Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác đó, cảm giác trái tim mình như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, đến cả thở cũng không thông.
Bất kể là làm chuyện gì, Cố Thời Mộ cũng bày sẵn mưu lược.
Trên đời này những chuyện có thể khiến mặt anh biến sắc không nhiều, nhưng khi nghe tin con trai mình bị bắt cóc, mặt anh không chỉ biến sắc, mà trong lồng ngực cũng dâng trào lên một sự điên cuồng và phẫn nộ muốn giết người.
Khoảnh khắc đó, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó là dù có phải đánh đổi tất cả, anh cũng nhất định phải cứu con trai mình về!
Nếu kẻ bắt cóc con trai dám làm tổn hại đến một cái móng tay của chúng, anh nhất định sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp trăm lần, gấp nghìn lần!
May mà lúc hai đứa con anh được cứu về, trên người chúng không có bất kỳ thương tích nào.
Sau này, anh nhất định sẽ bảo vệ chúng thật tốt, sẽ không để bất cứ ai có cơ hội làm tổn thương chúng.
Lúc Cố Thời Mộ đang ở bên cạnh trông chừng con trai thì điện thoại di động của anh đổ chuông.
Hai đứa nhỏ đã hôn mê rất lâu, anh cũng không sợ đánh thức chúng, vẫn ngồi ở bên giường không nhúc nhích, trực tiếp bấm nút nghe đặt điện thoại lên bên tai.
“Cậu chủ.” Cố Thu Vũ báo cáo: “Bách Lý Ánh Hàn đã đến Dạ Dô, anh ấy muốn gặp anh.”
“Ừm.” Cố Thời Mộ hờ hững đáp: “Cho anh ấy tới.”
“Vâng thưa cậu chủ.” Cố Thu Vũ đáp.
Cố Thời Mộ cúp điện thoại, anh đã biết một chút về chuyện của Bách Lý Ánh Hàn và Bách Lý Tùy Băng.
Lúc đầu, khi anh phái người đi điều tra Đường Dạ Khê, cấp dưới của anh gửi một số tư liệu đến, trong đó có một phần liên quan đến hai người này.
Trong quá khứ của Đường Dạ Khê, Bách Lý Ánh Hàn và Bách Lý Tùy Băng từng là một sự tồn tại rất quan trọng.
Thậm chí quan hệ giữa Đường Dạ Khê với hai anh em Bách Lý Ánh Hàn còn thân thiết hơn cả với Đường Cẩm Tiêu.
Nói ba người bọn họ thân cận, gần gũi như anh em ruột cũng không quá.
Sau đó, Bách Lý Ánh Hàn và Bách Lý Tùy Băng rời khỏi Trung Quốc, quay về nước, họ liền cắt đứt liên lạc với Đường Dạ Khê.
Trong đó đã xảy ra chuyện gì thì trên tư liệu không viết.
Trước đây Cố Thời Mộ không có hứng thú muốn biết, nhưng bây giờ thì khác, anh đã có hứng thú muốn tìm hiểu.
Nửa giờ sau, Bách Lý Ánh Hàn được mời vào phòng khách.
Cố Thu Vũ thông báo một tiếng, sau đó Cố Thời Mộ rời khỏi phòng các con trai mình, xuống dưới lầu.
“Chủ tịch Cố.” Bách Lý Ánh Hàn đang ngồi trên ghế sô pha, thấy Cố Thời Mộ xuống, anh ấy liền đứng dậy.1
“Mời ngồi.” Cố Thời Mộ ngồi ở ghế đối diện với Bách Lý Ánh Hàn.
“Cảm ơn.” Anh ấy ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi rất xin lỗi vì chuyện của hôm nay, là tôi không quản giáo nghiêm em trai mình, để nó làm ra những việc sai trái.
Tôi sẵn lòng chấp nhận mọi sự trừng phạt và bồi thường, mong chủ tịch Cố có thể vui lòng giao em trai lại cho tôi.”
Sau khi phi đến Dạ Đô, đầu tiên Bách Lý Ánh Hàn đến căn biệt thự nghỉ dưỡng của em trai mình ở Dạ Đô trước.
Nhưng lúc đó đã quá muộn.
Biệt thự nghỉ dưỡng của Bách Lý Tùy Băng đã bị người nhà họ Cố canh giữ, cấp dưới của em trai anh ấy vẫn còn ở đó, nhưng đã bị người nhà họ Cố trông chừng.
Bọn họ nói với anh ấy, Bách Lý Tùy Băng không ở trong biệt thự, bị cậu chủ của bọn họ đưa đi rồi.
Vệ sĩ của nhà họ Cố đưa cho anh ấy cách thức liên lạc với Cố Thu Vũ, sau khi vòng mấy vòng, anh ấy mới đến được đây và có cơ hội nói chuyện với Cố Thời Mộ.
Rốt cuộc em trai mình đã làm những chuyện gì, Bách Lý Ánh Hàn đã được nghe Nghiên Văn báo cáo toàn bộ.
Anh ấy rất áy náy và thấy có lỗi.
Nhưng không phải là áy náy với Cố Thời Mộ, mà là với Đường Dạ Khê.
Anh ấy đã từng hứa với Đường Dạ Khê rằng nhất định sẽ quản giáo tốt em trai mình, không để anh ấy mang đến cho cô bất cứ tổn hại hay quấy nhiễu nào.
Nhưng anh ấy đã không làm được, nên anh ấy sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt và bồi thường.
Cố Thời Mộ nói: “Mặc dù tôi rất muốn nói, tôi không chấp nhận sự bồi thường của anh, tôi chỉ muốn Bách Lý Tùy Băng phải trả cái giá đau đớn nhất.
Nhưng đây là chuyện của Khê Khê, cô ấy là một người độc lập, không lệ thuộc vào tôi, tôi muốn tôn trọng ý kiến của Khê Khê.
Xử lý Bách Lý Tùy Băng thế nào đều do cô ấy quyết định, tôi không can thiệp.”
“Khê Khê đâu?” Bách Lý Ánh Hàn ngại ngùng hỏi: “Tôi có thể gặp cô ấy một lát không?”
Sau khi hỏi câu này, anh ấy đột nhiên thấy hơi căng thẳng, tim đập nhanh hơn.
Anh ấy đã rất lâu...!rất lâu rất lâu không gặp Đường Dạ Khê rồi.
Vào lúc anh ấy khó khăn nhất, cô là...!người em gái đã giúp đỡ anh ấy, mấy người bọn họ đùm bọc, nương tựa lẫn nhau.
Trong hơn hai mươi năm đầu, cuộc đời của Bách Lý Ánh Hàn và Bách Lý Tùy Băng phải dùng hai chữ “bi kịch” để hình dung.
Ngay cả khi đã trở lại Lương Thành, lấy lại gia sản của nhà họ Bách Lý, hai anh em bọn họ cũng không hề cảm thấy hạnh phúc, vẫn luôn không biết vui vẻ là gì.
Vì họ lấy lại được gia sản, nhưng lại mất đi người thân.
Bách Lý Ánh Hàn cảm thấy có lỗi với Đường Dạ Khê vì những chuyện em trai mình đã làm.
Sau này anh ấy sẽ quản giáo em trai nghiêm hơn, không bao giờ để Bách Lý Tùy Băng gặp lại cô nữa, không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của cô nữa.
Hai anh họ chỉ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình trong mười năm ở Trung Quốc.
Thuở ấy, mặc dù họ rất nghèo, nhưng ba người đùm bọc lẫn nhau, nương tựa vào nhau, rất ấm áp và êm ấm.
Sau đó, quay về Lương Thành, em trai anh ta người thì vẫn còn đó, nhưng trái tim đã “đánh rơi” ở Trung Quốc.
Đối với hai anh em họ, căn biệt thự rộng lớn vô tận của nhà họ Bách Lý chỉ là một nơi trống trải, lạnh lẽo, không phải là nhà.
Anh ấy thường nằm mơ, mơ đến lúc còn ở Trung Quốc.
Mặc dù lúc nào bọn họ cũng chuẩn bị cho việc báo thù, nhưng bọn họ đã từng cười rất chân thành, căn phòng nho nhỏ lại được bọn họ coi là “nhà”.
Về lại Lương Thành, báo thù xong, bọn họ đã có tiền, có địa vị, nhưng không bao giờ có thể tìm lại được sự ấm áp và vui vẻ của thời đó nữa.
Bách Lý Ánh Hàn thật sự rất hoài niệm khoảng thời gian ấy.
Anh ấy nhớ Đường Dạ Khê, nhưng lại không dám gặp cô.
Khó khăn lắm em trai anh ấy mới không nhắc đến cô nữa, anh ấy sợ em trai biết anh vẫn còn liên lạc với cô, anh ta sẽ lại động tâm tư gì đó với cô.
Vì muốn tốt cho Đường Dạ Khê nên Bách Lý Ánh Hàn chỉ có thể rời khỏi cuộc sống của cô một cách triệt để.
Nhưng anh ấy thật sự rất nhớ cô, nhớ đến mức dù sự nghiệp đã thành công đến đâu, tài sản trong tay đã có bao nhiêu, anh ấy cũng đều thấy trái tim rất đau đớn, cuộc sống không trọn vẹn đầy đủ.
Nhưng bây giờ, khi có thể có cơ hội được gặp Đường Dạ Khê, Bách Lý Ánh Hàn lại đột nhiên thấy căng thẳng.
Anh ấy đã rất lâu không căng thẳng như vậy.
Hôm nay, mình có thể gặp được Khê Khê ư?
“Vừa rồi cô ấy vẫn đang ngủ.” Cố Thời Mộ đứng dậy, nói: “Để tôi đi xem cô ấy đã tỉnh chưa, nếu cô ấy tỉnh rồi và sẵn lòng muốn gặp anh, anh có thể đích thân đi nói chuyện với cô ấy.”
Bách Lý Ánh Hàn cũng đứng dậy, lịch sự gật đầu với anh, đáp: “Phiền hai người rồi.”
Cố Thời Mộ nhếch khóe miệng, không đáp lời mà quay người đi lên lầu.
Quay lại phòng ngủ, anh không thấy Đường Dạ Khê đâu.
Cố Thời Mộ nghĩ đến điều gì đó, lập tức quay người đi sang phòng trẻ em ở bên cạnh.
Quả nhiên, Đường Dạ Khê đang ngồi ở mép giường, một tay nắm lấy tay Đường Tiểu Sơ, tay kia nắm lấy tay Đường Tiểu Thứ, mặt đẫm lệ.
Cố Tiểu Điểm đứng bên cửa sổ, thấy Cố Thời Mộ đi vào liền cung kính chào, nhỏ giọng nói: “Mợ chủ đã đến được lúc, vẫn luôn rơi lệ.”
“Ừm.” Cố Thời Mộ đáp lại một tiếng, không bảo anh ta ra ngoài.
Cố Tiểu Điểm lại quay lại đứng bên cửa sổ.
Cố Thời Mộ bước đến bên cạnh Đường Dạ Khê, dịu dàng nói: “Em đừng sợ, bác sĩ đã kiểm tra rất nhiều lần, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đều không sao, ngủ dậy là ổn.”
Đường Dạ Khê lau nước mắt trên mặt, ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn anh...”
Cố Thời Mộ đáp: “Không sao đâu, em và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ đều là trách nhiệm của anh, anh có trách nhiệm bảo vệ ba mẹ con.
Em không cần phải nói cảm ơn với tôi đâu.
Hơn nữa, bảo vệ ba mẹ con là trách nhiệm của anh, để ba mẹ con bị bắt cóc là do anh vô dụng.”.