Khi cô còn chưa nói xong, Dung Kỳ đã cắt ngang lời cô muốn nói.
Trình Ly: “...”
Trước khi cạn lời trở thành tiếng mẹ đẻ, Dung Kỳ đã duỗi tay cầm lấy ô che mưa từ tay cô.
“Đi thôi.”
Cứ như vậy, Trình Ly bước đi bên cạnh anh hướng căn nhà của mình.
Hai người sóng vai bước dưới chiếc ô, đèn đường phản chiếu lên vũng nước trên nền, hạt mưa rơi xuống cũng phản chiếu bóng dáng hai con người.
Hai người cũng chẳng nói thêm gì.
Mãi đến khi tới khu nhà Trình Ly ở thì cô mới lên tiếng: “Đằng trước, rẽ trái là đến nhà của tôi rồi.”
“Ừ.”
Nhưng trước khi Trình Ly nói tiếp thì Dung Kỳ đã cất bước rẽ sang bên trái.
Khi đến cửa nhà, Trình Ly ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, theo lý mà nói, người ta đưa cô về nhà, ít nhất cô phải mời vào trong uống ly nước.
“Hôm nay muộn quá rồi, cậu vào nhà nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Ngược lại Dung Kỳ là người mở miệng nói trước.
Trình Ly nhìn anh, đây là sợ mình mời vào nên đánh đòn phủ đầu sao?
“Quả thật muộn rồi, nếu bình thường tôi sẽ mời cậu vào nhà ngồi chơi.” Trình Ly mỉm cười, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô chỉ vào áo khoác trên người mình:
“Cái áo khoác này...”
“Tôi đem về trước...” Trình Ly trưng cầu ý kiến của anh.
Suy cho cùng cô mặc áo của người ta nên cứ giặt sạch rồi trả lại, cũng giống như đôi dép lần trước.
Dung Kỳ tỏ vẻ đã hiểu, anh gật đầu, bình tĩnh chậm rãi nói: “Cứ giữ đó rồi lần sau trả lại cho tôi.”
Trình Ly: “...”
Không phải.
Tại sao từ những lời này của anh cô lại nghe ra ý ‘Tôi biết ngay cậu đang tìm mọi cách tạo cơ hội để gặp tôi mà’ thế này?
Ngẫm lại, tuy cô có nói nhưng không phải có ý thế này.
Có điều chẳng phải chính là kết quả mà cô muốn đạt được sao?
Lần này xem như anh không nghĩ oan cho mình.
Vì thế Trình Ly ôm ý tưởng ‘không đánh lại thì nhập bọn’.
“Ok, tôi giặt sạch xong sẽ trả lại cho anh.”
Lần này Trình Ly đứng tại chỗ nhìn theo Dung Kỳ rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng của anh biến mất trong màn mưa, cô mới xoay người mở cửa đi vào.
Sau khi vào nhà, Trình Ly bước vào phòng.
Cô cởϊ áσ khoác trên người ra, phát hiện nó cũng không bị dính nước mưa như cô nghĩ, ngay cả tay áo dễ bị dính mưa cũng vô cùng khô ráo.
Trình Ly nhìn chằm chằm cái áo rất lâu, mãi đến khi mất tập trung.
......
“Sao lại là thứ hai chứ?” Sau khi Trình Ly bị đánh thức, cô đi ra phòng khách, vẫn cảm thấy buồn ngủ.
Lăng Sương Hoa nhắc nhở: “Con hành động nhanh nhẹn xíu đi, nếu không sẽ đi làm muộn đó.”
Trình Ly nhìn đồng hồ, xách túi lên bèn đến cửa định thay giày.