Tiêu Mặc Thần vừa xuống máy bay, điện thoại liền reo lên, nhìn dãy số trong điện thoại, có chút cau mày, đưa đồ vật trong tay cho Cảnh Dương, lập tức nghe điện thoại.
"Dì Châu, có chuyện gì sao?"
"Thiếu gia, ngài cuối cùng cũng về đến, không xong, tiểu thiếu gia và tiểu thư đều mất tích..."
Tiêu Mặc Thần cả kinh, nhanh chóng bình tĩnh lại nói: "Tôi lập tức trở về, dì chăm sóc phu nhân thật tốt."
......
Cố Noãn nhìn thấy Tiêu Mặc Thần trở về, cô gần như chạy thật nhanh đến chổ anh: "Mặc Thần... phải làm sao đây?"
"Đừng khóc, sẽ không sao đâu, có anh ở đây."
Tiêu Mặc Thần ôm cô vào lòng mím chặt đôi môi mỏng, anh nắm lấy đôi tay Cố Noãn, cảm thấy bàn tay cô lạnh lẽo, cúi người bế cô đi lên lầu.
Đặt Cố Noãn lên giường, đắp kín chăn cho cô, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: "Mọi chuyện giao hết cho anh, đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Cố Noãn nắm thật chặt tay anh, nhìn vào mắt anh: "Mặc Thần... em có chuyện muốn nói với anh."
Tiêu Mặc Thần nắm lấy tay cô, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, dịu dàng nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh đã cho Cảnh Dương đi tìm tung tích bọn trẻ, em đừng quá lo lắng... bắt cóc đơn giản chỉ là vì tiền... mọi chuyện đều có anh ở đây."
"Không phải... không phải..."
Cố Noãn vừa khóc nấc vừa lắc đầu, không biết nên nói với Tiêu Mặc Thần thế nào về chuyện đã xảy ra giữa cô và
Lục Hàn Thâm.
"Mặc Thần, đây không phải là bắt cóc bình thường... đây là một âm mưu. Em vốn nghĩ chuyện này đã qua, nhưng không nghĩ tới hắn ta lại không buông tha em."
Tiêu Mặc Thần ngồi bên giường, ôm Cố Noãn trong lòng ngực, đôi mắt sắc bén khi nghe Cố Noãn nhắc đến chữ
"ทลn."
Cố Noãn nhắm mắt lại, như hồi tưởng lại những ký ức đau đớn: "Mặc Thần... xin lỗi... em chưa bao giờ nói cho anh biết...bởi vì... đối với em đó chính là một cơn ác mộng mà em không dám nhớ tới. Em từng nghĩ rằng em đã trốn thoát, nhưng không ngờ hắn vẫn không buông tha em. Buổi chiều, trợ lý của hắn gọi đến... nói rằng... hắn ta muốn mang Bảo Bảo và Bối Bối đi... Mặc Thần... em phải làm sao đây... sáu nắm... vì sao hắn vẫn không buông tha em, em đã làm sai cái gì?"
Tiêu Mặc Thần mi tâm nhíu chặt, ôm chặt cô vào lòng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm... anh dường như hiểu rõ cô đang nói về điều gì.
"Là Lục Hàn Thâm... là hắn ta bắt Bảo Bảo và Bối Bối đi. Là hắn đã sớm có âm mưu... vì cái gì...hắn sao có thể bắt con của em..."
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, con ngươi co rút lại, đôi bàn tay có chút run rẩy: "Em nói...Lục Hàn Thâm...là kẻ đã bắt cóc
Bảo Bảo và Bối Bối?"
"Chính là hắn... em không biết mình đã đắc tội gì với hắn. Sáu năm trước, cuộc sống của em đã thay đổi... Bảo Bảo và Bối Bối là con của hắn ta... đây là chuyện cả đời này em không muốn đối mặt."
Trong mắt Cố Noãn lộ ra vẻ thống khổ: "Trợ lý của hắn đã gọi điện cho em, cô ta nói với em Bảo Bảo và Bối Bối không chỉ thuộc về em nên họ đã mang bọn nhỏ đi. Mặc Thần... van xin anh... em biết... Bảo Bảo và Bối Bối không phải là con anh... nhưng... em van xin anh, hãy mang con về cho em, có được không?"
Trong mắt Tiêu Mặc Thần chứa đầy sự u ám, chậm rãi đứng lên đỡ Cố Noãn nằm xuống, giọng nói khàn đi nhưng vẫn ấm áp: "Noãn Noãn, ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, Bảo Bảo và Bối Bối là con của anh, anh hứa với em nhất định sẽ mang bọn trẻ về cho em."
Vì bọn trẻ bị bắt cóc, Cố Noãn sang hôm sau liền sốt mê mang nằm trên giường không dậy nổi.
Dì Châu đút thuốc cho cô nhưng đều bị cô nôn ra ngoài.
Không còn cách nào khác, Dì Châu buộc phải gọi điện với Tiêu Mặc Thần.
"Thiếu gia, ngài nói phải làm sao đây? Phu nhân sốt mê man, cứ khóc mãi... đút thuốc cô ấy cũng nôn ra...bác sĩ đã tới tiêm cho cô ấy."
"Tôi biết rồi, dì hãy chăm sóc phu nhân thật tốt."
Trong phòng riêng, Tiêu Mặc Thần đang ngồi trên ghế sô pha, sau khi cúp điện thoại, bàn tay siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt lạnh lùng ngước mắt nhìn người phụ nữ trung niên đứng trước mặt.
Giọng anh lạnh như băng: "Từ Vân, chị không định giải thích một chút sao?"
Từ Vân ngẩng đầu nhìn Lục tổng, cô ta biết Lục tổng tìm tới cô ta chính là đã biết ngọn ngành, cô ta cũng không có gì dễ nói.
"Lục tổng, rất xin lỗi."
"Từ Vân, tôi gọi chị đến đây không phải là để nghe chị xin lỗi. Chị đã làm việc cho tôi nhiều năm như vậy, chị cũng biết sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
"Lục tổng... tôi... chính là bất đắc dĩ."
"Bất đắc dĩ?" - Tiêu Mặc Thần cười một tiếng: "Một câu bắt đắc dĩ liền xong sao? Ai là người sai chị làm chuyện này, chị đừng nói chính là tôi?"
Từ Vân không ngờ bị bắt lại nhanh như vậy.
Sau khi làm việc cho Vinh Giang Linh, Từ Vân đã rời khỏi thành phố, nhưng không nhanh bằng tốc độ của Tiêu Mặc Thần.
Lúc đầu cô ta chỉ muốn tạo ra một cuộc bắt cóc và thông thường. Nhưng Vinh Giang Linh lại yêu cầu cô ta nói cho
Cố Noãn biết chính Lục tổng đã làm điều này.
Để cho Cố tiểu thư càng ghét Lục tổng hơn.
Nhưng cô ta nợ nhà họ Vinh, cô phải làm những thứ này dù là biết hậu quả.
Từ Vân nhìn người đàn ông đang tỏa ra khí lạnh, cô ta biết anh ta đang cực kỳ tức giận.
Từ Vân quỳ xuống bình tĩnh nói: "Lục tổng, tôi thật sự không còn cách nào khác, xin Lục tổng trừng phạt tôi. Tôi biết tôi đã phản bội lòng tin của ngài... hai đứa trẻ đang ở biệt thự của Lục phu nhân ở T thành."
Vinh Giang Linh đã ra lệnh, nếu bị Lục Hàn Thâm phát hiện thì hãy nói hai đứa trẻ đang ở với Lục phu nhân.
Từ Vân không thể không bội phục tâm cơ của Vinh Giang Linh.
Đem hết mọi chuyện đẩy lên thân Lục Mai, Lục Hàn Thâm sẽ không làm được gì, dù sao hắn cũng cực kỳ kính trọng Lục Mai...
Và tất cả những điều này đều không liên quan đến Vinh Giang Linh.
Dì Mai.
Quả nhiên, Tiêu Mặc Thần lập tức thay đổi sắc mặt.
Giọng nói của Tiêu Mặc Thân lạnh lẽo và vô tình: "Từ Vân, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy chị nữa."
"Vâng."
Tiêu Mặc Thần uống cạn ly rượu đỏ trên bàn, Cảnh Dương đẩy cửa đi vào: "Nhị gia..."
"Điều tra xem dì Mai làm sao biết chuyện của hai đứa trẻ. Ngoài ra, đến T thành bằng mọi giá mang Bảo Bảo và
Bối Bối về nhà."
"Vâng."
Buổi tối, Tiêu Mặc Thần quay về biệt thự.
Cố Noãn đã giảm sốt nhưng không muốn ăn uống.
"Noãn Noãn, ngoan, ăn một chút được không?" - Tiêu Mặc Thần nhẹ giọng, cầm muỗng thổi nhe, đút cháo cho cô.
Cố Noãn gật đầu há miệng, nhưng cũng chỉ ăn hai muỗng.
"Noãn Noãn, anh đã tìm được Bảo Bảo và Bối Bối, em yên tâm, anh nhất định sẽ mang bọn trẻ về."
"Thật sao?" - Cố Noãn nhìn anh, hai mắt sáng lên: "Mặc Thần, anh thật sự tìm được Bảo Bảo và Bối Bối sao?"
"Ừm, anh đã tìm được." - Tiêu Mặc Thần vuốt ve gò má cô: "Lời anh nói em không tin sao?"
Cố Noãn trên môi hiện lên nụ cười: "Em tin anh, chỉ là em đang lo lắng cho Bảo Bảo và Bối Bối không biết bây giờ thế nào rồi, dù sao bọn chúng còn quá nhỏ..."
Tiêu Mặc Thần cười an ủi: "Theo anh biết, bọn trẻ đều ổn, anh sẽ mang bọn trẻ về sớm nhất."
Nhìn Cố Noãn mệt mỏi ngủ say, Tiêu Mặc Thần đi ra thư phòng đốt một điếu thuốc.
Anh không liên hệ Lục Mai vì anh biết đây không phải là cách làm của dì Mai, nếu dì Mai có làm cũng sẽ không sai
Từ Vân làm.
Người sai khiến Từ Vân chắc hẳn là một người khác..
Anh đã cho người theo dõi điện thoại của Từ Vân, hăn là sẽ phát hiện ra manh mối.
Thành phố T.
Biệt thự Lục gia.
Người hầu đi tới nói: "Phu nhân, làm sao bây giờ, tiểu thư một mực khóc, dỗ thế nào cũng không được. Tiểu thiếu gia luôn trầm mặc không cảm xúc, không cho ai đến gần."
Lục Mai đau lòng, đi đến phòng của bọn trẻ, trong phòng có đầy đồ chơi, trên bàn có đồ ăn nhưng không ai động đến.
Cố Bối năm trên giường khóc không ngừng.
"Tâm can của ta ơi, đừng khóc, có chuyện gì nói với bà nội, cho bà nội ôm một cái."
Lục Mai vừa nói vừa muốn đưa tay ôm Cố Bối.
Ai ngờ Cố Bối càng khóc lớn, gào lên khàn khàn: "Con muốn mẹ, con muốn mẹ."
Cố Bảo nhìn Lục Mai đầy cảnh giác.
Lục Mai sắc mặt tối sầm lại: "Từ hôm nay trở đi hai đứa sẽ ở lại đây với bà nội, bà nội sẽ chăm sóc hai đứa thật tốt."
Sau đó nói với người hầu: "Hãy chăm sóc tiểu thư và thiếu gia thật tốt, đem đồ ăn sáng cho bọn trẻ ăn đi."
Cũng chính là do loại nữ nhân không dạy dỗ kia, A Thâm vậy mà lại thích loại nữ nhân đó, bà nhất định sẽ không cho phép.
Lục Mai đi xuống cầu thang đã nhìn thấy Vinh Giang Linh ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách.
Người hầu đi tới nói: "Phu nhân, Vinh tiểu thư vừa mới tới."
Lục Mai nhìn Vinh Giang Linh, đoan trang hào phóng, là đại tiểu thư của Vinh gia, thương nghiệp một mực giúp đỡ Hàn Thâm, đây mới chính là lựa chọn tốt nhất của Hàn Thâm.
Lục Mai đi xuống: "Tiểu Linh, sao đến mà không nói với dì một tiếng."
"Dì Mai, hai đứa trẻ sao rồi, còn khóc không ạ?"
Vinh Giang Linh trên mặt mang theo một nụ cười tao nhã, người hầu bưng trà đi tới: "Phu nhân, vừa rồi Vinh tiểu thư tới, mang theo rất nhiều đồ chơi cho tiểu thiếu gia và tiểu thư."
Lục Mai nhìn Vinh Giang Linh ngày càng hài lòng.
"Tiểu Linh, cảm ơn con, nếu không có con thì sao dì có thể biết A Thâm giấu dì chuyện lớn như vậy. "- Lục Mai chưa từng biết về hai đứa trẻ, chỉ biết Lục Hàn Thâm yêu thích một cô gái mà thôi.
Vinh Giang Linh mỉm cười nói: "Hàn Thâm cũng không phải muốn lừa gạt dì. Dì Mai là người thân duy nhất của
Hàn Thâm, anh ấy làm sao có thể giấu dì? Hẳn là có chuyện gì đó bên trong."
"Hừ, nhất định là người phụ nữ đó muốn A Thâm giấu giếm dì."
Vinh Giang Linh lại nói: "Dì ơi, Cố tiểu thư không phải là người như vậy? Nếu Hàn Thâm đã yêu thích Cố tiểu thư, dì vẫn nên chấp nhận cô ấy, cũng miễn để cho Hàn Thâm xuất hiện khoảng cách... lại không vui..."
Lời nói của Vinh Giang Linh chính là một cái gai đâm vào tim Lục Mai.
Lục Mai là con gái út của Lục gia, khi còn bé, ba mẹ của Tiêu Mặc Thần bị tai nạn giao thông qua đời, anh liền vô cùng thân thiết với người dì này, sau này Lục Mai cũng để Lục thị cho Tiêu Mặc Thần, còn cho anh một cái thân phận - Lục Hàn Thâm.
Lục thị hiện tại phát triển lớn mạnh ở nước M, cho nên danh tiếng trong nước của Lục thị không lớn.
Và thân phận của Lục Hàn Thâm cũng rất bí ẩn.
Lục Mai chắc chắn sẽ không để Lục Hàn Thâm yêu thích và lấy một nữ nhân thân phận tầm thường, không thế giúp được gì cho Lục gia. Cũng không cho phép bất cứ nữ nhân nào châm ngòi cho mối quan hệ giữa bà và cháu trai.
Vinh Giang Linh nắm lấy tay Lục Mai, bộ dạng cầu khẩn: "Dì Mai, con có chuyện cần dì giúp."
"Tiểu Linh, có chuyện gì con cứ nói, dì Mai giúp được sẽ giúp con."
"Dì Mai, lần này con đưa hai đứa trẻ đến đây không có sự cho phép của Hàn Thâm. Hàn Thâm phát hiện chắc chắn sẽ không vui... Dì Mai, hôm nay con đến đây... là muốn đưa hai đứa trẻ về A thành, dù sao bọn trẻ cũng là con của Hàn Thâm, con sợ anh ấy sẽ tức giận...."
Vinh Giang Linh sớm đã tính toán, Lục Hàn Thâm chắc chắn sẽ điều tra ra, cho nên cô ta liền chủ động đến tìm Lục Mai, lấy sự che chở của Lục Mai.
Lục Mai vỗ vỗ tay Vinh Giang Linh: "Đứa trẻ ngốc, dì còn tưởng chuyện gì, chuyện này con yên tâm, nếu A Thâm dám trách con, dì sẽ không nhẹ tay với nó."