Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 29: Trở về





Sau đó chúng tôi tiếp tục thảo luận về vấn đề chính sự. Công tước Partria đưa tôi những tài liệu chứng nhận chủ quyền lãnh địa tử tước Uran, có dấu xác nhận từ hoàng gia và từ chính công tước.

Liếc sơ qua tài liệu, tôi nhận thấy lãnh thổ quận Uran không lớn hơn Ashville là bao nhưng dân số đông hơn gấp 3 lần, có lẽ nhờ đất canh tác màu mỡ hơn. Nó nằm ở một vị trí trống trải, khá gần thủ phủ của lãnh địa công tước. Tuy nhiên nơi đó nằm ở phía nam của vương quốc, trong khi Ashville nằm ở cực tây. Hai nơi cách nhau quá xa, rất khó khăn cho tôi để quản lí cả hai lãnh địa của mình cùng lúc.

Công tước chỉ vào chiếc nhẫn trên tay tôi, chiếc nhẫn mà nhà vua đeo vào tay tôi trong buổi lễ phong tước, và nói.

"Đây là chiếc nhẫn xác nhận quyền lực của một tử tước, tuy nhiên con cần một chiếc nhẫn thứ hai, mang dấu hiệu độc nhất của chính bản thân. Dùng trong việc ký tên trong các văn bản và niêm phong thư từ."

"Vâng..."

Sau khi xác nhận hết các tài liệu chứng thực, tôi hiểu rằng danh hiệu này không phải chỉ là hư tước( chỉ phong danh hiệu mà không có thực quyền cai trị lãnh thổ). Tôi thật sự có quyền sở hữu lãnh địa Uran. Tuy nhiên, một lãnh địa nằm giữa vòng vây của nhà công tước như thế này thì có cũng như không. 

"Nếu hiện tại, con chưa muốn trực tiếp cai trị Uran, cũng có thể ủy quyền cho một viên chức tùy nghi lựa chọn."

Ủy quyền cho một đại diện thay mình cai trị, đó là cách thông thường khi một quý tộc sở hữu nhiều lãnh địa cùng lúc. Tuy vậy trong tay tôi không có ai đủ khả năng như vậy. Người duy nhất có năng lực như vậy là Carolina, tuy nhiên không đời nào cô ấy và cả tôi sẽ chấp nhận điều đó. Tôi nghĩ rằng tạm thời hãy nên để đó, xử lí xong lãnh địa Ashville tôi sẽ tìm cách.

"Chưa cần đâu, thưa công tước, tạm thời ngài hãy giữ những người đang điều hành ổn định tại đó đã."

"Tùy ý con mong muốn thôi." Công tước ngả lưng vào ghế, gật đầu.

Nhìn chằm chằm như thể muốn nhìn thấu con người tôi, ông chậm rãi nói tiếp.

  "Con còn trẻ nhưng suy nghĩ rất sắc sảo đó, Alviss! Lần đầu tiên ta thấy một người như vậy."

"Hả? Công tước quá lời rồi."

Ông lắc đầu, đáp lại bằng một điệu bộ nghiêm túc, "Ta nói thật lòng đấy. Ta không mong muốn làm kẻ thù của con đâu. Một kẻ dị biệt không biết từ đâu ra, đã làm đảo lộn giới ma pháp chỉ trong nửa năm qua."

'Thay vì làm kẻ thù. Tốt hơn là hợp tác với tôi hết mức có thể.' Tôi nghĩ ý muốn thực sự của công tước là vậy.

Công tước sau đó muốn tôi cùng Carolina ở lại qua đêm tại dinh thự. Tôi hỏi ý kiến Carolina vì nghĩ cô ấy muốn ở lại nơi này lâu hơn, nhưng cô ấy từ chối. Vì thế chúng tôi liền trở lại nhà khách để thu dọn đồ đạc. Ngày mai là ngày trở về lãnh địa Ashville như đã định trước.

Sau khi thu xếp xong mọi việc, sáng hôm sau, chúng tôi đến đón Sandro tại kí túc xá học viện Lusiana. Anh ta đã nai nịt gọn gàng, sẵn sàng lên đường. May phước là anh ta lại rất nghiêm túc với giờ giấc, trái ngược với thái độ thờ ơ với mọi sự kiện xảy ra xung quanh.

"Này, đống đồ lỉnh kỉnh đó là sao?"

Tôi nhìn núi hành lí mà Sandro đã chuẩn bị. Nó được niêm phong trong đống thùng gỗ, và chất cao gần đến trần nhà. 

"Tất cả tài liệu, thiết bị, công trình của tôi đó!" Sandro, thiên tài giả kim thuật mà tôi mới chiêu mộ, ưỡn ngực tự hào.

Hết cách, tôi đành phải nhờ công tước Partria sắp xếp một vài chuyến xe chở hàng để vận chuyển về Ashville. Cồng kềnh như vậy có lẽ quãng đường về sẽ mất nhiều thời gian hơn là lúc đi, nhưng đành chịu thôi. Rất có thể những thứ này sẽ làm thay đổi bộ mặt của lãnh địa Ashville. Đoàn xe chúng tôi rời vương đô và bắt đầu hành trình trở về nhà.

Vén rèm cửa sổ xe, tôi ngoái lại nhìn đô thành vĩ đại đó. Tôi thầm thở dài trong lòng, rất có thể lần tới khi tôi trở lại đây, nó sẽ chìm trong sự hỗn loạn của thời cuộc không thể xoay chuyển.

Đang suy nghĩ mông lung, tôi bỗng cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của Carolina đang chậm rãi nắm lấy tay của mình.

"Alviss, đừng lo lắng, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả trở ngại mà..."

Cô ấy đang ngước nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Trái tim tôi như được xoa dịu bởi sự ấm áp ấy.

"Đúng vậy, chúng ta sẽ luôn mãi mãi ở bên nhau. Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa."

Chúng tôi mỉm cười, đan chặt những ngón tay với nhau. Đó là lời thề nguyện vĩnh cửu trong ngày chúng tôi trở nên một gia đình.