không hợp với nhà họ Cố, muốn chĩa mũi nhọn vào nhà họ Cố mà đi thăm dò thì họ có thể làm gì?
Dù có nói gì đi nữa, nhưng nếu nhà họ Cố vẫn khăng khăng rằng Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đã kết hôn từ lâu, hai đứa trẻ sinh ra trong giá thú.
Chẳng lẽ những người khác còn có thể chạy đến nhà họ Cố để đối chất với người nhà họ Cố, nói là các người đã nói dối, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê hoàn toàn không kết hôn và hai đứa trẻ là con ngoài giá thú.
Vậy chẳng phải là kết thù với nhà họ Cố sao?
Ngay cả đối thủ của nhà họ Cố cũng không phải ngu ngốc như vậy, dám xé mặt một cách trắng trợn với nhà họ Cố.
Còn về ngày cưới của Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê là cách đây không lâu chứ không phải vài năm trước thì điều đó hoàn toàn không quan trọng.
Đó là bởi vì con trai và con dâu của ông quen nhau ở nước ngoài, bọn họ đăng ký kết hôn ở nước ngoài, đương nhiên sẽ không thể điều tra được ở cục dân chính trong nước.
Dù sao thì chỉ cần ông cứ nhất quyết rằng cháu trai yêu dấu của ông là con trong giá thú, thế thì chính là như vậy!
Nói một cách chính xác, hai đứa trẻ này được Đường Dạ Khê đưa vào thế giới này là do ông.
Nếu không phải do ông bị Cố Thời Mộ chọc tức đến nỗi hồ đồ, nhất thời xúc động mà làm Cố Thời Mộ ngất đi, để Cố Thời Mộ hiến tặng **** *****, thì trên đời này sẽ không có Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đến thế giới này là vì ông, ông sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
Ông sẽ để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ lớn lên trong môi trường hạnh phúc nhất, và cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ những điều tốt đẹp nhất.
Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là con trai hợp pháp của con trai ông và là cháu đích tôn của nhà họ Cố ông.
Vĩnh viễn không ai có thể thay đổi điều này!1.