Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 54: Hoạch định





Trở về nhà nhưng có nhiều việc tồn đọng vẫn đang chờ đợi tôi. Hiện tại tôi đang phải quản lí cả ba lãnh địa cùng một lúc, Ashville, nam Gold-valley và Uran, nhân lực mới tuyển chưa kịp thích nghi với công việc, đành vẫn phải dựa vào con người sẵn có, nhưng sớm muộn gì họ cũng quá tải.

Tỉ lệ người biết chữ tại khu vực phía Tây này quá thấp, tìm kiếm nhân lực chất lượng thật khó, thậm chí có vài người thuộc dòng dõi quý tộc còn đọc viết không thông. Hậu quả của bỏ bê giáo dục trong thời gian dài, mà tôi có muốn cải thiện nhanh chóng cũng lực bất tòng tâm.

"Ngài Alviss, hồ sơ đã xong rồi! Mời ngài xác nhận."

Charlotte, con gái công tước Maine bước đến, mang một chồng giấy tờ cao ngút đưa cho tôi.

Tôi thở dài, rút con dấu ra lần lượt đóng. Công việc khá buồn chán nên nên tôi tán gẫu một chút cùng Charlotte.

"Nhân tiện, Charlotte... à không, Ciel, tại sao cô vẫn còn ở đây? Cô có thể trở về nhà, hôn ước với nhà Anjou đã hủy bỏ, sẽ không ai bắt ép cô lấy Hầu tước nữa đâu."

"Hmmm..."

Charlotte chống ngón tay lên cằm suy nghĩ.

"Tôi chưa muốn trở về lắm, ở đây có vẻ thoải mái hơn, với lại cũng học hỏi được nhiều điều..."

"Học hỏi?"

"Đúng, mọi người đã chỉ cho tôi nhiều thứ, cách quản lý sổ sách, phát triển ma pháp thức,... Trước đây, tôi đã coi thường ma pháp của chính bản thân, nhưng nhờ có ngài, tôi nhận ra, mọi việc đều có chỗ đứng của nó, chỉ là tâm trí bảo thủ khiến chúng ta chưa nhận ra thôi..."

Đóng dấu cái cộp vào một bản kê chi phí, tôi gật đầu, "Nếu thế thì tốt, nhưng ở đây không được tự do lắm."

"Không sao đâu, đôi lúc tôi cũng đi loanh quanh trong thị trấn, có rất nhiều người dân di cư tới đây, chả ai buồn chú ý đến tôi đâu."

Ừm, dạo gần đây, dân số thị trấn tăng gấp nhiều lần, ngoài nhân lực tạm thời, rất nhiều người đã định cư lâu dài tại đây. Tổng số dân Ashville hiện lên đến 4000 người, và nam Gold-valley là 12.000 người, tôi đang quản lý một dân số và lãnh địa khá lớn, ngang bằng với những bá tước tầm trung của vương quốc.

Và sớm muộn gì, phe hoàng gia cũng sẽ lại gây rắc rối cho chúng tôi, họ sẽ không dễ bỏ qua điều này đâu. Vòng xoáy chạy đua vũ trang sẽ lại tiếp diễn. Vì vậy bằng mọi cách, chúng tôi phải vượt lên trên họ về công nghệ, tăng cường khả năng răn đe.

Chiến thắng trong cuộc chiến với Anjou đã mang lại danh tiếng lớn cho chúng tôi, những đồn đoán về vũ khí thế hệ mới đang làm chấn động cả vương quốc. Đó là vì lần đầu tiên, vũ khí ma pháp được sử dụng tập trung với một số lượng lớn như vậy, thay vì chỉ phân bố rải rác cho các ma pháp sư như trong quá khứ. Dĩ nhiên thì chỉ duy nhất có chúng tôi làm được điều này, những lãnh chúa khác rất thèm muốn nhưng không có cách nào sản xuất đại trà với số lượng lớn như chúng tôi được. Họ bắt đầu cử sứ giả đến để đàm phán giao dịch, khiến công việc của tôi đã bù đầu càng thêm nhiều.

"Em đã quay lại, Alviss." Carolina trở lại văn phòng, vẻ thư giãn trở lại trên gương mặt cô ấy.

"Em đã vất vả rồi, Carolina."

Cô ấy mỉm cười, tiến lại gần và hôn lên má tôi, hành động thể hiện tình cảm quen thuộc ấy khiến tôi hạnh phúc, cảm giác mệt nhọc như tan biến.

Carolina vừa thay mặt tôi tiếp những sứ giả từ các nơi, thật khó để phân loại và đối đãi với bọn họ. Về việc này, Carolina rành rẽ về tình hình chính trị vương quốc hơn tôi, cô ấy cũng quen biết nhiều quý tộc hơn.

"Tình hình thế nào, có điều gì đáng lưu ý không?" Tôi hỏi, tay vẫn đang làm việc.

"Các bá tước của Artois, Quercy, Albi muốn đàm phán mua những khẩu súng của chúng ta với số lượng lớn, họ sẵn sàng chi trả giá rất cao."

"Ừm, đó là những lãnh chúa giàu có nhất miền Đông, và họ đang muốn tăng cường sức mạnh quân sự."

Cả những lãnh địa ở miền Đông xa xôi cũng đến đây, xem ra không ai muốn bị tụt hậu trong cuộc cạnh tranh này.

"Vâng, vì họ là đồng minh của nhà Partria nên chúng ta cần duy trì mối quan hệ, tuy nhiên không vì thế mà bán bí mật vũ khí của ta cho họ được, ít nhất thì chưa phải lúc này..."

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi trả lời:

"Được rồi, những khẩu súng đời 2 đang được cải tiến, tốc độ bắn nhanh hơn và độ chính xác cao hơn. Sớm muộn gì chúng ta cũng loại biên nhưng khẩu súng cũ, đến lúc đó, chúng ta có thể sử dụng chúng trong giao dịch."

"Vâng." Carolina gật đầu. "Nhân tiện, về việc mở một xưởng vũ khí thứ hai tại Uran, anh nghĩ thế nào?"

"À..."

Tôi đang có ý định như vậy, nó sẽ đảm bảo an ninh hơn với sự bảo vệ của lãnh địa nhà Partria xung quanh. Nó cũng thuận tiện hơn về nguyên liệu tại chỗ, và phân phối ngay cho quân đội của Patria cũng đơn giản hơn. Nhưng linh kiện thiết yếu thì vẫn phải sản xuất tại Ashville, bằng cách này thì vừa làm hài lòng nhà Partria mà họ cũng không thể nắm được toàn bộ công nghệ của chúng tôi.

Mặc dù hiện tại công tước hỗ trợ chúng tôi khá nhiều, nhưng không biết được, có thể trong tương lai, người kế vị ông ta lại có suy nghĩ khác. Cái ghế của người nắm thực lực lớn nhất vương quốc thì luôn bị nhiều kẻ nhòm ngó mà.

Chà, nếu mà Carolina sẽ là người thừa kế công quốc thì mọi việc đơn giản hơn nhiều rồi, nhưng tôi không nghĩ các chư hầu và họ hàng của công tước sẽ dễ dàng chấp nhận ý tưởng này. Trước mắt thì tôi cứ nên giữ một sự độc lập nhất định với họ đã. 

Quay sang nhìn Carolina, tôi suy nghĩ mông lung. Khả năng lãnh đạo của cô ấy là tuyệt vời, tôi nghĩ không có vấn đề gì nếu để cô ấy lên làm Công tước nhà Partria đời tiếp theo. Một khi thực lực của gia tộc Dart đủ mạnh, có lẽ tôi sẽ đủ sức hỗ trợ cô ấy kế vị cha mình, đập tan những lời phản đối.