Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 432: Bỏ phiếu quyết định



“Là lòng tham quá lớn!” Tống Tinh Không nói: “Nhà chúng ta, cả con gái nuôi lẫn con trai đều muốn giữ lại, đừng nói là Vô Ưu không đồng ý về nhà, ngay cả khi thằng bé đồng ý, có Ninh Ninh ở đây, thằng bé cũng sẽ không thổ lộ tình cảm với chúng ta, mặc dù có giữ được thằng bé, thì cùng lắm cũng chỉ khiến nó bằng mặt không bằng lòng với mình mà thôi.”

“Con đừng có nói chắc chắn như vậy chứ.” Bà Tống nói: “Trái tim con người cũng là bằng xương bằng thịt cả, chỉ cần mẹ và Ninh Ninh đối xử tốt với thằng bé, mẹ tin sớm muộn gì cũng có ngày thằng bé chấp nhận chúng ta.”

“Khó.” Tống Tinh Không lắc đầu: “Mẹ, mẹ có thể tha thứ cho Thư Mộng Lan không?”

“Tại sao mẹ lại phải tha thứ cho Thư Mộng Lan?” Nghe thấy cái tên này, bà Tống nổi đóa: “Nếu giết người không cần đền mạng, thì mẹ chỉ hận nỗi không thể một đao giết chết cô ta!”

“Vô Ưu không có cách nào để chấp nhận Ninh Ninh, cũng giống như việc mẹ không thể tha thứ cho Thư Mộng Lan.” Tống Tinh Không nói: “Thư Mộng Lan đổi con trai của mẹ, bà ta làm vậy không những làm tổn thương trái tim mẹ, mà còn làm mất đi sự tự tôn cũng như thể diện của mẹ, cho nên mẹ không thể tha thứ cho bà ta. Nhưng mẹ nên nhớ, mẹ chỉ bị thương ở mặt tình cảm, sự tự tôn và thể diện, nhưng Vô Ưu thì khác, Vô Ưu đã bị hành hạ, hãm hại, đánh đập suốt từ năm này qua tháng nọ, thậm chí còn bị hành đến nỗi suýt mất mạng. Còn mẹ thì sao, mẹ lại kêu Vô Ưu và con gái ruột của Thư Mộng Lan cùng sống chung một mái nhà, ép Vô Ưu phải nhìn một nhà bốn người chúng ta sống hòa thuận với con gái ruột Thư Mộng Lan, mẹ cảm thấy Vô Ưu còn có thể coi chúng ta như người thân của nó được không?”

“Con đồng ý với ý kiến anh cả.” Tống Nhiên Không tiếp lời: “Mẹ, làm người không thể quá tham được, em trai và Thư Mộng Lan giống như kẻ thù không đội trời chung, chuyện mẹ muốn cả hai người là không thể, mẹ thử nghĩ thoáng ra chút đi, chọn một người thôi.”

“Nhưng mà Ninh Ninh vô tội!” Bà Tống khổ thôi rồi: “Năm đó Ninh Ninh cũng chỉ là một đứa trẻ, con bé có biết gì đâu? Chỉ cần chúng ta khuyên nhủ Vô Ưu, nó chắc chắn sẽ hiểu cho nỗi khổ của chúng ta mà.”

Tống Tinh Không bất lực lắc đầu.

Xem như anh ta đã nhìn ra được vấn đề, đó là mẹ anh ta quá tham lam, anh ta nói nhiều như vậy nhưng chung quy vẫn chẳng có ích lợi gì, mẹ anh ta vẫn muốn phải có cả hai cùng lúc.

Nhưng bà ấy là mẹ anh ta, anh ta còn có thể làm gì được nữa?

Anh ta thở dài, chỉ biết tiếp tục khuyên: “Mẹ, mẹ nghĩ lại đi, nếu nếu người Thư Mộng Lan hành hạ đánh đập là con và A Nhiên, mẹ còn có thể để con gái Thư Mộng Lan làm con của mẹ nữa không?”

Bà Tống biến sắc, vội nói: “Con đang so sánh cái kiểu gì thế? Chuyện này không có khả năng xảy ra, nên mẹ không thể trả lời.”

“Anh hiểu ý của Tinh Không…” Ông Tống cũng thở dài: “Ý của Tinh Không là, chúng ta vẫn chưa yêu thương Vô Ưu đủ, tình cảm của chúng ta với Vô Ưu chưa đủ sâu nặng, cho nên mới có thể tiếp tục nhận con gái Thư Mộng Lan làm con gái mình.”

“Không! Không phải như vậy!” Bà Tống phủ nhận: “Chỉ là em đau lòng cho Ninh Ninh…”

“Mẹ, mẹ đau lòng cho Ninh Ninh, không ai nói mẹ sai.” Tống Nhiên Không nói: “Là con người ai mà chẳng có trái tim, mẹ đau lòng cho đứa con gái mà mẹ tự tay nuôi nấng từ khi còn đỏ hỏn, ai dám nói mẹ sai? Mẹ không sai, cái mẹ cần là quyết đoán, mẹ đau lòng cho Ninh Ninh, muốn giữ Ninh Ninh lại bên cạnh, thì phải chấp nhận buông bỏ Vô Ưu, chấp nhận việc Vô Ưu không coi chúng ta là người thân, cũng không coi mẹ là mẹ.”

“Tại sao cứ một hai phải như vậy?” Bà Tống sắp phát điên rồi: “Người một nhà chúng ta ở bên nhau không phải tốt sao?”

Tống Nhiên Không nhún nhún vai, mở miệng: “Mẹ có thể giữ lại cả con trai và con gái, mẹ cảm thấy tốt, nhưng Vô Ưu thì không cảm thấy tốt! Vô Ưu không thích Ninh Ninh, em ấy cũng không ham mê gì vinh hoa phú quý nhà chúng ta, thì tại sao em ấy lại phải chấp nhận thiệt thòi sống chung mái nhà với người mà em ấy không thích?”

“Tại sao thằng bé lại không thích Ninh Ninh?” Bà Tống nói: “Thằng bé là một đứa con trai, đương nhiên sẽ không bụng dạ hẹp hòi rồi, Ninh Ninh ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, thử chấp nhận Ninh Ninh không được sao?”

Chuyện này Tống Nhiên Không cũng bất lực.

Anh ta cào cào gương mặt, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Mẹ, nhà ta đã cho người ta được chỗ lợi nào chưa? Tại sao người ta lại phải để bản thân chịu thiệt thòi, chấp nhận sống chung với một người mà mình không thích? Người ta ở bên ngoài sống vui vẻ, hà cớ gì phải quay về nhà chúng ta chịu thiệt thòi? Người ta tự tìm đường ngược đãi mình chăng?”

Bà Tống nghẹn họng.

Qua một hồi lâu, bà ấy mới nói: “Thằng bé là huyết mạch của nhà họ Tống chúng ta, đây là nhà nó…”

“Sau đó thì sao?” Tống Nhiên Không uống nước, nói với điệu bộ có chút cà lơ phất phơ: “Mẹ, con nói thật lòng mẹ đừng giận, bởi vì em ấy là huyết mạch của nhà họ Tống chúng ta, là con trai của bố mẹ, cho nên em ấy mới bị bắt cóc rồi ngược đãi như thế, từ lúc em ấy được sinh ra, mẹ và bố ngoài cho em ấy một sinh mệnh ra, thì hai người chưa cho em ấy được cái gì cả. Nếu đã vậy thì có lý do gì để ép em ấy phải chịu thiệt thòi, nghĩ cho cảm nhận của bố và mẹ?”

“Mẹ… Mẹ không muốn đâu…” Bà Tống rơm rớm nước mắt: “Mẹ đau lòng cho Ninh Ninh, cũng đau lòng cho thằng bé, mẹ thật lòng hy vọng đứa con nào của mẹ cũng được vui vẻ hạnh phúc…”

Tống Nhiên Không nhún nhún vai: “Con có thể hiểu tâm trạng hiện tại của mẹ, nhưng chuyện này là điều hiển nhiên, nguyện vọng đó của mẹ chỉ là hy vọng xa vời, hai người bọn họ không thể sống hòa thuận được, mẹ chỉ có thể chọn một… Con xin nói trước, em gái con cũng thích, mà em trai con cũng thích, cho nên con bỏ phiếu trắng, con nghe mẹ và bố, dù mẹ có giữ lại ai đi nữa, thì người còn lại cũng là em trai hoặc là em gái, con chả sao cả.”

Tống Tinh Không nói: “Lý trí nói với con, nên chọn em trai, nhưng trái tim lại nói với con là giữ Ninh Ninh ở lại nhà chúng ta, cho nên con cũng bỏ phiếu trắng, con nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ.”

Bà Tống hai mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm về phía ông Tống: “Thật sự không thể chọn cả hai sao?”

Ông Tống thở dài: “Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, chỗ tốt đều dành hết cho em?”

Bà Tống khóc thành tiếng: “Nhưng mà em thật sự muốn cả hai, mất đi ai em cũng luyến tiếc hết…”

“Không thể nào, mẹ, mẹ đừng mơ mộng nữa!” Tống Nhiên Không khuyên bà ấy: “Kéo dài thời gian cũng không được tốt lắm đâu, càng kéo càng loạn, mẹ nhanh chóng chọn một người đi, nghe con nói, cũng đâu có gì khó lắm đâu, chọn một người không có nghĩa là phải từ bỏ người còn lại, chỉ là người còn lại đó không ở lại trong nhà này mà thôi, sau này vẫn có thể gặp lại, không phải chọn xong là sẽ trở mặt thành kẻ thù.”

Bà Tống nhìn ông Tống, mở miệng hỏi: “Thật sự phải như vậy sao?”

Ông Tống thở dài, gật gật đầu.

Trái tim bà Tống như bị hai bàn tay ai đó bóp chặt, một bàn tay hướng về bên trái, một bàn tay hướng về bên phải, bóp chặt trái tim khiến bà ấy đau nhói, giống như là sắp bị nứt toạc ra rồi vậy.

Bà ấy lại không kìm nén được cảm xúc, khóc nấc lên, thút tha thút thít hỏi: “Nhưng mà chọn ai đây? Ai em cũng luyến tiếc hết!”

Ông Tống nói: “Nếu em vẫn lưỡng lự, vậy thì để anh chọn.”

Bà Tống nghiến răng, gật đầu nói: “Được, anh chọn đi, em nghe anh.”

Ông Tống nói: “Chúng ta giữ Vô Ưu lại, tiễn Ninh Ninh đi.”

“Không được.” Bà Tống lập tức lên tiếng phản bác: “Tiễn Ninh Ninh đi, thì sau này Ninh Ninh còn gả cho người tốt kiểu gì nữa? Nửa đời sau của con bé sẽ bị hủy mất.”

Ông Tống bất lực nhìn bà ấy, nói: “Vậy là, em đã có sự lựa chọn rồi đúng không? Em chọn giữ Ninh Ninh lại, để Vô Ưu đi.”

Bà Tống ngây ngẩn cả người.

Một lát sau, bà ấy nói: “Không có, em cũng muốn giữ Vô Ưu lại.”

Ông Tống nói: “Được, vậy giữ Vô Ưu lại, để Ninh Ninh đi, Vô Ưu là cốt nhục của chúng ta, trước kia chúng ta bạc đãi Vô Ưu, về tình về lý chúng ta nên giữ Vô Ưu lại, bù đắp cho thằng bé, hơn nữa, Vô Ưu còn là huyết mạch của nhà họ Tống, bố anh sẽ không cho phép người có dòng máu nhà họ Tống lưu lạc bên ngoài, giữ Vô Ưu lại, đây mới là sự lựa chọn chính xác nhất.”