Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 58: Giải cứu?





Sau khi cuộc gặp mặt giữa Enga và Sandro kết thúc, tôi lệnh cho thuộc cấp tiếp đãi Enga và tùy tùng của cô ta chu đáo. Vì chưa phải lúc để gây căng thẳng với nhà Normandia, chúng tôi cần đánh giá kĩ lại tình hình trước khi có cách hành xử thích hợp. 

Và hiện tại, trong văn phòng của tôi, Sandro đang rầu rĩ thuật lại lại những gì đã xảy ra, chính xác như những gì chúng tôi đã theo dõi qua màn hình.

"Vậy là nhà Normandia đang mang mẹ anh, bà Cassandra ra để đe dọa, và ép buộc anh phải trở về?"

"Đúng vậy, nếu không nghe theo lời bọn họ, tôi e rằng..." Sandro cắn môi.

"Dù gì bà ấy cũng là vợ lẽ của cha anh, chẳng lẽ công tước Rondo không niệm tình chút nào sao?"

"Vâng, Rondo là một kẻ lạnh lùng và bất chấp tình thân. Với lại, cho dù không đe dọa đến tính mạng bà ấy, Công tước cũng có thể ngược đãi mẹ tôi..."

Sandro trông có vẻ bứt rứt lo lắng thật sự, hoàn toàn khác với thái độ thờ ơ thường ngày. Mặc dù anh ta không bao giờ thể hiện tình cảm với bất kỳ ai, nhưng có lẽ mẹ là người duy nhất mà anh ta yêu quý. 

Tôi im lặng suy nghĩ cố tìm giải pháp, thật nan giải, việc này phải làm thế nào đây? Tình thế của tôi sao nghe hao hao với chuyện vị quân sư của một ông quân phiệt nào đó thời Tam Quốc. Giao Sandro ra không phải là một sự lựa chọn, anh ta rất cần thiết cho công cuộc cải cách lãnh địa, nhất là khi nhân tài của tôi còn thiếu thốn.

Tôi không ngại nếu phải xung đột với nhà Normandia, vì dù sao họ cũng ở khoảng cách khá xa, và chắc chắn chúng tôi sẽ không đơn độc nếu phải đối đầu với họ. Nhưng vấn đề là mẹ của Sandro, không giải quyết triệt để việc này thì anh ta cũng không chuyên tâm nghiên cứu được. 

"Vậy anh dự tính như thế nào, Sandro?" Carolina điềm tĩnh hỏi.

"Có lẽ tôi sẽ phải theo Enga trở về, cố gắng thương lượng với họ, và đành hy vọng vào may mắn."

"Không được đâu." Carolina lắc đầu. "Nguyên tắc khi đàm phán là cần biết đối phương muốn gì, nếu không mọi chuyện sẽ chẳng đến đâu cả."

"Tôi biết, nhưng không còn cách nào khả dĩ hơn." 

Mọi người im lặng trong bầu không khí nặng nề. Tôi cuối cùng đưa ra một đề xuất, một kế hoạch nghe có vẻ bất khả thi mà tôi đã cân nhắc nãy giờ.

"Không còn lựa chọn nào khác. Hãy giải cứu cho mẹ Sandro, và đem bà ấy đến Ashville an toàn."

"HẢ!?"

Tất cả những người có mặt trong phòng đều không khỏi kinh ngạc mà há hốc miệng.

Carolina nhìn tôi chằm chằm, là người đầu tiên nêu nhận xét, "Alviss, điều này rất khó, bà ấy đang ở tận phương Bắc, và thậm chí chúng ta chưa biết vị trí cụ thể, làm sao có thể cứu được người!" 

"Đúng vậy, và chắc chắn Công tước Rondo phải cho người canh giữ bà ấy nghiêm ngặt, không dễ gì đưa được ai đó ra khỏi Normandia đâu." Charlotte cũng đồng tình.

"Đúng như mọi người nói..."

Tôi gật đầu, nhưng không đánh mất sự tự tin. Điều này là bất khả thi với bất cứ ai, nhưng không phải với tôi.

"Vậy, cậu sẽ làm cách nào cơ chứ?" Charlotte không kìm được sự tò mò mà gặng hỏi.

"Tôi sẽ trình bày ý tưởng sau, nhưng hiện tại thì cần đến một thứ, và thứ đó vẫn chưa hoàn chỉnh."

"Thứ đó?"

"Một sáng chế bí mật, tôi dự định dành cho lúc quan trọng nhất, nhưng đến lúc này thì phải sử dụng rồi."

Sandro, người đang hoang mang nãy giờ, bỗng nhiên ánh mắt anh ta sáng rực lên, "Ngài đang nói đến thứ chúng ta đang phát triển sao! Nhưng nó rất nguy hiểm, không ai có thể vận hành nó một cách an toàn cả!"

"Không sao đâu, tôi đã có cách, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi." 

Dù gì thì tôi cũng là người thận trọng, không bao giờ mạo hiểm quá mức đâu, nhưng dường như mọi người lại không nghĩ vậy.

"Alviss!" Carolina bỗng tiếp cận và vỗ nhẹ lên vai tôi, cứ như cô ấy đã đoán được ý đồ của tôi. "Hãy gặp riêng em, chúng ta cần bàn chuyện!"

"Được rồi..."

Tôi biết cô ấy luôn lo lắng cho tôi, và việc nên làm của tôi không phải là che giấu nó và tự mình giải quyết, nhưng phải chung tay giải quyết vấn đề. Đó là con đường mà chúng tôi đã lựa chọn khi ở bên nhau.