Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 207: Chương 1282





Lâm Triệt muốn cử động cũng không dám.

“Cố Tĩnh Trạch, anh……”
Cố Tĩnh Trạch buồn bực cắn răng: "Câm miệng!".

Lâm Triệt bưng kín miệng, cảm thấy Cố Tĩnh Trạch ôm cô, mang cô lên trên bờ cát.

Lâm Triệt được anh buông ra, vội tìm kiếm cái áo của mình, cả người lại ướt nhẹp.

Quay đầu lại, cô nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang đen mặt nhìn cô, nghiêng người đứng ở nơi đó, bộ dáng vô cùng khó chịu.

Mà ánh mắt Lâm Triệt, không tự chủ được nhìn về phía chỗ nào đó của anh.

Bởi vì chỉ mặc một cái quần bơi, nơi đó phồng lên, tất nhiên vô cùng rõ ràng.

Lâm Triệt che miệng, giật mình nói: "Anh…… Anh nơi đó, anh đây là……”
Cố Tĩnh Trạch quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái: "Còn không phải vì em".

Lâm Triệt vội nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?".

Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]


com
Cố Tĩnh Trạch ngượng ngùng, lung tung nhìn Lâm Triệt, nhưng mà, đáng chết, thân thể lại là khống chế không được kích động.

Nhất thời tức giận, anh nhìn mặt nước, trực tiếp nhảy vào trong nước biển.

Lâm Triệt hoảng sợ, nhưng mà nhìn thấy anh ở trong biển, kiểu bơi tự do xinh đẹp, tư thế vô cùng soái khí, lưu loát giống như một con cá, đẹp như vậy, ngụp lặn ở nơi đó, nghĩ, sao anh cũng ngốc như mình, ngay cả bơi lội cũng không biết.

Trong chốc lát, Cố Tĩnh Trạch bơi mệt mỏi leo lên bờ.

Cả người ướt đẫm thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm.

Anh lau nước trên mặt, nhìn Lâm Triệt che miệng, vẻ mặt hưng phấn nhìn bờ biển.

Trong mắt cô mang theo sùng bái, ánh mắt đảo qua ở trên người anh, giống như là kính lúp, muốn xem hết mỗi một tấc trên thân thể anh.

Xong rồi……
Anh rõ ràng cảm thấy, thân thể vừa vặn tốt hơn một chút, lại lần nữa bành trướng lên.

Cô gái! đáng chết này!.

Lâm Triệt thấy Cố Tĩnh Trạch phẫn hận nhìn mình, khó hiểu nói: "Làm sao vậy?".

Cố Tĩnh Trạch thở dài, oán trách: "Ai bảo em nhìn anh như vậy".


Lâm Triệt không nói gì: "Chẳng lẽ không được nhìn nah……”
Cố Tĩnh Trạch lại lần nữa trừng mắt nhìn cô một cái, lắc lắc nước trên người đi tới.

Lúc đi đường, Lâm Triệt mới phát giác anh không giống lúc trước.

Nơi đó…… Nơi đó……
Lâm Triệt vội nói: "Anh…… Anh không phải bị bệnh chứ, nơi đó sao lại……”
Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại đáp: "Không sai, anh bị bệnh".

“A…… Vậy làm sao bây giờ?".

Đôi mắt Cố Tĩnh Trạch giật giật, vẫy vẫy tay với cô: "Em lại đây".

Lâm Triệt chạy nhanh tới.

Cố Tĩnh Trạch nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, nhất thời có chút không đành lòng chọc cô, nhưng mà hiện tại thân thể của mình nóng không chịu được, giống như toàn bộ lực chú ý, đều tập trung ở vị trí nào đó, làm anh thật sự bị đè nén khó chịu.

“Anh bị bệnh, một loại bệnh mà chỉ có em mới trị được".

“Cái gì?".

Lâm Triệt vừa qua đã bị Cố Tĩnh Trạch vụt một cái bắt được tay cô.

Lâm Triệt khóc không ra nước mắt: "Anh rốt cuộc muốn làm sao?".

Cố Tĩnh Trạch nói: "Em giúp anh đi, bằng không…… Hôm nay anh khả năng sẽ bị em hại chết ở chỗ này".

“Cái gì……”