Cô gái nằm trên chiếc giường lớn màu xám bạc từ từ mở mắt ra, Cố Noãn ngồi dậy, toàn thân đau nhức, tứ chi như muốn rơi ra, cô đưa tay vuốt lấy thái dương.
Trong giây lát cô nhân ra chuyện gì đã xảy ra.
Cố Noãn nắm chặt góc chăn, thân thể run lên, hai má đỏ bừng, những ký ức đêm qua không nhiều, nhưng bây giờ... cô có thể nhận ra tối hôm qua có bao nhiêu điên cuồng.
Một cánh tay của người nào đó vòng qua eo cô ôm chặt, Cố Noãn một lần nữa bị kéo về lòng ngực hắn: “Sao em không ngủ thêm chút nữa.
Căn phòng này, trên giường này, hắn ta đã làm tình với cô bạn gái kia của hắn...bây giờ...
Cổ Noãn trong lỏng cảm thấy vô cùng ghê tởm, càng thêm kháng cự: “Buông ra, Tiêu Mặc Thần, anh buông tôi ra.
Tiêu Mặc Thần đêm qua vốn đã khá thỏa mãn, nhưng cô gái bé nhỏ không yên trong ngực mà cứ cạ vào người anh.
Cổ Noãn sợ hãi đến cứng đờ
“Anh muốn làm gì?” - Cố Noãn căn môi cảm nhận vật gì đó đâm vào bụng vô: “Tiêu Mặc Thần, anh vô sỉ.”
Nghĩ tới những gì đã xảy ra đêm qua, mặt Cố Noãn lại đỏ lên.“Xem ra tối hôm qua tôi không thỏa mãn em, cho nên bây giờ tinh thần em mới tốt như thế.” - Tiêu Mặc Thần bật cười, một tay giữ lấy hai cổ tay cô..
Cố Noãn toàn thân run lên, lập tức vùng vẫy kịch liệt: “Không muốn... buông tôi ra...Tiêu Mặc Thần.”Không muốn, cô vặn vẹo eo, cắn môi từ chối: “Anh không phải có bạn gái sao? Anh không phải có bạn gái sao? Tiêu Mặc Thần, anh có thôi đi không”
Bạn gái?
Nhắc đến tiểu minh tinh kia, Tiêu Mặc Thần nheo mắt lại, anh chưa từng chạm vào cô ta vậy mà cô ta dám hạ dược anh. Tiêu Mặc Thần cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ trong thân không ngừng vặn vẹo, không nhịn được cúi đầu hôn cô.
Lúc này ý thức của Cố Noãn đã tỉnh táo, nhưng đầu tiên cô lại giật mình.
Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, nhẹ nhàng như lông vũ, Cố Noãn như tự động sa vào ánh mắt của hắn
Hắn chạm vào cô gái khác còn tới chạm vào cô... hôm qua hắn đối với người phụ nữ kia... ngọt ngào như vậy.Tiêu Mặc Thần đau đến hít một hơi, nhưng đôi môi vẫn không dời đi, ngược lại càng hôn sau hơn, giữa đôi môi hai người nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt. Nhẹ nhàng áp vào cơ thể cô, giọng nói mang theo ý cười, rơi vào tai cô: “Tôi không có chạm vào cô ta.
Cố Noãn quay mặt sang một bên nói: “Có chạm hay không chạm, liên quan gì đến tôi.”
“Em ghen?”
Cô trừng mắt: “Tôi mới không có.
Cô không ngờ sau 5 năm, cô lại rơi vào trong lòng tay người đàn ông này.
Rõ ràng hai người đã ly hôn.
Cố Noãn ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: “Tiêu tiên sinh, xin hãy để tôi đi, đêm quá hãy coi là một tai nạn.
"
Sắc mặt Tiêu Mặc Thần từ từ trầm xuống, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, nhìn vào sự bướng bỉnh trong mắt cô: “Em cứ như vậy muốn rời xa tôi sao? Đêm qua là ngoài ý muốn, nhưng bây giờ không phải”
Tiêu Mặc Thần dùng hai tay khống chế hai cổ tay Cổ Noãn đặt lên đầu, bờ môi hung hắn hôn lên khuôn mặt cô, chiếc cổ thon dài tinh tế, từ từ di chuyển xuống xương quai xanh của cô.
Một lần nữa sự va chạm lại khiến Cố Noãn toàn thân xụi lơ, một câu cũng nói không nên lời, nước mắt rưng rưng nhìn hắn chằm chằm: “Hỗn đãn, vô sỉ.
“Ngoài hai câu này, em còn câu khác không?”
Tiêu Mặc Thần nhếch môi, dùng tay ôm lấy cô lên, Cố Noãn hoảng hốt thét lên một tiếng. Cảm giác lơ lửng trên không khiến cô ôm chặt cổ hắn, nghe thấy nụ cười nhẹ nhàng của hắn.
Cố Noãn siết lấy lưng của hắn, dùng sức đánh mạnh.
“Tốt nhất là em nên giữ lại chút sức lực này, một lát nữa dùng để kêu lên.
Trong phòng tắm, một làn sương mờ bóc lên, người đàn ông mang cô đặt vào bồn tắm chứa đầy nước ấm, Cố Noãn được bao bọc bởi làn nước ấm, giúp giảm bớt cơn đau trên cơ thể.
Cô cảnh giác nhìn hắn: “Tiêu Mặc Thần, chúng ta đã ly hôn, anh thả tôi ra, tôi sẽ kiện anh tội cưỡng hiếp.”
Tiêu Mặc Thần dùng bàn tay nhẹ nhàng sờ má cô: “Được, cho em kiện.
“Vô sỉ.”
“Em đã mắng câu này rồi.”
“Hỗn đản, cầm thú”
“Ừm, câu này em cũng đã mắng rồi, Noãn Noãn, em không biết mắng cái gì mới mẻ hơn sao? Tôi khuyên em đừng có vùng vẫy, để dành sức lực cho chút nữa.”
Cố Noãn: “ ”
Trong phòng tắm một lần, bế cô ra giường lớn lại một lần...ý thức của Cố Noãn đã cạn kiệt, bên tai chỉ nghe thấy thanh âm người đàn ông vận động kịch liệt.
Anh gọi: “Noãn Noãn, Noãn Noãn.
Anh ta không gọi sai nữa... anh gọi cô là Noãn Noãn.Mãi đến 4h chiều Cố Noãn mới tỉnh lại, cô cảm thắt lưng sắp gảy và không thể cử động được.
Hai mắt cô bắt đầu đỏ lên, hay tay vô lực nắm thành quyền, hỗn đản, đồ hỗn đán.
Nằm trên giường một lúc, Cố Noãn chậm rãi ngồi dậy, đỡ lấy eo mình, đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm cô nhìn thấy quần áo của chính mình rơi loạn dưới đất, sớm đã bị xé thành mảnh vụn.
Tiêu Mặc Thần dường như là đã rời đi.
Cố Noãn nhớ lại sự điên cuồng triền miên sáng nay, mặt đỏ lên, ngồi ở ghế số pha, nhớ đến lời nỉ non của hắn bên tai khi cao trào..hắn gọi tên cô không ngừng.
“Noãn Noãn.
Hắn ta có biết chuyện cô không phải là Cố Minh Châu chưa?
Năm năm trước cô rời đi cũng không nói cho hắn biết, có thể hắn gọi tên cô chỉ đơn giản là nghĩ rằng cô đổi tên...hoặc là...nhưng mà thôi đi, cô mặc kệ.
Điều duy nhất cô nên nghĩ bây giờ... là làm cách nào để ra ngoài.
Quần áo không thể mặc được nữa.
Bây giờ cô chỉ đang mặc chiếc áo choàng tắm.
Cố Noãn lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn thời gian đã làm 4h chiều. Tô Kỳ gọi cho 6 cuộc, cô liền gọi lại.
“Kỳ Kỳ, Bảo Bảo và Bối Bối sao rồi?”
Đêm qua cô không về nhà, không biết hai đứa trẻ như thế nào.
NOVEL TOON
“Không sao, có tớ ở đây” - Tô Kỳ nói: “Yên tâm, có tớ ở lại chăm sóc bọn trẻ, nhưng mà cậu đi đâu vậy, cả đêm không về tớ gọi điện cũng không được. Cả buổi sáng nay cũng không đến công ty, chiều hôm qua cậu nói quản lý Dư muốn cậu đi đến khách sạn gặp khách hàng ký hợp đồng, mọi chuyện thế nào rồi.”
Cố Noãn: “Ừm, đã làm xong rồi, tớ mệt quá, một lát nữa sẽ về. Cậu giúp tơ nhìn hai đứa nhỏ, tiền tăng ca hôm nay..tớ sẽ đãi cậu bữa tối”
“Cái này mới nghe được nha.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Noãn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết có Tô Kỳ chăm sóc hai con cô. Bây giờ cô phải suy nghĩ làm sao tìm được quần áo để đi ra ngoài.
Không thể nhờ Tô Kỳ mang tới.
Lúc này, bên ngoài nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Noãn cau mày đi tới, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc lịch sự, cô mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”
“Cố tiểu thư, đây là Tiêu tiên sinh chuẩn bị cho cô.”
Cố Noãn nhận lấy một chiếc hộp đóng gói tinh xảo, cô cảm ơn đóng cửa lại, đi đến sô pha mở hộp ra là một bộ váy màu xanh nhạt, là mẫu thiết kế mới của nhãn hiệu Givenchy và... đồ lót.
Cố Noãn lập tức mặc quần áo vào và nhìn thấy một tấm thẻ trong chiếc hộp.Lông mi cô run rẩy và nắm chặt các đầu ngón tay.
Đây là ý gì?
Cho rằng cô bán thân?
Cố Noãn rất muốn ném thẳng chiếc thẻ này vào gương mặt đẹp trai của Tiêu Mặc Thần, nhưng cô không làm như vậy mà bình tĩnh nhét tấm thẻ vào túi.
Cô hiện tại còn có hai đứa con, cô không còn như năm đó quật cường và cố chấp.
Về đến nhà.
Bảo Bảo và Bối Bối thấy mẹ nhanh chóng chạy tới, Cố Noãn khom lưng ôm lấy hai đứa trẻ, trong lòng mềm nhũn, hôn mỗi đứa một cái: “Ngoan, đi xem TV đi."
Cố Noãn đi đến ghế sô pha ngồi xuống, Tô Kỳ đưa cho cô một ly nước: “Tối qua cậu đi đâu, làm tớ lo lắng cả đêm.
Cố Noãn uống một ngụm nước, tựa vào vai Tô Kỳ: “Tối qua tớ ngủ lại khách sạn, điện thoại trong túi để yên lặng, cậu đừng giận, lần sau tớ sẽ báo trước cho cậu. Cuối tuần tớ sẽ mời cậu đi ăn lẩu nhé.”
Tô Kỳ bĩu môi: “Ít nhất phải hai bữa.
Cố Noãn bật cười: “Được.”
Tô Kỳ nhìn thấy bộ váy trên người Cố Noãn liền kêu lên: “Noãn Noãn, váy này của cậu từ đâu vậy, là mẫu thiết kế mới nhất của Givenchy còn chưa tung ra thị trường, có tiền cũng không mua được, làm sao...cậu có bộ váy này.
Cổ Noãn ảo não vì quên thay bộ váy này ra.
“Hàng nhái thôi.”
“Hàng nhái là tốt như vậy, Noãn Noãn, không cho phép cậu lừa gạt tớ, thành thật khai báo đi.”
“Tô đại tiểu thư, đợi một lát, tối nay tớ sẽ giải thích với cậu... bây giờ tớ rất mệt.”
Tô Kỳ cũng không hỏi thêm nữa.
Bên kia, Bối Bối đang xem phim hoạt hình, Bảo Bảo cúi đầu ngồi vẽ.
Cổ Noãn bước tới hỏi: “Bảo Bảo đang vẽ cái gì vậy?"
“Mẹ, em gái, con, còn nó dì Kỳ Kỳ.
Tô Kỳ đến gần nói: “Còn có dì sao?” - Sau đó không thương tiếc đánh giá: “Bảo Bảo, sao con lai vẽ dì xấu như vậy?”
Bảo Bảo liếc mắt một cái: “Con chỉ vẽ tương đối giống mà thôi.”
Tô Kỳ tức giận: “Bảo Bảo, đừng để dì bắt được con, dì sẽ đánh con một trận”
Bảo Bảo lại liếc mắt một cái và nói: “Con vẫn ngồi đây chưa di chuyển”
Cố Noãn bật cười, chỉ cần Tô Kỳ đến nhất định sẽ cùng Bảo Bảo ồn ào: “Noãn Noãn, cậu xem Bảo Bảo nói tớ như vậy."Cố Noãn đưa tay nhìn đồng hồ: “Thôi, cậu đi nấu cơm đi.”
Bảo Bảo lại nói: “Mẹ, sao mẹ không nấu đi? Con không muốn ăn đồ ăn của dì Kỳ Kỳ.
Tô Kỳ tức giận ôm lấy Bối Bối: “Bối Bối, con nói dì Kỳ Kỳ nấu cơm có ngon không?”
Bối Bối mở to hai mắt nhìn Tô Kỳ, sau đó nghiêm túc lắc đầu.
Tô Kỳ ra vẻ đau lòng, ôm gối nằm trên số pha: “Hai tên tiểu yêu tàn nhẫn, không biết an ủi ta một chút sao.
Cố Noãn bật cười: “Được rồi, vậy mọi người chờ mẹ đi nấu cơm.”
Ăn cơm xong, Tô Kỳ được tài xế của gia đình đón về.
Cố Noãn chơi với bọn trẻ một chút đến 9h liền cho bọn trẻ đi ngủ.
Trở về phòng ngủ của mình, nằm trên giường, không khỏi nghĩ tới chuyện sáng nay.
Ngoài ra còn những ký ức lẻ tẻ đêm qua.
Người đàn ông kia thật hèn hạ và vô sỉ đến mức tự hạ thuốc chính mình...
Cố Noãn không ngủ được, trong lòng cảm thấy rất loạn, cô ngồi dậy uống một ngụm nước.
Điện thoại bỗng chấn động.Cố Noãn nhìn vào dãy số hiển thị... số điện thoại này...cô vẫn nhớ rõ đó là số của Tiêu Mặc Thần.
Cô đã bấm tắt cuộc gọi rất nhiều lần.
Một lát sau, bên kia không gọi nữa, sau đó điện thoại lại vang lên, lần này là quản lý Dư.
“Vâng, quản lý Dư, đã trễ thế này, có chuyện gì sao?”
“À, không có việc gì, Tiểu Noãn à, Tiêu tổng vừa mới liên hệ tôi, nói để cho cô...gọi cho ngài ấy một cuộc.”
Cổ Noãn: “..
Cố Noãn vì chén cơm, nghiến răng nghiến lợi gọi cho dãy số mà cô đã thuộc lòng.
Bên kia dường như đang đợi cuộc gọi của cô, chỉ sau hai hồi chuông đã kết nối.
Qua điện thoại, Cố Noãn nghe giọng nói bên kia cực kỳ ôn nhu: “Noãn Noãn.
Cố Noãn giữ thật chặt điện thoại: “Tiêu tổng, xin hỏi có chuyện gì không?”
Bên kia cười nhẹ: “Không có chuyện gì không thể gọi điện thoại cho em sao?”
“Tiêu tổng, bây giờ đã không còn sớm nữa, nếu Tiêu tổng không có việc gì thì nên sớm nghỉ ngơi.”
“Tôi không ngủ được.Cổ Noãn: “...
Anh ta không ngủ được tìm cô làm cái gì, cô ngủ được!
Nhưng Cố Noãn lại không thể cúp điện thoại, cô sợ sẽ bị quản lý Dư gọi, lúc cô tới AR, không biết nó là sản nghiệp Tiêu gia.
Cô nhớ rõ ông chủ lớn họ Mạc.
Như thế nào lại trở thành Tiêu Mặc Thần.
Nghĩ nghĩ, Cố Noãn hỏi: “Tiêu tổng, sao anh lại là tổng bộ.”
Cô chậm rãi nói: “Tiêu tổng, trời đã khuya rồi, ngài không buồn ngủ nhưng mà tôi buồn ngủ. Ngày mai tôi còn phải đi làm...
“Ngày mai cho em nghỉ một ngày.”
Cố Noãn đỡ trán: “Vâng, tôi rất biết ơn Tiêu tổng.”
“Không cần cảm ơn... Noãn Noãn, nhưng năm này em vẫn luôn ở đây sao?”
Cố Noãn dựa vào tường: “Liên quan gì đến anh.”
Bên kia rơi vào im lặng, Cố Noãn đè nén cảm xúc trong long: “Tiêu tổng, tôi cúp máy đi ngủ đây.”Cúp máy, cô tắt luôn điện thoại để tránh cuộc gọi từ quản lý Dư, muốn trừ tiền lương thì cứ trừ đi.
Không ngờ...sau năm năm, Tiêu Mặc Thần không biết đang giở trò gì mà biến thành bộ dạng khó hiểu như hiện tại.