Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 1: Tôi đã tái sinh thành một nhân vật quần chúng



"Carolina! Tôi, thái tử, tuyên bố từ bỏ hôn ước với cô!"

Một giọng nói mạnh mẽ vang lên ở đại sảnh. Chủ nhân của giọng nói đó chính là thái tử của vương quốc, một chàng trai trẻ tuấn tú với mái tóc vàng, đôi mắt xanh biếc và vẻ đẹp hoàn hảo như một bức tượng Hy Lạp.

"Điện hạ, tôi có thể hỏi nguyên nhân tại sao không?" Carolina, vị hôn thê của thái tử, hỏi bằng giọng run run.

"Đừng giả vờ như không biết. Chính cô là người ức hiếp và xúc phạm Claria!" Thái tử lớn tiếng đầy giận dữ.

"Nhưng, điện hạ, cô ta... chỉ là một thường dân. Và tôi là con gái của công tước! Cô ta nên biết vị trí của mình."

"Cô cho rằng vì là con gái của công tước nên tôi sẽ bỏ qua những điều xấu xa cô đã làm sao? Ha, cô thật sự không hiểu con người của tôi."

"Nhưng điện hạ..."

"Kết thúc rồi, hôn ước đã chấm dứt. Và từ giờ trở đi tôi cấm cô đến gần Claria. Bây giờ hãy biến khỏi tầm mắt của tôi!"

Claria, một cô gái nhỏ nhắn, người đang nấp sau lưng thái tử, rụt rè ngẩng đầu lên, và hai ánh mắt chạm nhau. Sau đó, thái tử quay lại và nhẹ nhàng nói:

"Bây giờ em ổn chứ, thiên thần ngọt ngào của anh?"

"Vâng. Cảm ơn ngài, thưa điện hạ."

"Từ giờ trở đi, em sẽ được đối xử thật tốt, anh sẽ không bao giờ để ai bắt nạt em nữa. Anh thề bằng cả sinh mạng mình."

"Nhưng em chỉ là một thường dân, không xứng với thái tử."

"Thật ngốc, anh không thể sống thiếu em. Em là điều quý giá nhất trên đời."

Thái tử và Claria ôm chặt và trao nhau nụ hôn ngọt ngào trước ánh mắt sửng sốt của những người có mặt, trong đó có tôi. Nhưng họ sửng sốt một thì tôi kinh ngạc mười, vì chắc chắn tôi đã từng thấy khung cảnh này rồi!

Cảnh tượng thái tử và Claria hôn nhau trước mắt đã đánh thức ký ức của tôi từ kiếp trước. Bởi vì nó giống hệt như trên trang quảng cáo của một trò chơi otome! Đúng vậy tôi đang ở trong một phân cảnh của một trò chơi otome! Đây là lễ tốt nghiệp của học viện, nơi diễn ra sự kiện cuối cùng của trò chơi.

Kiếp trước tôi chỉ là một nam sinh trung học bình thường. Và hiện tại tôi đã được tái sinh thành một nhân vật quần chúng, trong một trò chơi otome có tên "Câu chuyện tình yêu của Học viện thánh Lusiana".

Đây là một câu chuyện sáo mòn, nhân vật chính là một cô gái nghèo bị bắt nạt bởi một nữ phản diện, sau đó các chàng trai xinh đẹp, bí ẩn xuất hiện và cứu cô. Đó là một trò chơi otome chung chung với rất nhiều tình huống thường thấy. Bạn có thể lựa chọn các tuyến đường tương ứng là bốn mục tiêu chinh phục và một mục tiêu ẩn. Các mục tiêu chinh phục đều đẹp trai, tài năng và đều có tình cảm với nhân vật chính.

Và tôi đã được tái sinh thành một học viên của trường. Tôi chỉ là một nhân vật quần chúng, thậm chí còn không xuất hiện trong câu chuyện. Tên tôi là Alviss Dart, con trai của một nam tước. Gia đình tôi là dòng dõi quí tộc cấp thấp và không có ảnh hưởng gì đáng kể. Vì vậy, bạn có thể thấy rằng tôi rất vô dụng với cốt truyện.

Trong tuyến đường của thái tử. Nữ phản diện Carolina, vị hôn thê của thái tử, ghen tị và cố gắng bắt nạt nhân vật chính, một thường dân nghèo được vào học nhờ suất học bổng. Nhân vật chính Claria sẽ phải lòng thái tử, người luôn giúp đỡ và bảo vệ cô. Và trong ngày lễ tốt nghiệp, cô sẽ đứng lên tố cáo những hành vi sai trái của nữ phản diện. Kết quả là thái tử hủy bỏ hôn ước và trừng phạt Carolina. Nhân vật chính Claria và thái tử có một cái kết hạnh phúc về sau.

Còn Carolina sẽ bị trục xuất hoặc gửi đến một tu viện. Vì vậy, tôi chắc chắn cô ấy đang gặp khó khăn. Rốt cuộc cô ấy là một nhân vật phản diện...

"Aaaaa!!"

Có tiếng hét từ hành lang, một tiếng hét đầy tuyệt vọng và đau buồn. Đó là Carolina.

Không một ai an ủi Carolina, kể cả những người thuộc phe cánh của cô ấy. Tất cả bọn họ đều lảng tránh Carolina, vì nhân cách tồi tệ và những gì cô ấy đã làm. Cô ấy đang quỳ gối xuống đất một mình trong hàng lang, khóc nức nở.

Tôi cảm thấy thương hại cho cô ấy. Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Tôi không có vai trò gì trong câu chuyện. Tôi chỉ là một nhân vật không tên tuổi, không giá trị, không cá tính.

Tuy không thể thay đổi số phận của cô ấy, tôi không thể cứ đứng đây nhìn cô ấy khóc được. Tôi phải làm gì đó. Tôi nghĩ vậy và bước đến gần Carolina.

"Tiểu thư, cô có thể dùng khăn tay của tôi."

Tôi đưa cho cô ấy chiếc khăn tay của mình. Đó là một chiếc khăn tay đơn giản, nhưng là thứ duy nhất tôi có. Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ.

"Anh là ai? Tại sao anh muốn giúp tôi?"

"Tôi chỉ là một nhân vật quần chúng."

"Nhân vật quần chúng?"

"À, tôi chỉ là một học sinh bình thường thôi!"

"Thật là một chiếc khăn tay rẻ tiền, nhưng cảm ơn vì nó. Tôi chấp nhận."

Ôi, Carolina! Ngay trong hoàn cảnh này cô ấy vẫn tỏ ra được tính cách kiêu ngạo đó.

Carolina sụt sịt mũi, mắt đỏ hoe, dùng chiếc khăn tay của tôi lau nước mắt. Sau một lúc thì Carolina ngưng khóc, trông sắc mặt cô ấy đã khá hơn lúc nãy.

Tôi rất vui vì đã có thể giúp được cô ấy. Có lẽ cũng không quá trễ.

"Vậy xin tạm biệt, hy vọng sau này tiểu thư sẽ có một cuộc sống hạnh phúc."

Sau khi nói những lời đó, tôi quay lưng lại và bước đi.

"Chờ đã!"

Tôi đứng lại, quay đầu nhìn cô ấy. Carolina nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang cố gắng ghi nhớ gương mặt phổ thông này.

"Anh tên là gì?"

"Được rồi, vì đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, tôi tên là Alviss Dart."

"Nhà Dart... cái tên lạ quá."

Họ của một quí tộc nói lên địa vị, không có gì lạ khi cô ấy chưa từng nghe đến họ Dart.

"Ừ, tôi chỉ là con trai của một gia đình nam tước nhỏ bé."

"Được rồi, Alviss, một lần nữa cảm ơn sự giúp đỡ của anh."

"Không có gì đâu, tạm biệt!"

Tôi vẫy tay và rời đi, mà không biết rằng chuyện này đã tạo ra một thay đổi lớn trong tương lai.