Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 21: Thách đấu



Hai ngày trước lễ cưới hoàng gia, tôi và Carolina tham dự một buổi tiệc nhỏ giữa các quý tộc, hầu hết là chư hầu của nhà Partria và các đối tác thương mại. Đây cũng là dịp ra mắt của tôi trước giới quý tộc với tư cách tử tước của Uran. Trong khi tôi đang cầm ly rượu vang đi lòng vòng, nhận những lời chúc mừng của họ thì chuyện đó xảy ra.

"Alviss Dart, tôi thách đấu với anh!"

Tôi liếc nhìn chiếc găng tay trắng vừa được ném xuống chân mình, rồi lại nhìn tên hiệp sĩ vừa ném nó.

"Tôi có thù oán gì với cậu à? Mà tôi có quen cậu không nhỉ?"

Một thanh niên cao lớn, tóc đỏ thẫm, mặc trang phục hiệp sĩ. Mặt anh ta đang hầm hầm nhìn thẳng vào tôi.

"Đừng có giả vờ! Tại sao một kẻ hèn nhát như cậu lại được Đức vua phong làm tử tước!"

Anh ta lớn tiếng sỉ nhục, trong khi các quý tộc ở xung quanh tò mò theo dõi diễn biến.

"Nếu quên thì để tôi nhắc lại cho cậu nhớ. Tôi là Albert, con trai của đội trưởng hiệp sĩ hoàng gia, học viên đứng đầu bảng xếp hạng chiến đấu khóa rồi."

"Ồ, ra là cậu."

Tôi gật gù, dĩ nhiên là tôi biết. Anh ta là một trong các mục tiêu chinh phục trong trò chơi otome, một tên não cơ bắp đúng nghĩa. Dù vậy thì năng lực chiến đấu của anh ta thuộc hàng top học viện.

"Vậy thì tôi có liên quan gì đến cậu? Albert."

Albert cười nhạt, không buồn che giấu sự coi thường với tôi.

"Cậu là kẻ đã khiến cho kỷ lục 50 trận thắng nốc ao của tôi bị  phá hỏng. Nhớ không? Trong trận đấu xếp hạng ở học viện mà tôi chiến đấu với cậu. Mười giây sau khi trận chiến bắt đầu cậu đã vội đầu hàng."

"À..."

Tôi nhớ ra rồi, lúc đó cậu ta đã rất tức giận. Mỗi khi gặp phải đối thủ quá khó, tôi sẽ chủ động xin thua trước, mặc cho khán giả la ó. Tôi cũng chẳng hiểu cái kỷ lục như vậy có giá trị gì? Chẳng phải sau cùng cũng được tính là thắng sao?

"Tuy nhiên..."

Albert chỉ tay vào tôi.

"Một kẻ hèn nhát, không có tinh thần hiệp sĩ như vậy lại trở thành tử tước! Trong khi tôi phải nỗ lực rất nhiều ở chiến trường mới trở thành hiệp sĩ. Điều này thật không hợp lý!"

Tôi thở dài, đúng là một gã ngốc. Sau cùng thì thời đại một quý tộc tranh đấu bằng võ lực đã không còn hợp thời rồi. Ngoại trừ một số khu vực có tinh thần trọng võ cao trong vương quốc.

"Sao nào, cậu có nhận lời thách đấu không? Nếu còn chút danh dự của một chiến binh quý tộc, hãy nhặt lấy chiếc găng tay đó! Chẳng lẽ một tử tước như cậu chỉ nhờ vào quan hệ với gia đình Partria nên mới lên được vị trí đó sao?"

Trong khi tôi đang phân vân nên đáp trả hắn thế nào thì Carolina bước tới phía trước, nhặt lấy chiếc găng tay.

"Carolina? Em làm gì vậy..."

Carolina ngoảnh lại mỉm cười với tôi, sau đó ném trả găng tay cho Albert.

"Tôi là vợ anh ấy, cũng là một chiến binh quý tộc, tôi sẽ thay mặt Alviss nhận lời thách đấu, được chứ?"

Albert cau mày, có vẻ không ngờ trước tình huống này.

"Cô là Carolina, con gái công tước Partria, xếp hạng 5 chiến đấu, người được mệnh danh là "Công chúa lôi điện". Tuy nhiên tôi không muốn chiến đấu với một phụ nữ. Hơn nữa tôi chỉ đích thân muốn thách đấu Alviss Dart!"

"Hạng 5 thì sao chứ? Đó là do anh chưa phải chiến đấu với tôi thôi. Hay là anh sợ à?"

"Sao cơ?"

Carolina bỗng tỏa ra một luồng sát khí kinh khủng, khiến không gian trong phòng tiệc bỗng nhiên trở nên ngột ngạt.

"Và, tôi sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám sỉ nhục Alviss!"

"Ha!"

Trong lúc Carolina và Albert đôi co, tôi liền bước tới đứng phía trước Carolina.

"Được rồi, tôi sao có thể để Carolina làm việc này thay mình được. Cứ tới đây, tôi sẽ chấp tất!"

"Alviss!" Carolina kéo nhẹ tay áo tôi.

"Ổn mà, em nghĩ anh sẽ thua gã đó sao?"

Tôi vỗ nhẹ vào vũ khí ma pháp của mình. Cô ấy đã biết về khả năng của tôi, nhờ vào thành quả nghiên cứu ma pháp đã phát triển như thế nào rồi.

"Dĩ nhiên là không rồi!" Carolina nở một nụ cười tràn đầy tin tưởng.

Gã Albert cười như nắc nẻ, giống như vừa nghe điều gì hài hước lắm.

"Được thôi, cứ mơ mộng đi. Trận đấu bắt đầu lúc 9 giờ sáng ngày mai, đừng có chạy trốn đấy!"

Albert nói rồi quay lưng bước đi. Tôi liếc xung quanh, những quí tộc đang xì xào bàn tán về trận đấu. Công tước Partria, người chủ trì bữa tiệc, quan sát và cười khẩy, như vừa tìm thấy điều gì thú vị lắm.