Vài ngày sau, Quảng Hạ chính thức khai trương trở lại.
Để lấy may, Cố Tần còn làm hàng chục quả pháo điện tử và để ở cửa trong một thời gian dài.
Thật tiếc là những người khác trong văn phòng đều đang bận rộn bên ngoài, vẫn chưa ai quay về.
Nhưng không sao, chim mỏi sẽ về tổ thôi.
Sau này, đây sẽ là ngôi nhà chung của họ.
Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ rất thích ngôi trường của mình, đặc biệt là khi hai anh em ngồi cùng bàn, Đường Tiểu Thứ càng hài lòng hơn.
Vừa về đến nhà đã nói một hơi rằng trường học thật là tốt.
Gần đây Cố Thời Mộ rất bận rộn, công ty có dự án mới và anh cần phải tự mình theo dõi sát sao nên đi trễ về sớm, đôi khi hai ba giờ sáng mới làm xong việc vì lượng công việc rất nhiều.
Nhưng mỗi khi anh về đến nhà thì Đường Tiểu Thứ sẽ bay đến như một con én nhỏ, nhào vào vòng tay anh vô cùng thân thiết khiến bao cực khổ mệt nhọc đều tan biến hết.
Vốn dĩ anh là một người nghiện công việc, bây giờ mỗi khi nhận một dự án mới, anh cảm thấy như mình đang gầy dựng giang sơn cho con trai nên lại càng hăng hái và tràn đầy năng lượng.
Hôm nay anh phải đi công tác và buổi tối phải ở lại thành phố lân cận, vì lý do này, anh đã cố ý dành thời gian buổi sáng đưa Đường Tiểu Thứ và Đường Tiểu Sơ đến trường.
Khi nhìn thấy hai con đi vào cổng trường rồi, anh mới bịn rịn đến công ty.
Vì đáp ứng nguyện vọng được bố mẹ đưa đến trường của bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ mà Đường Dạ Khê và Cố Thời Mộ đã đưa hai con đi học.
Sau khi đưa Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ vào trường học, nhìn Cố Thời Mộ lái xe rời đi rồi cô mới tự mình đi bộ trở lại văn phòng.
Cố Thời Mộ nói đúng, nơi ở của họ chỉ cách trường học của hai đứa trẻ một con đường, đi bộ chưa đầy mười phút, rất thuận tiện.
Trở lại văn phòng, cô lập tức làm việc.
Gần đây cô cũng rất bận, sau khi văn phòng được trang trí và chính thức khai trương thì cô sẽ tiến hành tuyển nhân viên.
Mười người đang bận rộn bên ngoài kia là những người làm việc trong văn phòng khi sư phụ còn sống, mười người đó đều là những người đã chịu ơn của cô hoặc của sư phụ nên đối với họ, văn phòng không chỉ là nơi làm việc mà còn là nơi dừng chân, thậm chí có thể nói là nhà.
Mười người đó đều là những người lẻ loi cô độc, có người thân nhưng thà rằng không có, tóm lại là một đám người như lục bình phiêu dạt không có nhà cửa.
Sau đó, vì nhiều lý do, họ đã gặp gỡ và quen biết ở Quảng Hạ, người đến muộn nhất cũng đã hơn một năm và vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời đi.
Họ coi Quảng Hạ là sự nghiệp mà họ nỗ lực cả đời và là ngôi nhà chung của họ.
Vì điều này nên cô càng cần phải điều hành văn phòng tốt hơn và lớn hơn.
Để điều hành văn phòng tốt hơn và quy mô lớn hơn thì không thể chỉ dựa vào những người này, cô phải tuyển một số nhân viên nghiệp vụ và thư ký.
Mấy ngày trước cô đã đăng quảng cáo tuyển dụng trên mạng, hôm nay là ngày phỏng vấn.
Chỉ cần Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi học thì bốn người Tần, Hoài, Cận, Tửu sẽ ở lại giúp đỡ cô.
Sau khi làm quen, cô nhận thấy Tần, Hoài, Cận, Tửu đều là những người tài giỏi, không chỉ có chỉ số thông minh cao, họ còn có trí tuệ xúc cảm cao và rất có năng lực.
Cho dù là chuyện gì đến tay họ thì họ cũng có thể sắp xếp mọi việc một cách có trật tự và ngăn nắp, giải quyết dễ dàng.
Cô luôn cảm thấy rằng người có năng lực như vậy chỉ làm vệ sĩ ở bên cạnh cô thì thật là uổng phí.
Cô đã cố gắng đề cập ý tưởng của mình với bốn người, nhưng cả bốn người đều cười và nói rằng bảo vệ sự an toàn của cô, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là công việc quan trọng nhất của nhà họ Cố, cậu chủ đã cử bốn người họ làm việc này thì chắc chắn là đúng với năng lực của họ.
Hơn nữa họ cũng rất thích công việc này và cảm thấy đó là niềm vinh dự và tự hào của mình.
Nghe bọn họ nói vậy thì Đường Dạ Khê cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng cô đã hạ quyết tâm rằng cuối năm công ty có tiền thưởng thì nhất định sẽ có phần của họ, đồng thời cô cũng sẽ tặng họ một bao lì xì thật lớn.
Đang phỏng vấn được nửa chặng đường, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Trên điện thoại di động là một dãy số, không phải tên, điều này cho thấy số di động này không có trong danh bạ điện thoại di động của cô.
Tuy nhiên, dãy số này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ cần nhìn là biết ai đang gọi nên không cần phải hiển thị tên.
Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình điện thoại, trong lòng cô lập tức dâng lên đủ loại cảm giác.
Đã lâu rồi cô không liên lạc với người này, sao tự nhiên anh ta lại gọi điện cho cô?
Cô hơi cúi đầu nói với Tần Hoài: “Mọi người tiếp tục đi, tôi trả lời điện thoại.”
“Dạ được, mợ chủ.” Tần Hoài đang ngồi bên cạnh cô đứng lên, nghiêng người nhìn cô rời đi.
Đường Dạ Khê cầm điện thoại di động đi đến nơi không có ai rồi mới trả lời điện thoại.
“Là tôi.” Bên kia điện thoại, Bách Lí Tùy Băng đang ngồi trong xe và ngắm nghía một con dao màu.
“Ừ.” Đường Dạ Khê trả lời: “Có chuyện gì?”
“Có việc.” Bách Lí Tùy Băng nói: “Tôi sẽ gửi cho cô một đoạn video, đừng để người khác xem, nếu không, cô chỉ có thể đến nhặt xác của các con trai cô.”
“Cái gì?” Sắc mặt Đường Dạ Khê lập tức thay đổi, cất cao giọng nói.
Điện thoại cúp máy và những gì tiếp theo là một đoạn video được gửi đến điện thoại của cô.
Đầu óc cô quay cuồng, vội vã mở video lên.
Trong video, đó là con trai của cô.
Khung cảnh trong video giống như là ở nhà vệ sinh, Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ đang nằm trên mặt đất trong bộ đồng phục học sinh, mắt nhắm nghiền và rõ ràng là họ đang ngất xỉu.
Đường Dạ Khê còn chưa kịp nhìn kỹ thì điện thoại di động của cô lại vang lên.
Cô nghe máy, tức giận hét lên: “Bách Lí Tùy Băng, anh muốn làm gì? Anh dám làm Tiểu Sơ và Tiểu Thứ bị thương thì tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Bách Lí Tùy Băng cười giễu cợt: “Lúc tôi không làm tổn thương hai đứa nhỏ, cũng không thấy cô buông tha cho tôi.”
“Anh…” Đường Dạ Khê tức giận run lên: “Bách Lí Tùy Băng, anh muốn làm gì? Anh mau thả con trai tôi ra, anh dám làm tổn thương chúng thì tôi sẽ đuổi tới chân trời góc bể để giết anh.”
“Không cần phải vất vả như vậy.” Bách Lí Tùy Băng nói: “Xe của tôi đang ở bên ngoài, cô ra ngoài đi, chúng ta sẽ nói chuyện...”
Anh ta dừng lại: “Đừng nói với Cố Thời Mộ và cấp dưới của anh ta, tôi đã cài vào người cô thiết bị nghe lén, nếu cô dám tiết lộ một chữ thì tôi sẽ lập tức giết hai đứa nhỏ...”
Anh ta cười khẽ: “Cô biết không, Đường Dạ Khê, nhờ được cô ban tặng mà tôi đã là người có giấy xác nhận bệnh tâm thần, giết người thì không cần phải đền mạng, muốn giết ai thì giết.”
“Anh đừng làm bị thương Tiểu Sơ và Tiểu Thứ!” Đường Dạ Khê tức giận nói: “Tôi đi ra ngoài ngay lập tức.”
“Cũng đừng liên lạc với anh cả của tôi.” Bách Lí Tùy Băng nói: “Tôi đã nói rồi, nếu cô dám tiết lộ một chữ thì tôi sẽ cho hai tên nhóc kia đi gặp diêm vương ngay.
Cô biết tính tôi rồi đấy, nói được làm được, nếu cô không muốn tiễn hai đứa nhóc kia đi chầu trời thì hãy ngoan ngoãn ra ngoài gặp tôi đi.”
Đường Dạ Khê giận đến hai mắt mờ đi.
Bách Lí Tùy Băng nói rằng đã cài một thiết bị nghe lén vào người cô, không biết là thật hay giả.
Thiết bị nghe trộm mini có thể được giấu ở bất cứ đâu.
Góc áo, cúc áo, đồ trang sức và đồ trang trí đều có thể được giấu vào..