Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 253: Rớt Xuống Trước Mặt Cô





Anh cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Lâm Triệt, lại phát hiện, Lâm Triệt thế nhưng trực tiếp tắt máy.

Nha đầu phiền toái này, không phải là lại gặp phải chuyện gì chứ?
Mà lúc này.

Bệnh viện, Lâm Triệt lo âu bất an nhìn Tần Khanh nằm ở trên giường, dựa vào nơi đó, bị bác sĩ gắp từng mảnh từng mảnh thủy tinh ra.

Máu tươi ở làm lưng anh mơ hồ, khiến người nhìn thấy thật sự rất sợ hãi.

Lúc nãy Lâm Triệt nghe được tiếng di động, nhưng mà, tay còn chưa cầm lấy, liền cảm thấy tay mình bị Tần Khanh cầm chặt.

Không có cách nào, Lâm Triệt nghe di động reo lên, đành phải tắt máy.

Thấy Tần Khanh như vậy, trong lòng sớm đã hỗn loạn bất kham, không nghĩ tới, Tần Khanh sẽ đỡ tai họa cho mình, trong lòng cô lại áy náy, lại khổ sở, vì sao anh làm như vậy?
Xe Cố Tĩnh Trạch ngừng ở bên ngoài khu thương mại, nhìn Cố Tĩnh Trạch ở bên trong, bảo vêh đi qua đi nói: "Vừa rồi bà chủ làm hoạt động, bởi vì phải đợi tiên sinh, không rời đi vớ nhân viên công tác, tự mình đi tới cửa, nghe nói, bà chủ và Nhị thiếu gia Tần gia cùng nhau ra ngoài".


Nhị thiếu gia Tần gia……
Tần Khanh?
Trên mặt nháy mắt ngưng trọng, bảo vệ vội hỏi: "Tiên sinh như vậy hiện tại……”
“Trở về".

Cố Tĩnh Trạch mím môi, phất tay cho người đóng cửa sổ xe lại.

Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]

com
Cửa sổ xe chậm rãi kéo lên.

Tài xế nói: "Tiên sinh, chúng ta phải đi từ phía sau, đường phía trước giống như bị phong tỏa, bởi vì phía trên có đồ kiến trúc rớt trúng người bị thương".

“Ừ".

Mặc kệ đi đường nào, hiện tại anh chỉ muốn về nhà.

Bệnh viện.

Lâm Triệt còn nghĩ, mới vừa rồi Cố Tĩnh Trạch gọi điện thoại tới, nhất thời sốt ruột, không biết nên nói như thế nào, liền không nghe, trông Tần Khanh giống như tốt hơn rất nhiều, nằm ở bên trong, thay quần áo, uống thuốc, ổn định hơn rất nhiều, rốt cuộc cô mới cầm lấy di động.

Nhưng mà, còn chưa gọi, bỗng nhiên Tần Khanh ở bên trong lên tiếng: "Lâm Triệt? Lâm Triệt?".

Lâm Triệt nhanh buông di động xuống, đi qua đó.

“Tần Khanh, làm sao vậy? Đau ở đâu à?
Tần Khanh cầm lấy tay Lâm Triệt.

Lâm Triệt không để trong lòng, vừa rồi lúc bôi thuốc, cũng như thế này, anh cầm chặt tay cô, đại khái lúc bị thương, có người quen ở bên người luôn tốt hơn.


Tần Khanh nhìn Lâm Triệt: "Đừng đi".

"Vâng vâng em không đi, Tần Khanh, điện thoại nhà anh số mấy, em hẳn nên gọi điện thoại cho bọn họ, anh như vậy không tốt lắm đâu, có thể bị nguy hiểm hay không, chúng ta ở bệnh viện, cũng không phải bệnh viện tốt nhất, anh muốn gọi điện thoại xem nhà anh xử lý như thế nào không?".

“Không, anh cũng chỉ muốn ở cùng em".

“……” Lâm Triệt ngốc hề hề nói: "Em vẫn ở chỗ này".

“Không, Lâm Triệt…… Anh muốn, anh muốn đơn độc ở bên cạnh em".

“……” Trong lòng Lâm Triệt căng thẳng, nhìn Tần Khanh: "Tần Khanh, anh……”
Tần Khanh nắm tay cô thật chặt: "Lâm Triệt, vừa rồi trong nháy mắt, anh bỗng nhiên có loại cảm giác, vì em, anh có thể làm bất luận cái gì, đây có phải không bình thường?".

Tim Lâm Triệt lập tức hoảng loạn lên: "Anh nói cái gì……”
Tần Khanh đáp: "Anh biết, hiện tại nói cái này không tốt, nhưng mà, Lâm Triệt, anh bỗng nhiên có chút hối hận, có lẽ lúc trước, anh hẳn là tốt với em một chút, như vậy, em sẽ không…… Sẽ không ở bên Cố Tĩnh Trạch".

Lâm Triệt lập tức luống cuống, nhanh buông lỏng tay Tần Khanh ra.

Tần Khanh nắm hụt, nhìn Lâm Triệt: "Em……”
Lâm Triệt biết, mình yêu thầm Tần Khanh thật lâu.


Nhưng mà, lúc này, anh bỗng nhiên thổ lộ, làm cô rất hoảng sợ, thế nhưng không còn cảm giác vui sướng.

Thanh xuân đã chờ đợi rất lâu nhưng vô ích, cho tới khi thật sự phát hiện ra, mọi thứ đã chậm.

Mà hiện tại còn lại, chỉ có kinh hoảng thất thố, không còn một chút kinh hỉ: "Tần Khanh…… Anh đã có Lâm Lị, anh là vị hôn phu của chị em, em là em vợ anh".

Trong lòng Tần Khanh cứng đờ, nhất thời ảm đạm nhìn Lâm Triệt: "Anh cho rằng, em ít nhất đã từng thích anh, thật sự một chút cũng không có sao?".

Nếu đã bỏ lỡ, thì không cần lại quay đầu lại tương đối tốt hơn.

Lâm Triệt lắc đầu: "Một chút cũng không có".

Mặt Tần Khanh trầm xuống, nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch, trong lòng minh bạch, mình không có biện pháp so sánh với Cố Tĩnh Trạch.