Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 464: Cho thấy sự cầu xin



Anh ta ghét Từ Nhã Cầm, nhưng Vương Hán Thành vô tội.

Quan hệ giữa anh em họ vẫn luôn rất tốt, Vương Hán Thành quỳ dưới chân anh ta cầu xin, anh ta suýt chút nữa đã mềm lòng.

Nhưng anh ta biết rằng nếu buông tha cho Từ Nhã Cầm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật vì nể mặt Vương Hán Thành, anh ta nhất định sẽ hối hận.

Hứa Liên Kiều đã giải vây giúp anh ta trong lúc cấp thiết.

Nếu Hứa Liên Kiều gọi cảnh sát thay vì anh ta hoặc cha anh ta, điều đó sẽ làm tổn thương Vương Hán Thành ít hơn.

Cứ như vậy, mối hận của Vương Hán Thành và Từ Nhã Cầm chắc chắn sẽ chuyển sang Hứa Liên Kiều.

Anh ta cảm thấy Hứa Liên Kiều là một cô gái ngốc nghếch.

Nói cách khác, Hứa Liên Kiều quá tự tin vào bản thân, trong đầu cô ấy, thù hận của Vương Hán Thành và Từ Nhã Cầm chẳng là gì, cô ấy hoàn toàn không quan tâm, vì vậy cô ấy đã giúp anh ta gọi cảnh sát.

Cho dù lý do là gì, anh ta đã nhận phần ân tình này của Hứa Liên Kiều.

Anh ta nhìn Hứa Liên Kiều, nghiêm túc nói: "Bác sĩ Hứa, cho dù bệnh của tôi cuối cùng không khỏi, tôi cũng sẽ ghi nhớ lòng tốt của cô đã giúp tôi hôm nay. Nếu sau này có chuyện gì cần tôi giúp, chỉ cần không vi phạm đạo đức và pháp luật, tôi sẽ không ngại nước sôi lửa bỏng mà giúp cô.”

Cố Lạc Bạch: "..."

Được rồi.

Anh ta chỉ thấy Hứa Liên Kiều ngang nhiên gieo rắc thù hận, nhưng anh ta không ngờ rằng trong khi gieo rắc thù hận, cô cũng mua được lòng người rồi.

Vương Hán Phi là người thừa kế tương lai của nhà họ Vương, nếu như anh ta thật sự khỏi bệnh, với lời nói của anh ta, chẳng phải sau này anh ta chính là em trai của Hứa Liên Kiều sao?



Công lý đã được thực thi và con người chân thành biết ơn, cũng không tệ.

“Anh sẽ không sao đâu.” Hứa Liên Kiều lấy điện thoại ra, gõ vào màn hình vài cái rồi đưa cho Vương Hán Phi: “Kết bạn đi.”

Vương Hán Phi nhanh chóng quay lại và lấy điện thoại di động của mình, kết bạn với Hứa Liên Kiều.

Sau khi thêm bạn bè, Hứa Liên Kiều nhấn nút thoại, nói một loạt y lệnh của bác sĩ rồi gửi cho Vương Hán Phi: “Hôm nay đừng tắm, lần châm cứu thứ hai và lần này nên cách nhau 24 giờ, ngày mai phái xe tới đón tôi, chú ý nghe máy."

Vương Hán Phi liên tục gật đầu: "Được."

Cuối cùng, Hứa Liên Kiều gửi đến một số tài khoản ngân hàng: "Nhớ thanh toán tiền, ngày mai gặp."

Diệp Lâm Đông nói: "Anh sẽ tiễn em."

"Không cần, tôi ngồi xe của cậu chủ A Bạch được rồi." Cô ấy nắm lấy cánh tay của Cố Lạc Bạch.

Cố Lạc Bạch: "..."

Khóe miệng anh ta giật giật... Bác sĩ Hứa... có phải quá tùy tiện rồi không?

Anh ta có nhiều lời muốn nói, nhưng không thể nói ra trước mặt nhà họ Vương và Diệp Lâm Đông, anh ta đành phải cho Hứa Liên Kiều thể diện.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của nhà họ Vương và Diệp Lâm Đông, anh ta rút cánh tay ra khỏi tay Hứa Liên Kiều: "Như vậy không ổn nhỉ?... Từ trước đến nay cô cũng sẽ tùy tiện với bất kỳ ai như thế sao?"

Hứa Liên Kiều nghiêng đầu nhìn anh ta: "Thật ra, anh muốn nói tôi lả lơi ong bướm quá đúng không?"

Cố Lạc Bạch: "...Không dám, không dám."

Đắc tội ai cũng không thể đắc tội bác sĩ nha!

Đặc biệt là vị bác sĩ có bàn tay vàng này, có thể chữa được những bệnh mà người khác không chữa được.

Hứa Liên Kiều nói: "Nếu như tôi nói anh là mối tình đầu của tôi, tôi cũng chưa từng nắm tay người đàn ông khác, anh có tin không?"

Cố Lạc Bạch: "...Chúng ta vẫn chưa yêu nhau mà?"

"Không phải chúng ta đi xem mắt rồi sao?" Hứa Liên Kiều nhìn anh ta, nghiêm túc nói: "Tất cả những cuộc hẹn hò không phải vì tình yêu thì đều là lưu manh, anh muốn lưu manh đùa giỡn với tôi sao?"

Cố Lạc Bạch: "... Tuyệt đối không!"



“Vậy anh không thích tôi?” Hứa Liên Kiều hỏi.

Cố Lạc Bạch: "...Không, cô rất tốt, đó là vấn đề của tôi, tôi là một người theo chủ nghĩa độc thân."

"Đã là người theo chủ nghĩa độc thân rồi, sao còn hẹn hò với tôi?" Hứa Liên Kiều nói: "Anh đang lừa gạt tình cảm của một cô gái, hành vi của anh thật đáng xấu hổ đấy!"

Cố Lạc Bạch: "...Anh trai tôi ép tôi phải đi."

“Anh trai anh ép anh, vậy là anh có thể lừa gạt tâm tình của người ta sao?” Hứa Liên Kiều nhấn thang máy, quay đầu nhìn anh ta: “Em không lừa anh.”

Cố Lạc Bạch sửng sốt một chút: "Cái gì?"

"Anh là mối tình đầu của em, em thậm chí còn chưa từng nắm tay đàn ông." Khi thang máy đến, Hứa Liên Kiều kéo Cố Lạc Bạch vào thang máy, trong thang máy không có ai, cô ấy tiếp tục nói: "Em thích anh, chính là lần đầu tiên em rung động, không biết kín đáo là thế nào, dè dặt là gì, chỉ biết đời người ngắn ngủi, muốn làm gì thì nhất định phải làm..."

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Cố Lạc Bạch: "Không biết vì sao, em đã gặp qua rất nhiều đàn ông, nhưng em lại chỉ thích anh, thật kỳ lạ."

Cố Lạc Bạch: "..."

Anh ta nên cùng cảm thấy kỳ lạ với cô ấy, hay nên tự mãn, hãnh diện trước sức quyến rũ vô biên của mình?

Thang máy dừng lại, hai người ra khỏi thang máy, sánh vai đi về phía bãi đậu xe.

Hứa Liên Kiều nói: "Yên tâm đi, chúng ta đều là nam nữ trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm với cảm xúc và hành động của chính mình, chúng ta thử hẹn hò một thời gian đi, nếu như anh vẫn cảm thấy hôn nhân vẫn là điều không thể chấp nhận được, vậy thì chúng ta chia tay thôi, dễ đến dễ đi."

"Không," Cố Lạc Bạch nói: "Như vậy thì không công bằng với cô."

"Không sao," Hứa Liên Kiều thản nhiên nói: "Em nguyện ý."

"Tôi không thể làm như vậy," Cố Lạc Bạch dừng lại, nghiêm túc nhìn cô ấy: "Cô là một cô gái tốt, nên tìm một người đàn ông tốt đi."

Hứa Liên Kiều nhướng mày nhìn anh ta: "Anh không phải là người tốt sao? Anh đẹp trai, có năng lực, có chí khí, lại là quân tử, em cảm thấy anh rất tốt."

"Nhưng tôi không muốn kết hôn..." Cố Lạc Bạch bất lực.

"Em không ép anh kết hôn, " Hứa Liên Kiều nói: "Không muốn kết hôn thì làm người yêu, có gì to tát đâu?"

Cố Lạc Bạch: "...Đừng lừa tôi. Loại chuyện này tôi đã thấy nhiều rồi. Lúc đầu thì nói chúng ta sẽ là người yêu. Sau một thời gian thì sẽ ép cưới. Nếu người đàn ông không chịu kết hôn, người phụ nữ sẽ khóc lóc rằng tôi đã dùng cả thanh xuân tặng cho anh, anh lại không đồng ý chịu trách nhiệm, đồ đê tiện!"



Anh ta rùng mình: "Tôi không thể hãm hại cô!"

“Thật ra, anh sợ em lừa anh đúng không?” Hứa Liên Kiều cười to: “Anh thật sự cho rằng em là loại phụ nữ sẽ khóc lóc để đàn ông chịu trách nhiệm sao?”

Cố Lạc Bạch: "..."

Đây…

Thực sự không giống...

“Yên tâm đi, cậu chủ A Bạch!” Hứa Liên Kiều cười vỗ vỗ bả vai anh ta: “Anh nghĩ nhiều rồi, em không thể khóc, nhưng cầm dao mổ động mạch cảnh của anh ép anh lấy em thì có thể đấy!”

Cố Lạc Bạch: "..."

Điều này còn đáng sợ hơn đấy?

Anh ta có thể yên tâm sao?

“Đừng sợ, đừng sợ, em chỉ nói giỡn thôi!” Hứa Liên Kiều mỉm cười xoay người, tiếp tục đi về phía trước: “Bởi vì hôm nay em và anh đi xem mắt, anh cũng chưa nói không hài lòng gì với em, cho nên hiện tại anh là bạn trai của em, trước khi anh chia tay với em, em chính là bạn gái của anh!"

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Cố Lạc Bạch: "Muốn thoát khỏi em chỉ có một biện pháp, đó chính là nói cho em biết anh không thích em, anh muốn chia tay với em!"

Cố Lạc Bạch: "..."

Đây là loại bác sĩ gì thế?

Đây rõ ràng là một kẻ lưu manh mà!