Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 23: Vũ khí





Albert, kẻ thách đấu, bị trúng đòn khi chưa kịp tiếp cận tôi, tất cả mọi người đều tỏ ra sửng sốt.

"Gừ, aaaa! Đồ khốn, đó là vũ khí quái gì vậy!"

Albert nhăn mặt đau đớn, cố gắng gượng dậy. Tuy hắn ta không bị thương nặng nhờ hình nhân thế mạng nhưng cảm giác đau là thật. Đó là điểm đặc biệt của hình thức quyết đấu này, đối thủ cũng có thể bất tỉnh vì đau đớn quá mức chịu đựng.

"Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? Dùng vũ khí ma pháp là hợp lệ trong thách đấu mà."

Tôi nhanh chóng thay một băng đạn mới, quay súng điệu nghệ và lại bỏ vào bao.

Mặt Albert nổi gân máu, hắn có vẻ cảnh giác hơn lúc nãy, "Được lắm, nhưng đừng tưởng thế là xong, bây giờ tôi mới tung át chủ bài của mình đây!"

Albert nói xong, ngay lập tức kích hoạt ma pháp đặc trưng của mình. 

"Hỏa giáp!"

Cả thân người hắn ta rực cháy. Ánh sáng phát ra đỏ rực cả sàn đấu. Này, cậu là Super Saiyan hay gì vậy?

Nếu tôi nhớ không nhầm, thì mỗi mục tiêu chinh phục sẽ có một thuộc tính ma pháp tương ứng màu tóc của họ. Và của Albert là thuộc tính lửa. Thiết lập nhàm chán như kiểu super sentai này là sao?

Tôi thử bắn vài phát vào hắn ta. Nhưng mọi viên đạn tôi bắn ra không thể xuyên thủng màn chắn lửa của Albert.

"Ha ha ha, vô ích thôi, không ma pháp nào có thể phá được Hỏa giáp của tôi hết."

Albert cười đắc ý. Ngọn lửa bốc lên từ thanh kiếm của hắn đang vươn dài.

Hắn ta vung kiếm từ một khoảng cách khá xa, tôi tránh né nhát chém trong gang tấc. Đường kiếm lửa làm cả sàn đấu bằng đá cũng bị cắt một đường dài. Nếu lĩnh một đòn trực diện thì tôi thua là cái chắc.

"Albert! Albert!"

Khán giả đang reo hò phấn khích. Có những kẻ còn gào thét đến lạc cả giọng. Chắc họ đang cược nhiều tiền cho gã đó lắm đây, tôi nghĩ bụng.

Sử dụng ma pháp này đốt cháy ma lực rất nhanh nên hắn ta chắc chắn sẽ tấn công liên tục không ngơi nghỉ. Một đòn đánh sượt qua cánh tay tôi, làm nó đau rát trong chốc lát.

"Ga, ga, ga! Chết đi."

Albert vung những nhát chém dữ dội, cố gắng dứt điểm tôi càng nhanh càng tốt. Tôi vừa tránh né vừa lùi về góc sàn đấu.

"Ha ha! Hết đường chạy rồi, chịu chết đi!"

Ngọn lửa của Albert càng bùng cháy dữ dội hơn, tên ngốc này không muốn kiểm soát ma lực hay sao vậy? Chắc tính dứt điểm tôi trong đòn này đây!

Thôi được rồi, tôi không muốn làm Carolina lo lắng nữa, chấm dứt điều này thôi.

Một tiếng nổ lớn vang lên, nhát chém của Albert đã đánh vào vị trí của tôi. Sàn đá vỡ tung dưới chân. Nhưng rất tiếc là tôi đã không còn ở đó!

 Khán giả ồ lên, "Nhìn kìa, anh ta đang bước trên không khí!" 

Tôi đã nhảy qua đầu Albert và đạp chân vào không khí.

Đây là kỹ năng tôi mới phát triển, phát động ma pháp nén không khí trên mỗi bước chân. Phản lực sinh ra đang giúp tôi chạy trên không trung. Nghe thì đơn giản nhưng để cân bằng trọng lực rất khó, tôi đã phải tập luyện ròng rã suốt hai tháng mới có thể thành thạo.

Đây là Sky Walk! Ha ha ha. Đó là tuyệt kỹ trong một manga nổi tiếng, và tôi có thể áp dụng nó!

"A, làm sao có thể,... cậu là cái quái gì vậy!"

Albert tỏ ra rất bối rối, cố gắng tấn công nhưng tôi đã phóng lên ngoài tầm kiếm của hắn.

Trong khi địch thủ còn chưa hết kinh ngạc, tôi rút từ trong áo ra một vũ khí mới ra và ném thẳng vào hắn. Albert vội dùng kiếm chém vào nó. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong đấu trường. Bụi mù đất đá văng lên mù mịt.

"Aaaaa!"

Đó là một quả bom không khí, cũng dựa trên ma pháp của tôi. Áp lực không khí bị nén chặt kinh khủng trong quả cầu sắt khiến nó nổ tung. Cho dù là Albert cũng không chịu nổi.

Albert bị hất văng vào tường của đấu trường, màn chắn lửa bao quanh cơ thể tiêu tán. Hình nhân đại diện của hắn ta bên ngoài sân đấu cũng gần như vỡ nát.

Tôi từ từ đáp xuống sân đấu. Khán giả dường như đang choáng váng, cả khán đài xôn xao. Có vẻ ai cũng kinh hoàng với đòn tấn công kì dị của tôi.

"Đó là cái quái gì vậy?! Tôi chưa từng thấy bao giờ!"

"Ma pháp Hỏa cầu chăng?"

"Không, nó trông không giống, nhưng uy lực của nó thậm chí còn khủng khiếp hơn!"

 Tôi đứng nhìn Albert run rẩy đứng dậy, chống thanh kiếm trên mặt đất.

"Vẫn chưa.. chưa xong đâu..."

"Chấm dứt rồi! Chịu thua đi, Albert, ma lực của anh đâu còn."

"Im đi, tôi sẽ là kẻ mạnh nhất, một hiệp sĩ như tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc!" Thở hổn hển, hắn dồn sức hét lên.

"Hà." Tôi thở dài. "Thật ngu ngốc!"

Tôi sẽ phản ứng thế nào? Tôn trọng  hắn ư? Không có. Một kẻ không biết rút lui đúng lúc làm sao có thể bảo vệ những người quan trọng nhất với mình! Tôi không chiến đấu để chứng tỏ bản thân, tôi cần sức mạnh chỉ để bảo vệ Carolina và gia tộc của mình.

"Gaaaaa!"

Albert vung thanh kiếm, dồn hết sức tàn vào nhát chém, tuy nhiên tôi dễ dàng gạt phăng đòn tấn công yếu ớt đó. Thanh kiếm của hắn văng đi, quay vòng vòng trên không trước khi ghim xuống đất.

"Kết thúc rồi! Albert!"

Chỉ cần một đòn nữa là Albert sẽ thua nhưng tôi sẽ tung tuyệt kĩ sở trường của mình: "Air compressed punches!" Cần phải cho tên Albert này một trận thảm bại để hắn đừng bao giờ nghĩ đến chuyện làm phiền chúng tôi nữa!

Một loạt liên hoàn đấm giáng vào toàn thân Albert.

"Muda muda muda muda muda muda!!!!"

Albert bị hất văng lên trời, thân thể như cái mềm rách và rơi ầm xuống sàn đấu, bất tỉnh. Hình nhân đại diện của hắn vỡ tan thành từng mảnh vụn.

"Người chiến thắng, tử tước Uran, Alviss Dart!!!" Trọng tài giơ tay lên cao, tuyên bố kết quả.

Khán giả reo hò như sấm dậy trước kết quả khó tin đó.

Tôi ngước nhìn lên, giơ dấu hiệu chiến thắng với Carolina. Cô ấy đang nhảy cẫng lên vui mừng trên khán đài.