Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 430: Tôi là đứa trẻ lương thiện



“Sao bà lại nghĩ như vậy?” Đường Vô Ưu kinh ngạc nhìn bà ấy, nói: “Tôi là thật lòng muốn để cô ta tiếp tục ở lại làm con gái các người, còn tôi tiếp tục làm em trai chị tôi, như vậy cũng rất tốt, tôi không có ý muốn đuổi cô ta đi! Nếu các người đuổi cô ta đi rồi, mà tôi lại không trở về, nhà các người sẽ bị mất đi một đứa trẻ đấy, tôi sợ các người sẽ đau lòng, nên đêm qua, tôi đã khó xử đến mức không ngủ được, hiện tại thì tốt rồi, các người cứ để cô ta tiếp tục ở lại đây, tôi cũng có thể yên tâm thoải mái ở lại bên cạnh chị tôi, vậy chẳng phải tốt sao? Sao tôi phải đuổi cô ta đi chứ?”

Bà Tống chỉ biết nghẹn họng mà nhìn cậu.

Bà ấy vẫn luôn lo lắng Đường Vô Ưu không chấp nhận Tống Khả Ninh, một hai phải đuổi Tống Khả Ninh ra khỏi nhà họ Tống, nhưng bà ta ngàn lần không ngờ được, Đường Vô Ưu căn bản không muốn quay lại nhà họ Tống.

Đường Vô Ưu nói, tối qua cậu khó xử đến mức không ngủ được, lo lắng bọn họ đuổi Tống Khả Ninh đi rồi, nhà họ Tống sẽ mất đi một đứa trẻ, như vậy sẽ khiến họ đau lòng, mà hiện tại, bọn họ quyết định để Tống Khả Ninh ở lại nhà họ Tống, vừa vặn mọi thứ vẫn duy trì nguyên trạng của nó, cậu cũng không cần về nhà họ Tống.

Nghe thì thấy rất là logic, nhưng mà… Logic cái quỷ ấy?

Đường Vô Ưu là con trai nhà họ Tống bọn họ, dòng máu chảy trong người cậu cũng là máu nhà họ Tống, sao có thể lưu lạc bên ngoài được?

Thứ mà bà ấy muốn chính là, tất cả những đứa trẻ của bà ấy đều ở bên cạnh bà ấy, không phải giữ lại đứa con gái nuôi, còn con trai ruột thì lại ở nhà người khác nuôi!

“Vô Ưu, con không thể nghĩ như vậy được, con cần phải trở về!” Bà ấy vội vàng nói: “Con là con trai của bố mẹ, sống lưu lạc bên ngoài thì sao được? Con là cậu ba của nhà họ Tống, con cần phải về nhà!”

“Vậy sao?” Đường Vô Ưu nói: “Nhưng mà Tống Khả Ninh cũng là con gái của Quách Khải và Thư Mộng Lan, không phải cô ta cũng không cần trở lại nhà họ Quách đó sao?”

“Con và con bé không giống nhau.” Bà Tống vội vàng nói: “Bố mẹ yêu con, bố mẹ muốn đưa con về nhà là vì tốt cho con, hy vọng con đường tương lai của con có thể rộng mở, còn Ninh Ninh thì khác, bố mẹ con bé không có cảm tình với con bé, nếu giờ nó quay lại nhà họ Quách, thì đời này của nó sẽ bị hủy hoại mất, bố mẹ đã nuôi dưỡng Ninh Ninh suốt mười tám năm, bố mẹ không đành lòng nhìn con bé chịu khổ chịu tội sau này, nên chỉ còn cách giữ con bé lại bên cạnh, con phải hiểu cho bố mẹ.”

“Tôi đang rất hiểu các người!” Đường Vô Ưu chân thành nói: “Các người có cảm tình với đứa con gái các người nuôi nấng suốt mười tám năm trời, và tôi cũng vậy, tôi cũng có cảm tình với người chị đã cứu mạng tôi, tôi đặc biệt hiểu cho các người, cho nên các người muốn giữ cô ta lại bên cạnh cũng được thôi, tôi ủng hộ các người!”

Bà Tống nói: “Nếu con ủng hộ chúng ta, vậy thì con lập tức trở về bên cạnh bố mẹ đi, sau này cũng không cần giữ cái tên Đường Vô Ưu này nữa, bố mẹ sẽ đặt cho con một cái tên khác, còn nếu con thích cái tên của mình, vậy thì không đổi tên cũng được, nhưng phải đổi họ, thành Tống Vô Ưu.”

“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Đường Vô Ưu nói: “Tôi ủng hộ các người, vậy thì các người cũng nên ủng hộ tôi, không phải sao? Bà giữ lại đứa con gái mà các người có tình cảm sâu đậm bên cạnh, vậy thì tôi cũng muốn ở bên cạnh người chị mà tôi có tình cảm sâu đậm, như vậy khá tốt, mà tôi cũng không muốn đổi tên, cái tên Đường Vô Ưu này tôi nghe rất êm tai, tôi rất thích tên của tôi.”

Bà Tống tức giận đến đau đầu.

Bà ấy cảm thấy có nói thêm với Đường Vô Ưu cũng không ăn thua, chỉ có thể nhìn sang Đường Dạ Khê: “Khê Khê, cháu xem…”

“Dì à, chuyện này cháu không thể phát biểu ý kiến, cháu chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của Vô Ưu mà thôi.” Đường Dạ Khê tiếp tục nói: “Trước kia Vô Ưu đã chịu quá nhiều khổ sở bên ngoài rồi, thằng bé từng bị rất nhiều người tổn thương, bị vứt bỏ, là người chị mà thằng bé tin tưởng nhất, bất cứ lúc nào hay bất cứ ở đâu, cháu đều tôn trọng và ủng hộ quyết định của thằng bé.”

“Cháu…” Bà Tống giận đến nỗi nói không nên lời.

“Thật lòng tôi cảm thấy như vậy cũng khá tốt.” Đường Vô Ưu đứng lên, nói với nét mặt vô cùng thoải mái: “Như vậy là nhà các người cũng không mất đi đứa con nào, tôi cũng không cần rời xa chị tôi, đẹp cả đôi đường, sau này cứ vậy đi!”

Cậu không nói dối, tôi hôm qua cậu thật sự rất rối rắm, cậu vô cùng sợ việc sau này phải rời khỏi chị, trở về sống trong nhà họ Tống.

Nhưng nếu cậu không trở về, nhà họ Tống đuổi Tống Khả Ninh đi, như vậy nhà họ Tống sẽ bị ít đi một đứa con, mà chị cậu lương thiện như vậy, nhất định sẽ ép cậu trở về báo hiếu bố mẹ.

Giờ thì tốt rồi, cậu không cần lo lắng nữa, nhà họ Tống có ba đứa con, không bị hụt mất một đứa nào cả, cậu cũng không cần trở về sống trong nhà họ Tống nữa.

Cậu đứng lên, nhìn ông Tống bà Tống, nét mặt như thể không chờ nổi nữa mà muốn rời khỏi đây ngay bây giờ.

Bà Tống nhìn thấy vậy thì lại nghẹn họng lần nữa.

Bà ấy chưa từng nghĩ tới, kết quả sẽ là thế này.

Bởi vì trong suy nghĩ của bà, nhà họ Tống là một gia đình giàu có bậc nhất, Đường Vô Ưu bất ngờ biết được thân phận của mình, biết được bản thân là con nhà họ Tống, thì sẽ giống như có núi vàng từ trên trời rơi xuống đập vào đầu, trong lòng cậu đáng ra phải vui mừng lắm mới phải chứ, vậy mà sao thực tế cậu lại không muốn nhận tổ quy tông?

Có chết bà ấy cũng không ngờ Đường Vô Ưu lại không muốn.

Nhà họ Tống với gia thế hiển hách lại không hề có chút hấp dẫn nào đối với cậu, từ đầu đến cuối cậu chỉ một lòng một dạ nghĩ ở lại bên cạnh Đường Dạ Khê, chứ không muốn quay lại nhà họ Tống.

Bà ấy thật sự không thể tin nổi.

Trên đời này làm gì có ai không yêu tiền tài quyền thế đâu chứ?

Trở lại nhà họ Tống, cậu sẽ là cậu ba nhà họ Tống, mặc dù quyền kế thừa nhà họ Tống thuộc về con trai trưởng của bà ấy là Tống Tình Không, nhưng là con trai nhà họ Tống, bọn họ cũng sẽ không bạc đãi cậu.

Tiền tài, thân phận, địa vị cậu đều không thiếu.

Nhưng nếu cậu ở lại bên cạnh Đường Dạ Khê, thì làm sao có thể bồi dưỡng tình cảm với bố mẹ ruột đã đẻ ra cậu chứ, mà khi đó tiền tài, thân phận, địa vị nhà họ Tống có thể cho cậu đương nhiên sẽ không nhiều bằng khi cậu ở lại nhà họ Tống.

Chỉ cần cậu không phải kẻ ngốc, thì đạo lý này chắc chắn phải hiểu rõ.

Nhưng đến một chút luyến tiếc cậu cũng chẳng có.

Trên mặt cậu giờ như viết rõ dòng chữ, muốn rời khỏi nhà họ Tống cùng Đường Dạ Khê ngay, dáng vẻ thì như sợ bị nhà họ Tống giữ lại vậy.

Mọi chuyện phát triển vượt ngoài dự kiến ban đầu của bà ấy, bà ấy ngây ngốc nhìn Đường Vô Ưu, cả người như chết lặng.

Đường Vô Ưu ra chiêu quá bất ngờ, khiến ông Tống trở tay không kịp.

Ông Tống cũng không ngờ Đường Vô Ưu lại không muốn nhận tổ quy tông, thứ cậu muốn là tiếp tục ở lại bên cạnh Đường Dạ Khê.

Đối với nhà họ Tống mà nói, chuyện này tuyệt đối không thể.

Một gia tộc danh giá hàng đầu như bọn họ, việc họ coi trọng nhất chính là con nối dõi, nếu bọn họ đã không biết thì thôi, chứ một khi biết trong người Đường Vô Ưu đang chảy dòng máu nhà họ Tống, họ tuyệt đối không để Đường Vô Ưu lưu lạc bên ngoài, nếu không chắc chắn họ sẽ bị người đời nhạo báng.

Mà dù cho ông ấy có đồng ý, thì bố ông ấy cũng tuyệt đối không đồng ý.

Ông ta từ tốn thương lượng với Đường Vô Ưu: “Vô Ưu, con xem như vậy được không? Trước tiên con cứ ở trong nhà vài ngày, sửa lại họ đã, nếu thấy ở nhà mấy ngày không quen, thì kêu chị con đến đón con về lại, như vậy có được không?”

Đường Vô Ưu nhìn về phía Tống Khả Ninh: “Cô ta có sửa không?”

Tống Khả Ninh giận đến nỗi mặt đỏ bừng: “Anh cứ nhìn chằm chằm tôi làm cái gì? Tôi là con gái, anh cứ phải so đo với tôi làm gì? Anh có phải là đàn ông không thế?”

“Cô đừng hiểu lầm, tôi không muốn dây dưa nhiều chuyện với cô đâu.” Đường Vô Ưu nói: “Ý của tôi là, nếu cô không thay họ mới, vậy thì nhà họ Tống vẫn có đủ ba đứa con, không bị mất đi ai cả, và tôi đây cũng không cần sửa họ nữa, tôi thích cùng họ với chị tôi hơn.”1