Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 3: Nữ phản diện là cô dâu của tôi?



"Công tước là quý tộc có đẳng cấp cao nhất. Nhà ta chỉ là nam tước nên đây là một sự kết hợp khó tin." Cha tôi thở dài.

"Nhưng tại sao hoàng gia lại chỉ định hôn sự này? Thưa cha."

"Đây là sự trừng phạt của hoàng gia!"

"Trừng phạt?"

"Đúng vậy, tiểu thư Carolina bị buộc tội bôi nhọ hoàng gia, ức hiếp vị hôn thê mới của thái tử, thậm chí còn có ý định hãm hại cô ấy. Vì thế hoàng gia đã hủy bỏ hôn ước và trừng phạt Carolina."

Tôi có thể hiểu được, kết cục của tiểu thư Carolina là bị trục xuất sang lãnh thổ khác, sống một cuộc đời trong tu viện, hoặc phải lấy một gã quý tộc nghèo nàn ở vùng biên cương. Trong trò chơi gốc không nói rõ ràng về điều này, nhưng đại ý là như vậy.

"Tại sao lại là chúng ta, chúng ta đâu có quan hệ gì với hoàng gia hay nhà công tước?" Tôi hỏi cha.

"Ồ, có lẽ là để tránh xáo trộn chính trị, bọn họ chọn một quý tộc nghèo khổ, không thuộc về phe phái nào cả. Đó là chúng ta!"

"Ra vậy..."

Tôi đang nghĩ về hậu quả của cuộc hôn nhân này. Hoàng gia rất quyền lực. Nếu tôi từ chối, họ có thể gây rắc rối cho gia đình chúng tôi.

"Tuy là vậy, nhưng ép tiểu thư Carolina phải kết hôn với một người có địa vị thấp như con thì có hơi tàn nhẫn."

Cha tôi lấy ra một lá thư và đặt lên bàn.

"Được rồi, Alviss, lá thư gửi kèm này của công tước có viết, chính tiểu thư Carolina đã lựa chọn con làm vị hôn phu."

"HẢẢ!!"

Carolina? Chọn tôi? Não tôi load không kịp chuyện này. Chẳng phải tôi mới gặp cô ấy có một lần sao? Tôi sợ là cô ấy còn chẳng nhớ cái thằng nhân vật quần chúng ất ơ này là ai nữa! Tôi đâu có đứng ra bảo vệ cô ấy trước những lời buộc tội, đâu có thách đấu với những tên đẹp mã thay cho cô ấy đâu!

"Cô ấy nhất quyết muốn cưới con. Cha không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là có chuyện lớn."

"Không, không, chỉ là chuyện tình cờ thôi."

"Tình cờ? Thôi được rồi, nhưng con không thể từ chối cuộc hôn nhân này. Nếu con làm vậy, sẽ đắc tội với cả hoàng gia và gia tộc công tước."

"Nhưng mà..."

"Thật xin lỗi, con trai, ta không có lựa chọn nào khác, cha không thể để con hủy hoại tương lai của gia đình chúng ta. Xin hãy chấp nhận cuộc hôn nhân. Làm ơn!"

Cha tôi đang cầu xin với vẻ mặt đau khổ. Tôi không thể từ chối điều này được.

...

Đúng một tuần sau đó, cỗ xe ngựa lớn mang biểu tượng gia huy của công tước Partria đã đến dinh thự của chúng tôi. Người hiệp sĩ hộ tống mở cửa xe và một quý cô xinh đẹp bước ra trong bộ trang phục không quá cầu kỳ nhưng đặc biệt sang trọng. Cô ấy như thể tương phản với tông màu nặng nề của vùng quê đơn sơ nghèo nàn.

"Tiểu thư Carolina..."

"Alviss, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau!" Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.

Tôi phải thừa nhận, Carolina là một phụ nữ xinh đẹp xuất sắc. Cô ấy có mái tóc dài vàng óng lượn sóng và đôi mắt xanh lục tỏa sáng tuyệt đẹp. Làn da cô ấy trắng như sữa, vòng eo thon thả tôn lên bộ ngực đầy đặn quyến rũ.

"Chào mừng tiểu thư Carolina đến với lãnh địa nhỏ bé của chúng tôi."

Cha tôi bước tới lên tiếng khi thấy tôi gần như bị hút hồn bởi tiểu thư Carolina.

"Không cần phải khách khí đâu, nam tước Dart. Từ nay về sau chúng ta đều là người nhà mà."

Carolina tươi cười niềm nở. Trông không có vẻ cô ấy đang chịu bất hạnh hay không hài lòng gì cả.

Với hàng đống thắc mắc trong đầu, tôi ghé lại và nói với cha tôi:

"Xin lỗi cha, nhưng con có thể nói chuyện riêng với tiểu thư Carolina được không?"

"Ồ, được rồi, Alviss."

Tôi quay sang cô ấy, cảm thấy hơi ngượng ngùng khi cô ấy nhìn tôi một cách trìu mến.

"Tiểu thư Carolina, xin mời vào trong, chúng ta hãy nói chuyện riêng một lát."