Đường Dạ Khê siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn anh ta: "Tránh ra.
Nếu anh dám động vào tôi thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
“Tôi cứ thích chạm vào cô đấy.” Bách Lí Tùy Băng giơ tay khẽ lướt qua má cô: “Tôi không những muốn động vào cô, mà còn muốn biến cô thành người của tôi.
Một khi cô đã trở thành người phụ nữ của tôi, Cố Thời Mộ sẽ không thèm động vào cô nữa, đến lúc đó cô phải rời khỏi Cố Thời Mộ và ở bên cạnh tôi."
“Anh điên thật rồi." Đường Dạ Khê không nhịn được nữa, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mắng ra những lời này: “Anh đừng có mơ mộng hảo huyền, nếu anh dám động vào tôi thì cho dù Cố Thời Mộ không cần tôi nữa, tôi có gả cho heo gả cho chó cũng tuyệt đối không gả cho anh."
“Tại sao chứ?” Bách Lí Tùy Băng dùng sức siết chặt cổ của cô: “Tôi không xứng với cô sao? Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt hả? Tôi cũng không để ý chuyện cô đã từng sinh hai đứa con, chỉ cần cô bằng lòng gả cho tôi thì tôi có thể coi bọn nó như con ruột của mình.
Nếu cô lo lắng, tôi có thể làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh."
"Anh đừng có làm chuyện điên rồ nữa được không.” Đường Dạ Khê tức giận nói: “Anh không có chỗ nào không tốt cả, anh rất tốt, anh Hàn cũng rất tốt, mọi người ở phòng làm việc đều rất tốt, chẳng lẽ chỉ vì vậy mà tôi phải kết hôn với bọn họ à? Không có cảm giác là không có cảm giác, phụ nữ thích anh có rất nhiều và số người tốt cũng không ít, vì sao anh không kết hôn với bọn họ? Lý do tôi không chịu lấy anh cũng giống như lý do anh không lấy bọn họ vậy, chuyện này có gì khó hiểu lắm sao?"
“Tôi mặc kệ.” Bách Lí Tùy Băng cố chấp nói: “Tôi không quan tâm đến người khác, tôi chỉ quan tâm đến bản thân mình, tôi nhất định phải có được cô.
Tôi có thể không cần bất cứ thứ gì khác nhưng phải cưới được cô."
"Cút.
Anh cút ra ngoài ngay cho tôi." Cơ thể của Đường Dạ Khê càng ngày càng khó chịu, cô cố hết sức đẩy Bách Lí Tùy Băng một cái: "Nếu anh dám động tôi, tôi sẽ giết chết anh.
Cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, anh không còn là một người bạn, là một người anh của tôi nữa mà là kẻ thù, kẻ thù không đội trời chung suốt quãng đời còn lại."
"Cô muốn làm gì cũng được." Bách Lí Tùy Băng dồn sức xé quần áo, mấy chiếc cúc trên quần áo cũng theo động tác thô bạo của anh ta rơi lộp bộp xuống mặt đất: "Tôi vẫn tin người có chí ắt sẽ thành công, chỉ cần tôi chịu cố gắng thì cô nhất định sẽ thuộc về tôi, trở thành vợ của tôi."
Anh ta áp sát đè lên người của Đường Dạ Khê.
“Cút ra." Đường Dạ Khê đá tới tấp nên bị anh ta túm lấy cổ chân.
Đường Dạ Khê đã rất khó chịu rồi, loại cảm giác khô nóng đến mức không thể chịu nổi này giống như có vô vàn con kiến đang gặm cắn mạch máu và dây thần kinh khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô không thể kiểm soát được bản thân chỉ biết thở hổn hển, tay chân mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Bách Lí Tùy Băng buông cổ chân của cô ra, sau đó lại đè sát vào trên người cô.
Bỗng nhiên cửa phòng bị ai đó gõ từ bên ngoài, anh ta bực bội quát lên: "Cút xa một chút."
Tiếng gõ cửa chợt dừng lại, một lát sau cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra, Nghiên Văn chật vật bước vào dưới ánh mắt như muốn giết người của Bách Lí Tùy Băng và kiên trì nói: "Cậu chủ, cậu cả gọi điện thoại cho tôi bảo tôi kêu cậu gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy nói, nếu cậu không gọi lại cho cậu ấy thì chắc chắn cậu sẽ hối hận..."
Bách Lí Tùy Băng nhìn Đường Dạ Khê, thô bạo kéo Đường Dạ Khê đứng lên khỏi giường rồi chặt vào gáy cô một cái, Đường Dạ Khê oán hận chỉ kịp nói một chữ "anh" thì trước mắt đã tối sầm sau đó rơi vào hôn mê.
“Trông chừng cô ấy.” Bách Lí Tùy Băng liếc Nghiên Văn sau đó nói với giọng điệu đầy lạnh lùng: “Nếu để cô ấy chạy mất, tôi sẽ lột da của anh."
Nghiên Văn rùng mình cúi đầu trả lời: "Đã rõ, cậu chủ."
Bách Lí Tùy Băng cầm điện thoại đi vào phòng trong gọi cho anh cả của anh ta, điện thoại được kết nối rất nhanh, Bách Lí Ánh Hàn vừa bắt máy đã hỏi thẳng: "Tùy Băng, em có đi tìm Khê Khê không?"
“Không có.” Bách Lí Tùy Băng trợn to mắt nói dối đầy bình tĩnh, cứ như không hề xảy ra chuyện gì.
Trên đời này, người duy nhất có thể dạy bảo được anh ta chỉ có mình anh trai của anh ta mà thôi, anh ta có thể không quan tâm đến sống chết của bất cứ ai, có thể mặc kệ cảm xúc vui buồn giận hờn của bất kỳ kẻ nào, nhưng anh ta lại không thể dùng thái độ đó để đối xử với người anh cả duy nhất của mình như vậy.
Trong khoảng thời gian khó khăn nhất, anh cả của anh ta vẫn luôn che chở cho anh ta, nếu không có anh cả của anh ta đánh cược mạng sống để bảo vệ thì e rằng anh ta đã phải chết mấy lần rồi, cho dù anh ta có phụ lòng tất cả mọi người trên đời cũng không thể phụ lòng anh cả của anh ta được.
"Em không cần gạt anh, trên đời này không có ai hiểu em hơn anh, anh chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết em nói thật hay nói dối rồi." Bách Lí Ánh Hàn đau đầu xoa xoa ấn đường: "Tùy Băng, em lại đi tìm Khê Khê làm gì nữa? Không phải em đã đồng ý với anh là sau này sẽ không đến làm phiền Khê Khê nữa sao? Em..."
“Em không muốn làm phiền cô ấy, là do cô ấy lừa em trước." Bách Lí Tùy Băng lạnh lùng nói: “Cô ấy từng nói với em rằng cả đời cô ấy cũng không kết hôn, nhưng bây giờ cô ấy lại lập gia đình."
“Anh biết, nhưng cô ấy cũng có nỗi khổ tâm đúng chứ?” Bách Lí Ánh Hàn nói: “Em có biết không, ở trong lòng Khê Khê không có thứ gì quan trọng hơn Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
Nói cho cùng thì Cố Thời Mộ vẫn là bố ruột của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, vì để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ có thể trưởng thành trong vui vẻ khoẻ mạnh, chỉ cần Cố Thời Mộ bằng lòng phối hợp thì chuyện Khê Khê kết hôn cho Cố Thời Mộ chính là lựa chọn tốt nhất..."
"Anh cả, anh cũng biết sao?” Bách Lí Tùy Băng siết chặt nắm tay: “Anh biết Khê Khê đã kết hôn với Cố Thời Mộ rồi? Mọi người đều biết hết chỉ lừa gạt một mình em thôi đúng không?"
"Đúng vậy, anh biết..."
Đường Dạ Khê là ân nhân cứu mạng của hai anh em bọn họ, trước giờ anh ấy luôn xem Đường Dạ Khê như em gái ruột, anh ấy hy vọng Đường Dạ Khê có thể sống tốt, sợ cô bị người khác bắt nạt nên cứ cách một khoảng thời gian là sẽ cho người đi dò hỏi những tin tức có liên quan tới cô, nhưng anh ấy không dám nhắc đến những chuyện liên quan tới Đường Dạ Khê trước mặt em trai của mình.
Anh ấy đã tốn rất nhiều thời gian và công sức mới có thể thuyết phục được em trai của mình chấp nhận cắt đứt quan hệ với Đường Dạ Khê, sau này không bao giờ đến làm phiền cuộc sống của Đường Dạ Khê nữa.
Khó khăn lắm em trai của anh ấy mới hết cứng đầu và không nhắc đến Đường Dạ Khê, cũng dừng việc dò la những chuyện có liên quan tới Đường Dạ Khê nên anh ấy không muốn cho em trai của mình biết.
Anh ấy cho rằng chỉ cần qua thêm một khoảng thời gian nữa thì em trai của anh ấy sẽ quên được Đường Dạ Khê, em trai của anh ấy sẽ thích một cô gái khác và cô gái đó sẽ thay thế địa vị của Đường Dạ Khê ở trong lòng của em trai anh ấy.
Nhưng anh ấy không ngờ em trai mình đã lâu không nhắc đến Đường Dạ Khê nay lại đột nhiên chạy tới Dạ Đô, mà Đường Dạ Khê cũng đang ở Dạ Đô.
Sau khi biết chuyện em trai mình đã đến Dạ Đô, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh ấy là em trai của mình lại đi tìm Đường Dạ Khê, nghĩ đến chuyện Đường Dạ Khê đã kết hôn với Cố Thời Mộ, anh biết mọi chuyện sắp không ổn rồi.
Dựa theo tính cách cáu kỉnh và sự điên cuồng của em trai mình dành cho Đường Dạ Khê, một khi tới được Dạ Đô thì không biết sẽ làm loạn đến mức độ nào nữa?
Anh ấy gọi cho Bách Lí Tùy Băng trước nhưng Bách Lí Tùy Băng không nghe điện thoại, nên anh ấy mới gọi cho cận vệ của Bách Lí Tùy Băng, sau khi gặng hỏi và lừa gạt anh ta một hồi, cuối cùng anh ấy cũng biết em trai của mình đang làm gì.
Anh ấy biết hết mọi chuyện, biết em trai của mình không cam lòng nhưng thứ như tình yêu không thể cưỡng cầu được, Đường Dạ Khê không yêu em trai của anh ấy, em trai của anh ấy càng dây dưa thì kết quả cuối cùng lại càng đau khổ.
Anh ấy nhẹ giọng dỗ dành anh ta: "Tùy Băng, anh biết em không cam lòng nhưng đây là lựa chọn của Khê Khê, không ai lại đi chia rẽ uyên ương, cũng không ai có thể ép buộc Khê Khê cả, chỉ là Khê Khê không thích em mà thôi.
Nếu em thật sự thích cô ấy thì em nên yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy, nhìn cô ấy hạnh phúc...".