Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 192: 192




“Không được!” Bách Lý Ánh Hàn chưa kịp nói gì thì Bách Lý Tùy Băng đã lên tiếng phản đối: “Tôi có thể không gọi thẳng tên của Khê Khê, nhưng vì tôi là vệ sĩ của Khê Khê, nên tôi là người của Khê Khê chứ đâu có phải người của nhà họ Cố các người.

Tại sao tôi phải gọi Khê Khê là mợ chủ? Cùng lắm thì tôi gọi Khê Khê là cô chủ hoặc chủ nhân thôi, tôi không gọi cô ấy là mợ chủ đâu.”
Cố Thời Mộ trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Tôi đang thông báo cho anh biết quyết định của tôi chứ không phải đang thương lượng với anh.

Nếu anh đồng ý thì có thể ở lại, còn nếu anh không đồng ý thì tất cả những chuyện anh nói, miễn bàn!”
Khuôn mặt vốn trắng trẻo của Bách Lý Tùy Băng đang đỏ bừng lên, anh ta tức giận trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thời Mộ, nghiến răng nghiến lợi một lúc mới hậm hực đáp: “Được, gọi thì gọi!”
Cố Thời Mộ mỉm cười: “Anh gọi thứ trước một tiếng đi, gọi quen rồi chúng ta sẽ nói đến điều điện thứ hai.”
Bách Lý Tùy Băng: “Coi như anh lợi hại!”
Anh ta quay sang nhìn Đường Dạ Khê, mặt mũi càng đỏ hơn, miệng hé ra rồi lại khép vào, một lúc lâu sau mới cúi đầu, miễn cưỡng gọi: “Mợ chủ.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô nổi da gà khắp người.

Cô đặc biệt không thoải mái với việc Bách Lý Tùy Băng gọi cô như vậy, nhưng đây là điều kiện mà Cố Thời Mộ đã đưa ra, cô phải giữ thể diện cho anh, nhường sân khấu lại cho anh vậy.

Cô đành phải nén sự kích động muốn xoa xoa hai cánh tay, miễn cưỡng đáp một tiếng: “Ừm.”
Bách Lý Tùy Băng bĩu môi, cúi đầu nhìn xuống đất, hàng mi dài của anh ta che đi vẻ âm u trong mắt, trông như một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa ấm ức.

Mặc dù Bách Lý Tùy Băng đã hơn 20 tuổi, nhưng người gầy nhẳng, trông lại rất non nớt.

Khuôn mặt xinh đẹp không tì vết vô cùng có cảm giác thiếu niên, anh ta chán nản ngồi trên ghế sô pha, trông có vẻ rất tủi thân ấm ức, vô cùng khiến người khác phải thương xót, không hề nhìn thấy một chút ngông cuồng, ngang ngược của lúc trước.


Bách Lý Ánh Hàn kìm lòng không đặng, vươn tay xoa đầu anh ta, nhẹ giọng trách mắng: “Em ấy à...”
Trong giọng điệu đầy vẻ đau lòng và bất lực.

Bách Lý Ánh Hàn thầm nghĩ, đều tại mình.

Vì sợ mẹ kế phát hiện ra tung tích và truy lùng hai anh em nên sau khi đến nước W, bọn họ không đi học nữa.

Có chuyện gì cần phải giao tiếp với bên ngoài đều là anh ấy tự mình ra mặt.

Anh ấy luôn lo sợ em trai mình vừa ra khỏi cửa sẽ bị người mà mẹ kế phái đến bắt đi nên luôn giấu em trai trong nhà, không cho em trai giao tiếp với người ngoài.

Vì trải qua một thời thơ ấu như vậy nên tính cách của Bách Lý Tùy Băng vốn đã hơi có phần căm ghét thế giới bên ngoài, không thích giao du tiếp xúc với người ngoài.

Vì được anh trai bảo vệ quá mức nên Bách Lý Tùy Băng càng không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Điều này dẫn đến việc ngay cả khi đã trở về Lương Thành, báo được thù, lấy lại tất cả những thứ thuộc về họ và trở thành một tài năng trẻ có tiếng ở Lương Thành, Bách Lý Tùy băng vẫn thích sống trong thế giới của mình, không muốn giao tiếp với ai.

Ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên tính cách của em trai có phần non nớt và trẻ con, hoặc có thể nói là...!thiếu sót.

Có rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế, Bách Lý Tùy Băng đều không hiểu.

Khi gặp những gì anh ta hiểu, trông anh ta sẽ chững chạc và lão luyện.


Còn khi gặp những gì anh ta không hiểu, anh ta sẽ như một đứa trẻ không hiểu chuyện.

May mắn là, Bách Lý Tùy Băng có thiên phú đáng kinh ngạc về máy tính, nếu không ngay cả cách kiếm sống cơ bản anh ta cũng không biết mất.

Nhưng cho dù em trai có thiên phú đáng kinh ngạc về máy tính, kiếm tiền dễ hơn Bách Lý Ánh Hàn, nhưng người làm anh trai như anh ấy vẫn thường lo lắng.

Nhỡ sau này anh ấy có mệnh hệ gì thì một mình em trai sẽ không thể sống tiếp trong xã hội này mất.

Thế gian này quá phức tạp, chỉ có cái đầu giỏi thôi là chưa đủ.

Trước những âm mưu và thủ đoạn, thiên tài máy tính chẳng là gì hết.

Nếu mất đi sự che chở và bảo vệ của anh ấy, em trai sẽ giống như một đứa trẻ có bảo vật trên người, nói không chừng còn bị đám sói đói nuốt vào bụng lúc nào không hay.

Tất cả đều là lỗi của anh ấy.

Sự bảo vệ quá mức của anh ấy đối với em trai mình đã khiến tính cách của Bách Lý Tùy Băng thành ra thế này.

Đa phần những trải nghiệm của thời thơ ấu sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của mỗi người.


Khi thân phận, địa vị và phong cách sống của bọn họ thay đổi thì sự thiếu hụt trong tính cách của em trai anh đã hình thành nên dù có cố gắng đến đâu anh ấy cũng không thể thay đổi được.

Nghĩ vậy, Bách Lý Ánh Hàn từ tâm lý muốn nói đỡ cho em trai, hi vọng em trai có thể được ở bên cạnh Đường Dạ Khê làm vệ sĩ cho cô, đột nhiên lại chuyển thành cảm thấy việc em trai mình ở bên cạnh làm vệ sĩ cho Đường Dạ Khê cũng không tồi.

Bách Lý Ánh Hàn định khi nào có thời gian sẽ tránh mặt em trai, tìm Đường Dạ Khê nói chuyện riêng, phiền cô dẫn dắt dạy bảo cho Bách Lý Tùy Băng một số đạo lý đối nhân xử thế, điều này có có lợi cho anh ta sau này.

Hơn nữa lúc trước, khi ở Lương Thành, Bách Lý Tùy Băng chỉ thích ru rú trong phòng làm việc hoặc trong nhà làm bạn với máy tính, không thích gặp gỡ mọi người, nếu anh ấy không tìm em trai nói chuyện thì anh ta có thể không nói chuyện với ai suốt cả một ngày.

Khi Bách Lý Tùy Băng trở thành vệ sĩ cho Đường Dạ Khê thì hẳn là anh ta sẽ luôn phải tiếp xúc nhiều với những người bên ngoài.

Đợi đến lúc Bách Lý Tùy Băng tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, chắc chắn anh ta có thể học thêm được nhiều kỹ năng để kiếm sống.

Sau này, chẳng may anh ấy có gặp chuyện gì bất trắc, anh ấy cũng không cần lo em trai không biết tự chăm sóc bản thân mình.

Hơn nữa...!
Bách Lý Ánh Hàn liếc nhìn Cố Thời Mộ.

Thái tử của nhà họ Cố là đệ nhất thế gia công tử ở Dạ Đô, cao quý không ai sánh bằng, năng lực và thủ đoạn cũng hơn người.

Hiển nhiên là vị thái tử này không có thiện cảm gì với Bách Lý Tùy Băng.

Nếu em trai anh ấy thật sự ở bên cạnh Đường Dạ Khê, thì chắc chắn Cố Thời Mộ sẽ...!dạy Bách Lý Tùy Băng cách làm người.

Nếu Bách Lý Tùy Băng có thể học hỏi được vài điều từ Cố Thời Mộ thì anh ấy cũng không cần lúc nào cũng lo lắng đến nóng ruột nóng gan vì em trai nữa.


Chỉ trong vài chục giây, trong đầu Bách Lý Ánh Hàn đã lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Sau khi suy xét và phân tích cặn kẽ chuyện này, thái độ của Bách Lý Ánh Hàn đối với chuyện em trai ở bên cạnh Đường Dạ Khê làm vệ sĩ cho cô đã trở nên vô cùng tích cực, còn vô cùng ủng hộ
Anh ấy nhìn Đường Dạ Khê, nói: “Khê Khê, nếu nó đã chủ động đề nghị làm vệ sĩ cho em thì em cũng đừng khách sáo với nó.

Đừng cho nó bất cứ đặc quyền gì, cứ coi nó là vệ sĩ thôi.”
“Đây chính là điều kiện thứ hai mà tôi muốn nói.” Cố Thời Mộ hờ hững lên tiếng: “Đã làm vệ sĩ thì phải ra dáng vệ sĩ.

Vệ sĩ của nhà họ Cố làm như nào thì anh phải làm đúng như thế, nếu anh không làm được thì sẽ tôi sẽ mời anh rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Làm vệ sĩ thì có gì khó chứ?” Bách Lý Tùy Băng tỏ vẻ không phục: “Chỉ cần cho tôi làm, tôi chắc chắn sẽ làm một cách tốt nhất.”
“Thật ư?” Cố Thời Mộ nhướng mày: “Khoan hẵng nói những chuyện khác, tôi chỉ nói đơn giản thế này: làm vệ sĩ thì khi chủ nhân ngồi, anh phải đứng, chủ nhân ăn anh phải canh chừng, tâm trạng chủ nhân không tốt sẽ lấy anh ra làm bị bông xả giận, đánh đấm rồi mắng vài câu.

Cho dù anh không làm gì sai cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng...”
Bách Lý Tùy Bằng trợn trừng mắt nhìn Cố Thời Mộ: “Anh là ông chủ hay địa chủ vậy?”
“Tôi vẫn chưa nói hết.” Cố Thời Mộ lườm anh ta, tiếp lời: “Vệ sĩ của nhà họ Cố chúng tôi, buổi sáng có huấn luyện buổi sáng, bắt đầu từ năm giờ ba mươi phút và kết thúc lúc tám giờ.

Buổi tối có huấn luyện buổi tối, bắt đầu lúc bảy giờ và kết thúc lúc chín giờ ba mươi.

Buổi đêm, khi không phải trực đêm thì không được thức khuya, phải tắt đèn đi ngủ trước mười một giờ.

Quản lý theo kiểu quân đội, tuân theo mệnh lệnh là nghĩa vụ bắt buộc của bạn.

Dù là mệnh lệnh gì đi cahwnrg nữa, cho dù có bảo anh phải nhảy lầu anh cũng phải nhảy, không được có bất cứ ý kháng nghị.”
Bách Lý Tùy Băng: “...Anh chắc chắn là mình đang nói đến công việc của vệ sĩ chứ không phải nô lệ đấy chứ?”.