Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Chương 93: Mỗi ngày anh đều vô cùng yêu em



ĐẠI KẾT CỤC

Ngoài miệng Doãn Lê Hân nói ghét bỏ nhưng mỗi ngày đều muốn đến trước mặt em gái, chăm chú ngắm em gái hồi lâu.

Bé Điềm Lê lớn lên từng ngày, làn da trắng nõn, mềm mại, đôi mắt to tròn, xinh đẹp, rất có hồn.

Doãn Lê Hân càng ngày càng thích em gái, cảm thấy cô bé quả thực là một thiên thần nhỏ.

Song khi bé Điềm Lê lên hai, mối quan hệ anh em thắm thiết, sâu sắc khó khăn lắm mới tạo dựng được dần dần bị sụp đổ.

Con thuyền tình thân bị lật mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Ngày cuối tuần hôm đó, Tần Hoài Sơ và Khương Dĩ Tắc đến nhà Doãn Lê Hân làm bài tập.

Trong phòng ngủ Doãn Lê Hân, nhắc đến em gái trong nhà, hai nhóc Doãn Lê Hân và Tần Hoài Sơ "cá mè một lứa" kể khổ.

Doãn Lê Hân: "Nhóc đáng ghét nhà tớ có thể khiến mọi người tức chết mỗi ngày, giành đồ ăn, đồ chơi với tớ, mỗi buổi sáng luôn phá hỏng giấc ngủ của tớ, ngay cả nhìn tớ cũng không muốn nhìn con bé."

Tần Hoài Sơ: "Không sai chút nào, quan trọng là đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, chỉ cần hơi không vừa ý em ấy liền khóc, tất cả đều là đồ mít ướt, phiền chết đi được!"

Khương Dĩ Tắc vùi đầu viết đáp án cuối cùng của bài toán, khóe môi cong cong: "Hai người các cậu có thêm một chút niềm vui trong cuộc sống hàng ngày còn không biết đủ sao?"

Doãn Lê Hân khẽ "xì" một tiếng: "Vậy sao cậu không cho cậu mợ sinh thêm đứa thứ hai làm tăng thêm niềm vui trong cuộc sống hàng ngày của cậu?"

Khương Dĩ Tắc nghịch cây bút trên tay, cười không đáp.

Tần Hoài Sơ thăm dò nhìn qua: "Dĩ Tắc làm xong rồi? Lấy ra cho tụi tớ chép với."

Nói xong cậu đưa tay muốn lấy tờ đề của Khương Dĩ Tắc, Khương Dĩ Tắc nhanh chóng giấu bài thi ra sau lưng.

Doãn Lê Hân trao đổi ánh mắt với Tần Hoài Sơ, Tần Hoài Sơ tiến lên kẹp chặt tay Khương Dĩ Tắc, Doãn Lê Hân nhanh chóng giật lấy bài thi, nhảy đến trước mặt cậu bé và Tần Hoài Sơ.

Sau đó vội vàng chép đáp án.

Cửa phòng ngủ bị người khác từ bên ngoài mở ra vang lên một tiếng "cạch".

Hai bé con đáng yêu ghé đầu vào khe cửa, nháy mắt.

Lát sau, giọng nói mềm mại của bé Điềm Lê vang lên: "Mẹ ơi mau tới đây, anh trai lại chép bài tập!"

Khương Dĩ Tắc hơi dừng lại, ngước mắt nhìn sang liền bắt gặp hai người Doãn Lê và Tần Niệm Sơ đang nắm tay nhau đứng ở cửa.

Doãn Lê Hân không ngẩng đầu lên mà tiếp tục chép bài: "Doãn Lê, anh cho em nửa phút để rời khỏi căn phòng này, không được mách lẻo, nếu không sau này có đồ chơi gì thú vị anh cũng sẽ không cho em đụng vào."

Doãn Lê bĩu môi, nói với Tần Niệm Sơ: "Bảo sao anh tớ học không giỏi."

Tần Niệm Sơ đồng cảm gật đầu, thở dài: "Aizz, anh tớ cũng thế."

Khương Dĩ Tắc lật ra một tờ đề khác, thuần thục xoay bút, trêu ghẹo nói: "Hai người các cậu là anh trai mà không làm tấm gương tốt cho em gái, nhìn vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ của hai cô nhóc xem."

Doãn Lê Hân & Tần Hoài Sơ: "..."

——

Buổi tối lúc ăn cơm, đám Tần Hoài Sơ đều đã về nhà.

Doãn Toại và Khương Ngâm trở về từ bên ngoài, trên bàn ăn hỏi con trai: "Con đã làm xong bài tập chưa?"

Doãn Lê Hân cúi đầu gặm sườn, rất tùy ý đưa tay ra dấu "OK".

Bé Doãn Lê ngồi bên cạnh cầm một hộp sữa, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: "Chép bài anh họ."

"Doãn Lê!" Doãn Lê Hân ngẩng đầu, cho cô bé một ánh mắt cảnh cáo.

Doãn Lê nhanh chóng leo xuống ghế, chui vào lòng Doãn Toại: "Ba ơi, anh trai muốn đánh con."

Doãn Lê Hân chạm mắt với Doãn Toại, lập tức sợ hãi: "Ba, ba không thể nuông chiều con bé như vậy, con bé vu oan cho con!"

"Đơn giản thôi." Doãn Toại nói: "Lát nữa đem bài tập tới đây, giải thích cho ba biết con làm thế nào. Nếu nói được thì chứng tỏ em gái con nói dối, ba sẽ phạt con bé. Nếu không nói được ba sẽ phạt con. Thế nào, công bằng không?"

Doãn Lê Hân: "Không công bằng!"

Doãn Toại: "Sao lại không công bằng?"

Doãn Lê Hân chỉ vào con nhóc thối trong ngực ông bố mình: "Vừa rồi lúc con đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, con bé cưỡi lên lưng con, đánh vào đầu con làm cho con bị chấn động não."

Cậu kêu "ai ui" vài tiếng rồi ôm lấy đầu: "Sao càng ngày càng đau vậy, nhanh, mau gọi 120 cho con!"

Cả nhà mặt không biểu cảm nhìn cậu bé.

Vô số quạ đen bay qua đỉnh đầu.

Sau bữa cơm chiều, Doãn Toại bảo Doãn Lê Hân đem bài tập hôm nay xuống, ngồi vào bàn trà trong phòng khách làm lại một lần nữa.

Doãn Toại ngồi bên cạnh nhìn xem.

Khu đồ chơi trước cửa sổ sát đất, Khương Ngâm đang chơi đùa với con gái.

Đèn chùm hoa lệ chiếu xuống, in bóng nghiêng nghiêng trên sàn nhà, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Sau khi Doãn Lê Hân làm xong, cậu làm sai mấy chỗ, bị Doãn Toại bắt sửa lại toàn bộ, cuối cùng hoàn thành bài tập một cách thuận lợi.

Cậu bé thở ra một hơi, Doãn Toại nói: "Trên thương trường, trộm đồ của người khác chiếm thành của riêng là phạm pháp. Ở trường học, sao chép đáp án của người khác thuộc về hành vi cạnh tranh không lành mạnh, đó cũng là việc làm vô liêm sỉ. Hân Hân, từ trước đến nay ba không kỳ vọng con sẽ trở nên tài giỏi thế nào chỉ hi vọng con có thể phân biệt được phải trái, đúng sai, làm một người ngay thẳng."

Doãn Lê Hân mím môi, nhìn tờ đề trên tay, cúi đầu đáp: "Hiểu rồi ạ."

Doãn Toại sờ đầu con trai, cuối cùng cũng nhẹ nhõm: "Cố gắng học tập, nếu cuối học kỳ này con có thể thi được chín mươi điểm, nghỉ hè một nhà bốn người chúng ta sẽ đi du lịch."

Doãn Lê ở bên cạnh nghe thế, vui vẻ chạy tới: "Con muốn đi du lịch!"

Doãn Lê Hân làm mặt quỷ với cô bé: "Không cho em đi!"

Doãn Lê gấp gáp, ngẩng mặt, dậm chân: "Muốn đi!"

Doãn Lê Hân khoanh tay, tựa vào ghế sô pha: "Vừa rồi em mách tội anh, anh sẽ không đi cùng em."

Doãn Lê cắn tay nghĩ rồi ngẩng đầu: "Vậy em tự mách tội của em nhé?"

Doãn Lê Hân cười, vô cùng hứng thú: "Em đã làm chuyện gì?"

Doãn Lê mím môi, chậm rãi đi về phía Doãn Toại: "Ba ơi hôm nay con vào phòng anh trai, bỏ cát vào đôi giày anh ấy muốn mang ngày mai."

Nụ cười của Doãn Lê Hân cứng đờ, đột ngột đứng dậy.

Doãn Lê nhanh chân bỏ chạy, Doãn Lê Hân đuổi theo sau: "Đứng lại cho anh, hôm nay không đánh chết em anh không phải Lê ca!"

Hai anh em rượt đuổi nhau trong phòng khách, huyên náo ầm ĩ.

Khương Ngâm và Doãn Toại cũng không giúp, ngồi trên sô pha ăn hoa quả.

Khương Ngâm cầm cái nĩa, xiên một miếng đào, đưa qua: "Quả này rất ngọt, ông xã anh nếm thử đi."

Doãn Lê Hân đuổi kịp em gái dễ như trở bàn tay, thế nhưng từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng đánh cô bé.

Lúc thấy sắp đuổi kịp, cậu bé cố ý chạy chậm lại, làm tiếng bước chân lớn hơn.

Doãn Lê bị dọa ôm đầu, vừa chạy quanh ghế sô pha vừa kêu lên: "Mẹ ơi cứu con, anh trai muốn đánh con!"

Khương Ngâm nhìn hai anh em, trong mắt hiện lên ý cười: "Tại sao không đánh người khác lại đánh con? Đáng đánh."

Doãn Lê: "..."

——

Từ lúc Doãn Toại hứa hẹn nghỉ hè sẽ đi du lịch, Doãn Lê Hân bắt đầu hăng hái học tập hiếm thấy, cuối cùng kết quả không phụ sự mong đợi.

Doãn Toại cũng nói là làm, ngày hôm sau liền dẫn cả nhà đi du lịch.

Doãn Lê Hân cảm thấy như đang nằm mơ, lúc tỉnh táo lại, cậu đã lên máy bay bay đến Hawaii

Đây là lần đầu tiên Doãn Lê đi máy bay, cô bé tò mò ghé vào bên cửa sổ, ríu rít chỉ ra bên ngoài: "Anh ơi anh nhìn đi, mây thấp quá."

Doãn Lê Hân tỏ vẻ kiêu ngạo và khinh thường: "Đang ở trên máy bay, đương nhiên sẽ thấy mây thấp."

Doãn Lê tò mò quay đầu nhìn qua: "Vì sao máy bay lại có thể bay lên trời?"

Doãn Lê Hân bị hỏi đến mức nghẹn họng, lát sau, hai mắt liền sáng lên: "Bởi vì nó có cánh."

Doãn Lê: "Anh trai, sao chuyện gì anh cũng biết vậy?"

Doãn Lê Hân đắc ý cong môi: "Có cái gì mà Lê ca không biết?"

Lần này chọn đi du lịch Hawaii là bởi vì Khương Ngâm có một lịch chụp ảnh cưới, khách hàng chọn địa điểm chụp là ở đây.

Lịch chụp này vốn là của Nhan Tư Nhiêu nhưng vì cô nàng đang mang thai, gần đây luôn nôn nghén kịch liệt, không thể thực hiện buổi quay chụp này, Thân Tử Du đã nhờ vả nên Khương Ngâm đảm nhận công việc này giúp Nhan Tư Nhiêu.

Vừa xuống máy bay, Khương Ngâm liền nhận được tin nhắn Wechat của Nhan Tư Nhiêu: 【 Chị dâu người đẹp tâm thiện, chờ chị trở về em sẽ mời chị và anh trai đến nhà ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn chân thành. 】

Khương Ngâm cười, trả lời cô nàng: 【 "Có lòng vậy sao? Tự mình nấu cho bọn chị ăn? 】

Nhan Tư Nhiêu: 【 Ờm, ông xã em làm thay được không? Anh ấy nấu ăn rất ngon! 】

Khương Ngâm: 【 Đợi chị về rồi nói sau, yên tâm dưỡng thai, đừng nghĩ đến chuyện quay chụp nữa. 】

Nhan Tư Nhiêu: 【 Yêu chị! 】

Nhan Tư Nhiêu: 【 (ôm và cắn một ngụm. jpg) 】

Nhan Tư Nhiêu: 【 Bên đó chơi rất vui, cả nhà chị hãy nhân cơ hội này thư giãn một tí, em sẽ lên mạng lập kế hoạch đi chơi cho chị. 】

Nhan Tư Nhiêu: 【 (hình ảnh) 】

Khương Ngâm cười cười, trả lời lại cô nàng: "Bắn tim."

Vừa đến Hawaii, Khương Ngâm liền tràn đầy nhiệt huyết với công việc chụp ảnh, hầu như Doãn Toại là người đưa hai đứa trẻ đi chơi.

Cho đến khi kết thúc công việc, cô mới hiếm khi được rảnh rỗi.

Chạng vạng tối, nhiệt độ không còn cao như ban ngày nữa, ánh chiều tà vàng óng vẩy lên mặt biển, từng đợt sóng vỗ vào bãi cát.

Khương Ngâm đeo kính đen, ngồi trên tảng đá, nhẹ nhàng tựa vào vai Doãn Toại, nhìn Doãn Lê Hân và Doãn Lê đang nhặt vỏ sò cách đó không xa.

Doãn Lê Hân chơi chán rồi liền cầm điện thoại chơi trò chơi, đi về phía bên này.

Doãn Lê chạy theo sau cậu, không cẩn thận ngã một cái, nằm rạp trên mặt đất.

Lúc đầu, cô bé nghĩ anh trai sẽ kéo mình dậy, kết quả Doãn Lê Hân chỉ lo chơi trò chơi, không thèm để ý.

Doãn Lê nức nở đáng thương: "Anh ơi, em bị té."

"Bị té thì đứng dậy."

Doãn Lê nằm yên không động đậy, tủi thân míu môi, chẳng mấy chốc đôi mắt đã ngập nước.

Cô bé ngẩng đầu nhìn Doãn Toại và Khương Ngâm cách đó không xa, nằm sấp vùng vẫy tay chân, yếu ớt nói: "Ba ơi, con bị té, anh trai không kéo con dậy."

Doãn Toại duỗi tay qua: "Ba kéo con dậy."

Doãn Lê lắc đầu, khóc nức nỡ: "Con muốn anh trai giúp cơ!"

Doãn Lê Hân ghét bỏ đi đến: "Gọi em là nhóc đáng ghét vô cùng chính xác."

Trò chơi vẫn chưa kết thúc, cậu bé duỗi chân qua: "Ôm chân anh rồi đứng lên."

Doãn Lê nhìn anh trai mình duỗi chân đến, cảm thấy bị xúc phạm, bất mãn khóc tiếp.

Doãn Lê Hân nhíu mày: "Rốt cuộc em có muốn đứng dậy không:?"

Cậu bé có chút hung dữ, Doãn Lê bị quát lớn nên ngừng khóc im bặt.

Thế nhưng lại cảm thấy như thế hơi mất mặt, lề mà lề mề một hồi, cô bé đưa ra điều kiện với giọng điệu trẻ con: "Vậy anh duỗi thêm chân kia nữa, chân này ngắn quá em ôm không được."

Doãn Lê Hân: "..."

Hai chân cậu còn có thể dài ngắn khác nhau sao?

"Em cứ nằm vậy đi, đừng đứng dậy nữa!"

"..."

Biết cô bé muốn chơi cùng cậu, đúng lúc ván trò chơi của Doãn Lê Hân kết thúc, cậu đưa điện thoại cho Doãn Toại.

Thở dài, cậu bé tùy ý kéo người đứng dậy, nắm bàn tay nhỏ bẩn thỉu của cô bé: "Đi thôi, dẫn em đi nhặt vỏ sò tiếp."

Doãn Lê hào hứng, vui vẻ chạy theo sau: "Anh chậm một chút, chờ em với!"

Hoàng hôn điểm xuyết lên bóng lưng hai anh em đang tay trong tay chạy đi, Khương Ngâm giơ máy ảnh lên chụp một bức, không hiểu sao lại hơi xúc động: "Từ lúc nào mà hai đứa trẻ đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên một nhà bốn người chúng ta đi chơi cùng nhau."

Doãn Toại ôm vai cô, dịu dàng hôn lên trán cô: "Nếu em thích thì sau này mỗi năm chúng ta sẽ đi chơi một lần."

Khương Ngâm đón lấy ánh mắt của anh, đôi mắt anh sâu thẳm, chứa đầy sự dịu dàng và lưu luyến, tai cô nóng lên một cách khóc hiểu.

Cô vuốt mái tóc bị gió thổi bay trước trán ra sau: "Kỳ lạ thật, chúng ta kết hôn đã lâu rồi, cũng đã sinh hai đứa nhưng mỗi lần nghiêm túc nhìn vào đôi mắt anh, em vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng."

Doãn Toại cười, cố ý cúi xuống gần cô: "Tại sao lại thế nhỉ?"

Khương Ngâm cắn môi, bỗng cô ôm lấy khuôn mặt anh tuấn của anh, nghiêm túc quan sát một hồi: "Có lẽ là bởi vì, mỗi lần anh nhìn em đều vô cùng thâm tình."

Doãn Toại nắm lấy tay cô, hôn vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng siết chặt tay cô: "Bởi vì mỗi ngày anh đều vô cùng yêu em."

Từ khi có bé con, hai người ít khi nói chuyện buồn nôn như vậy.

Gò má Khương Ngâm ửng đỏ, nâng mắt nhìn hai bóng lưng cách đó không xa, hơi cong môi: "Ồ."

(Xong)

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàn thành kết cục mỹ mãn, một nhà bốn người Tuế Tuế sẽ luôn luôn hạnh phúc.

Tiếp theo sẽ viết một số ngoại truyện về Nhan Tư Nhiêu và Thân Tử Du, có thể đọc hoặc không tùy theo sở thích của bạn.