Tiêu Mặc Thần nheo mắt lại, cô ấy đã gặp dì Mai, dì Mai có nói gì với cô ấy không?
Nghĩ vậy, khóe môi Tiêu Mặc Thần mím lại, không ngừng nghĩ tới hôm nay tâm tình Cố Noãn có chút không ổn, nhưng mọi thứ đều không rõ ràng.
Giống như là... cô đã biết anh là Lục Hàn Thâm.
Nhưng nếu vậy cô chắc chắn sẽ không bình tĩnh như hiện tại mà nhất định sẽ chất vấn anh, cho nên anh nghĩ dì
Mai chỉ muốn cô rời khỏi anh mà không nói gì thêm.
Nhớ tới chiếc váy cưới mà anh đã đặt may ở Milan, anh tin rằng cô sẽ rất vui khi nhìn thấy nó.
Chờ anh xử lý hết những chuyện cũ, anh sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
"Noãn Noãn, đó là dì của anh, dì ấy đã nhìn anh lớn lên và có tình cảm rất tốt với anh. Nhưng chuyện này anh sẽ giải quyết sớm, vậy nên em không cần để ý tới dì ấy."
Anh sẽ giải quyết chuyện của dì Mai, dì muốn anh cưới Vinh Giang Linh, điều đó là không thể. Nếu dì Mai cứ khăng khăng như vậy, A thành sẽ không thích hợp cho dì ấy ở lâu.
"Bà ấy dù sao cũng là dì của anh, nếu em không để ý tới thì cũng không tốt, hơn nữa em cũng đồng ý, xế chiều sẽ đến gặp dì ấy rồi."
"Anh đi cùng em."
Cố Noãn lắc đầu: "Không cần, một mình em đi cũng được, dì ấy cũng không nuốt em được. Hơn nữa 300 tỷ, người dì này của anh cũng thật giàu có."
Tiêu Mặc Thần chỉ cười, tập trung lái xe mà lảng tránh câu trả lời của cô.
Cố Noãn cụp mắt xuống, trong lòng có chút chua xót, anh ta vẫn là muốn lừa gạt và xem cô như con ngốc.
Buổi chiều, Cố Noãn đến gặp Lục Mai.
Lục Mai nhìn cô nói: "Cầm tiền và giữ lời hứa đi, rời xa Mặc Thần."
Cố Noãn nhếch môi: "Được rồi, phu nhân yên tâm, tôi sẽ rời xa anh ấy."
Cố Noãn kéo valy tiền đi một cách vô cảm.
Vừa mới đi ra ngoài đã nhìn thấy xe của Tiêu Mặc Thần dừng trước mặt cô.
Cố Noãn chỉ là chiếc valy to đùng: "Tiêu tiên sinh, em đã đồng ý với dì của anh là sẽ rời xa anh."
Tiêu Mặc Thần nhìn nụ cười trên môi cô, nghĩ cô đang nói đùa: "Em dám?"
Cố Noãn chỉ mỉm cười và đi lên xe.
"Tiêu phu nhân, bây giờ em có tiền như vậy, không bằng bao nuôi anh. Bây giờ anh chỉ là một người mất đi gia sản, chỉ còn cái danh hiệu Tiêu thiếu gia mà thôi."
Cố Noãn bật cười: "Muốn bao nuôi cũng là lựa chọn một tiểu bạch kiểm, còn anh... phải cân nhắc nha."
Tiêu Mặc Thần híp mắt: "Cân nhắc? Tiêu phu nhân, tối nay anh sẽ khiến em cân nhắc kỹ hơn."
Sáng hôm sau, hai người cùng nhau đưa bọn trẻ đến trường, Tiêu Mặc Thần đưa Cố Noãn về biệt thự liền rời đi, nói là có việc.
Cô nhìn thấy xe Tiêu Mặc Thần rời đi, cũng không đi vào biệt thự mà bấm một số điện thoại, do dự một chút liền bấm gọi đi.
"Cố tiểu thư, tôi biết cô nhất định sẽ gọi cho tôi." - Giọng Tiêu Mặc Ninh vang lên.
Cố Noãn giữ chặt điện thoại: "Anh chắc chắn như vậy?"
"Cố tiểu thư, chúng ta mới là bạn, cô bị hắn lừa lâu như vậy, còn muốn hại gia đình mẹ của cô, Cố tiểu thư, hoan nghênh chúng ta hợp tác."
"Tôi không có nghĩ đến việc hợp tác với anh, chúng ta không đi cùng đường. Nhưng anh nói đúng, anh ấy lừa tôi lâu như vậy... tôi cũng không nên tiếp tục giúp anh ấy." - Giọng nói Cố Noãn dần thấp xuống, mang theo nỗi buồn khó tả: "Tôi chỉ có thể nói cho anh biết một việc, anh muốn cùng Mạc gia hợp tác xây dựng khách sạn, chuyện này nên xem lại, coi cùng mắc bẫy, Tiêu Mặc Ninh, tự giải quyết việc của mình đi."
Cố Noãn nói xong thì cúp máy, cho số hắn vào danh sách đen.
Cô nhét điện thoại vào túi một cách nặng nề.
Đi vào trong biệt thự, cô vẫn không đóng gói gì cả, nhưng cô chuẩn bị rời đi.
Tiêu Mặc Thần gọi về một cuộc điện thoại nói buổi tối có việc không về, để cô và bọn trẻ ngủ sớm.
Cô chỉ đáp: "Ừm, anh cứ làm việc của mình."
"Noãn Noãn, ngay mai anh đưa em đến một nơi." - Tiêu Mặc Thần đứng trong phòng khách sạn, nhịn Lục Mai ngồi trên sô pha, ôn nhu nói vào điện thoại: "Nhất định em sẽ thích."
Sau khi cúp máy, Tiêu Mặc Thần nhìn về phía Lục Mai: "Dì Mai, gọi con đến đây có chuyện gì không?"
Lục Mạ uống một hớp trà: "Không có gì, dì nhớ con nên không có cách nào đến A thành một chuyến."
Khóe môi Tiêu Mặc Thần hiện lên một tia cười nhạt: "Dì Mai tới từ khi nào, không phải là hôm nay phải không?"
Lục Mai nhìn chiếc valy, từ từ buông chén trà xuống: "A Thâm đây là cái gì?"
"Đây là gì, hằn dì Mai cũng quen mắt, Lục thị biến mất 300 tỷ đều đang ở đây."
Lục Mai thay đổi sắc mặt: "A Thâm, tốt nhất nên điều tra kỹ một chút."
Theo lý thuyết Lục Hàn Thâm điều tra ra số tiền này không có gì lạ, bà cũng muốn vậy để hiến Lục Hàn Thâm nhận ra bộ mặt của Cố Noãn tham lam hư vinh cỡ nào.
Chỉ là không ngờ Lục Hàn Thâm vẫn tin tưởng Cố Noãn.
"A Thâm, những thứ này đều do Cố Noãn muốn, nói là muốn 300 tỷ. Đây chính là người phụ nữ con yêu, A Thâm, dì làm như vậy cũng chỉ muốn cho con nhận ra bộ mặt thật của cô ta, con là bị cô ta mê hoặc rồi sao?"
"Dì Mai, con đã nói, Noãn Noãn là vợ của con, con không muốn dì xen vào chuyện của con. Dì là người con kính trọng nhất, mong dì hãy hiểu cho con. Dì Mai, con sẽ ăn tối với dì, sáng mai sẽ nhờ Cảnh Dương đưa dì quay về T thành."
Lục Mai có chút không dám tin: "Đây là con muốn đuổi dì đi sao?"
Tiêu Mặc Thần chỉ nói: "Dì Mai, dì luôn là trưởng bối mà con luôn kính trọng."
Buổi tối, có hai người cả đêm không ngủ.
Cố Noãn ôm hai đứa trẻ, một mực nhìn hai đứa con của mình đang chìm trong giấc ngủ.
Cô cúi đầu hôn lên má Bảo Bảo và Bối Bối, lúc này cô mới hiểu được cảm giác của Hạ Đồng năm đó khi mẹ cô cũng quyết định rời xa cô.
Bên kia, Tiêu Mặc Thần cả đêm ở hiện trường cầu hôn, từng chút từng chút một chuẩn bị mọi thứ mà Cố Noãn yêu thích nhất, ngày mai... anh sẽ cầu hôn cô.
Sáng hôm sau, Cố Noãn đưa hai đứa trẻ đến trường như thường ngày, đứng nhìn con đi vào trường mới rời đi.
Quay về biệt thư, cô thu dọn một số bộ quần áo đơn giản. Dì Châu hỏi cô chỉ nói ra ngoài có việc và nhờ dì Châu buổi chiều đón hai đứa trẻ tan trường.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Cố Noãn gọi taxi đi đến sân bay.
Vừa lên taxi, điện thoại của cô vang lên, vừa nhìn thấy chữ "Chồng" hiển thị trên điện thoại, trong mắt cô hiện lên một tia do dự, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
"Mặc Thần."
"Noãn Noãn, em đang ở đâu?"
"Ừm, em vừa đưa bọn trẻ đến trường, sau đó đi dạo thôi."
"Anh có thứ này muốn đưa cho em." - Tiêu Mặc Thần đừng ở hiện trường lễ cầu hôn được đặt ở công viên giải trí:
"Bây giờ em đến công viên giải trí đi."
Bàn tay cầm điện thoại của cô từ từ siết chặt: "Được, em sẽ đến ngay.".
"Ùm, vậy anh chờ em."
Cố Noãn cho điện thoại vào túi xách, nhìn qua khung cửa sổ, nhắm mắt lại...
Tiêu Mặc Thần nhìn hiện trường lễ cầu hôn được dàn dựng hoành tráng bằng mấy ngàn đóa hoa hồng tươi, gọi cho Cảnh Dương: "Công việc thu xếp xong chưa."
"Nhị gia, yên tâm, mọi việc đã chuẩn bị xong, phu nhân nhất định sẽ yêu thích." - Nhị gia đã chuẩn bị rất lâu cho buổi lễ cầu hôn, phu nhân nhất định sẽ thích.
Tiêu Mặc Thần ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay đang bay trên bầu trời xanh thẳm, bên ngoài những đôi mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ cô gái may mắn nào đó.
Cố Noãn đến nước M.
Hạ Đồng đứng ở sân bay đón cô, nhìn thấy Cố Noãn, hai mẹ con bật khóc ôm lấy nhau.
"Noãn Noãn à, đi đường có mệt không? Mẹ đưa con về nhà, chú Phương cũng muốn đón con nhưng có cuộc hợp gấp, buối tối chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Cố Noãn đỏ cả vành mắt: "Vâng, chúng ta về nhà."
Quay về nhà của Hạ Đồng, tất cả mọi người làm trong nhà đều cúi đầu chào cô là đại tiểu thư.
Hạ Đồng cũng chuẩn bị sẵn phòng cho cô, Cố Noãn vành mắt đỏ ửng.
"Noãn Noãn, đây là phòng của con, chú Phương và mẹ đã chuẩn bị sẵn cho con từ rất lâu, kể từ khi muốn con sang M sống cùng mẹ, nhưng con từ chối, mẹ cũng không muốn ép con... nhưng ngôi nhà này, căn phòng này luôn thuộc về con."
Cố Noãn gật đầu, năm đó cô không muốn mẹ cô một mình ở nước M đã khó khăn, cô lại là gánh nặng của bà nên từ chối theo bà.
...•
Một cơn mưa lớn đổ xuống A thành.
Trong công viên giải trí mọi người gần như đều đã rời đi vì trời mưa. Nhiều người nhìn thấy người đàn ông mặc một bộ vest đen đứng dưới cơn mưa một cách kỳ lạ.
Cảnh Dương che dù đứng sau lưng Tiêu Mặc Thần: "Nhị gia..."
Nhị gia đã đứng đây từ sáng, một mực đứng đợi đến bây giờ.
Hắn đã điều tra, phu nhân đã mua vé máy bay đi nước M và đã biến mất.
Mãi đến 10h tối, Tiêu Mặc Thần mới rời đi.
Mấy ngày sau cũng không nhắc đến chuyện của Cố Noãn và vùi đầu vào công việc, và nguyên nhân chính là anh nhận được một đoạn ghi âm.
< Tôi ở bên cạnh anh ta chỉ vì tiền mà thôi, anh ta là Tiêu thiếu gia, cũng là chủ tịch của tập đoàn Hưng Thịnh.
Nhưng không ngờ bây giờ Tiêu Mặc Ninh mới là người thừa kế, nếu đã vậy tôi cũng không cần ở bên anh ta nữa.>
Tiêu Mặc Thần tất nhiên không tin đoạn ghi âm này, bởi vì cô đã sớm nói cho anh biết những chuyện này, điều anh ghét nhất chính là cô không nói gì, giấu giếm anh rời đi, cô không tin anh.
Cảnh Dương gõ cửa đi vào: "Nhị gia, mọi việc đã xong, vé máy bay đi nước M cũng đã đặt. Phương Tuấn đã đồng ý hợp tác, nói muốn đích thân cùng ngài nói một chút chi tiết dự án, xem ra rất tin tưởng Lục thị."
"Chuyện năm đó, tôi sẽ để ông ta trả giá đắt."
Cảnh Dương không rời đi mà tiếp tục nói: "Nhị gia, điều tra được tin tức của Phu nhân, cô ấy đang ở NY. Trước đó phu nhân cũng không có liên lạc với Lục phu nhân, bản ghi âm này hẳn là có người cố ý tạo dựng, cũng không phải là ý định của phu nhân."