Khi Đường Tâm tỉnh lại một lần nữa, cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường xa lạ, mọi thứ xung quanh cũng lạ lẫm, nơi này sao giống khách sạn thế nhỉ?
Cô xoa xoa cái trán có chút đau, không rõ vì sao mình lại ở chỗ này.
Không phải cô đi hát và uống rượu với Thẩm Tri Dao sao?
“Dao Dao?”
Đường Tâm kêu lên, nhưng không nhận được lời hồi âm, buồn bực xốc chăn lên và đi xuống giường. Cô mang giày vào rồi mới chú ý đến ly nước mật ong ấm áp được đặt trên tủ đầu giường.
“Thật là bạn thân nhất của tớ.” Đường Tâm cảm thấy ngọt ngào, uống một hơi sạch ly nước mật ong.
Uống xong ly nước mật ong, giọng nói khô khốc của cô cũng tốt hơn không ít. Đường Tâm đỡ đau đầu hơn mới từ từ mang dép vào, chuẩn bị ra ngoài xem Thẩm Tri Dao đang làm cái gì.
Sau đó, cô vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy một người đàn ông đang đứng nấu cơm trong phòng bếp.
Người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi, quần tây và đeo thắt lưng đơn giản, thân hình anh hơi gầy nhưng vừa nhìn đã biết rất rắn chắc.
Tuyệt nhất chính là đôi tay vừa thon vừa trắng cầm nồi, cầm sạn kia, khớp xương ngón tay rõ ràng trông vô cùng đẹp mắt.
Trên lỗ tai của anh còn đang đeo một chiếc tai nghe bluetooth, thỉnh thoảng “Ừm” một tiếng như đáp lời, anh như đang tập trung nói chuyện công việc.
Nghe thấy tiếng động, anh xoay người nhìn Đường Tâm.
Là Thương Yến Thời.
Bốn mắt nhìn nhau, chắc do hôm nay thời tiết cực kỳ đẹp, bên ngoài ánh nắng mặt trời dịu dàng ấm áp, hoặc là khói bếp khi người đàn ông này nấu cơm khiến người anh có mùi khói lửa nhân gian. Khoảnh khắc Đường Tâm nhìn thấy Thương Yến Thời trước nay chưa từng vào bếp đang quay đầu nhìn cô, trái tim cô bỗng không thể khống chế được mà nhảy lên liên hồi.
Bầu không khí xung quanh dường như yên tĩnh lại, sắc màu ấm áp trên đỉnh đầu chiếu xuống người anh tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Kiều diễm và chói mắt.
Cả người Đường Tâm như bị ai đó đóng đinh, cô chợt tỉnh táo trừng to đôi mắt nhìn anh.
“Thương Yến Thời?”
Giọng Đường Tâm rất nhỏ, như là vang lên bên tai, hoặc như bay trong không khí: “Sao lại thế, sao lại là anh?”
Cô nghĩ Thẩm Tri Dao đưa cô ra khỏi KTV, rồi đưa cô đến đây chứ.
Chẳng lẽ là Thương Yến Thời sao?
Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên: “Thẩm Tri Dao gọi cho tôi, lúc tôi đến đó, em đã ngủ rồi.”
Một câu đã giải thích được tất cả.
Đường Tâm lập tức hiểu rõ.
Cô xấu hổ cong môi: “Thế à?”
Cô thấy người đàn ông gật đầu, Đường Tâm “à” lên một tiếng, não nhanh chóng hoạt động: sau khi cô uống rượu là ngủ luôn sao?
Không có nói gì bậy bạ với Thướng Yến Thời đâu nhỉ?
Đường Tâm bước từng bước một vào bếp, nhìn thấy Thương Yến Thời đang nấu cháo gạo kê táo đỏ, mùi thơm cứ thoang thoảng ngày chóp mũi.
Đường Tâm kiếm chuyện để nói nhưng không có gì, chỉ tò mò: “Thương Yến Thời, anh còn biết nấu cháo luôn hả?”
“Thật không ngờ, em có thể ăn cháo của anh tự nấu đó.”
Không phải người đàn ông nấu cháo đẹp trai thế nào, chủ yếu là không ngờ người đàn ông nấu cháo này là Thương Yến Thời.
Thương Yến Thời, ông lớn nổi tiếng trong giới kinh doanh, đa số con gái của giới nhà giàu nghe thấy cũng phải sợ, không dám đắc tội với người đàn ông này, nhưng bây giờ anh lại ở đây nấu cháo cho cô sao?
Từ từ.
“Nơi này là khách sạn sao?”
Như nhìn thấy được sự ngạc nhiên của Đường Tâm, người đàn ông tắt bếp gật đầu: “Tối hôm qua em uống say, không thích hợp về nhà cũ.”
Được thôi, lời giải thích này Đường Tâm có thể chấp nhận được.
Nhưng mà, cô vẫn không thể nghĩ ra được, sao người đàn ông này lại có thể bỏ chút thời gian quý báu của mình ra để nấu cháo cho cô thế này chứ?
Chẳng lẽ là…
Ngày hôm qua gặp nữ chính, tính hôm nay sẽ ngả bài với cô, cho nên nấu bữa cháo này như là bữa ăn cuối cùng sao?
Nhưng cũng không đúng, ngày hôm qua Thương Yến Thời cũng chẳng thương xót gì nữ chính mà.
Đang suy nghĩ lung tung, Đường Tâm nghe thấy Thương Yến Thời nói với cô: “Đến ăn cháo đi.”
Đường Tâm lập tức ngoan ngoãn đi theo Thương Yến Thời ra khỏi bếp, đến cạnh bàn ăn ngồi xuống ăn cháo.
Mà Thương Yến Thời vừa bỏ chén cháo xuống, cầm lấy áo khoác tây trang để trên ghế tựa rồi xoay người rời đi.
Trong lòng Đường Tâm bỗng trở nên căng thẳng: “Thương Yến Thời, anh đi đâu thế?”
Chắc không phải muốn đi tìm nữ chính đó chứ?
Người đàn ông không có trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Còn đau đầu không?”
Đường Tâm: “Không còn đau nữa.”
Lời vừa nói xong thì thấy người đàn ông muốn rời đi, Đường Tâm bỗng nhiên “A” lên một tiếng, đợi Thương Yến Thời nhìn sang cô, mới tủi thân mím môi: “Thật ra thì vẫn còn đau.”
Đường Tâm thấy Thương Yến Thời vẫn nhìn cô, cô bỗng chột dạ nói: “Thì, cũng có hơi đau nhưng không phải rất đau.”
“Nếu ông Thương thân yêu có thể yên tâm để một thiếu nữ như em ở nơi này, thì anh… thì anh cứ đi đi.”
Giọng Đường Tâm càng về sau càng nhỏ, lời nói cuối cùng, gần như mang theo một chút cảm giác nghẹn ngào.
Khiến người nghe cảm thấy không nhẫn tâm để cô ở đây chờ đợi một mình.
Thật ra nếu Đường Tâm suy nghĩ cẩn thận một chút là có thể phát hiện, sở dĩ Thương Yến Thời có thể trở thành Thương Yến Thời mà cả giới kinh doanh đều kiêng dè, ngoại trừ năng lực tuyệt vời của bản thân anh, thì chính là thời gian của anh mãi mãi dùng cho công việc, anh rời đi cũng chỉ là đi làm mà thôi.
Nhưng Đường Tâm vừa mới gặp được “nữ chính” trong sách, nên mọi suy nghĩ đều vây quanh chuyện nữ chính.
Vì thế Đường Tâm vốn dĩ đang lo lắng chuyện Thương Yến Thời đi tìm nữ chính, thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên: “Không biết tối nay cô Đường có thời gian đi tham gia một buổi tiệc từ thiện không?”
Tiệc từ thiện hả?
Đường Tâm ngạc nhiên, không quá chắc chắn hỏi lại: “Em, em sao?”
Đôi mắt Thương Yến Thời trở nên sâu hơn: “Đúng.”
Đại não của Đường Tâm bỗng nhiên trống rỗng: “Đương nhiên là được rồi.”
“Anh muốn dẫn em đi, thì dù có thế nào em cũng phải đi cùng với anh chứ.”
Thương Yến Thời liên hôn với cô rất lâu rồi, nhưng mà hình như anh chưa từng đưa cô tham gia những sự kiện có nhiều người.
Hai bên cũng âm thầm thỏa thuận là không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của đối phương.
Sao Thương Yến Thời lại muốn dẫn cô tham gia tiệc tối thế chứ?
Không chỉ có thế, khoảng thời gian tiếp theo Thương Yến Thời vẫn luôn ở trong phòng khách sạn, không có nhắc đến chuyện ra ngoài nữa.
Mãi đến tận khi sắp diễn ra tiệc tối, nhưng trong phòng không có lễ phục nào phù hợp để đi tham gia tiệc cả nên Đường Tâm mới nắm lấy tay Thương Yến Thời, muốn cùng với anh ra ngoài mua lễ phục, vì thế hai người mới cùng nhau ra khỏi khách sạn.
Tuy rằng lúc ở khách sạn, Thương Yến Thời vẫn luôn ở trong phòng làm việc để xử lý công việc, mà Đường Tâm thì đang cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, cùng với suy nghĩ rối rắm không biết tối qua cô có nói hưu nói vượn gì với Thương Yến Thời hay không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thế cho nên mặc dù ở chung một phòng, Đường Tâm cũng không có ý muốn đòi xin nụ hôn từ người đàn ông này nữa.
Đương nhiên, chủ yếu là Đường Tâm cũng biết, mặc dù đang ở cùng một phòng, nhưng khả năng để Thương Yến Thời hôn cô là rất thấp.
Trừ khi…
Sử dụng một vài thủ đoạn đặc biệt.
-
Đương nhiên, trong trung tâm mua sắm này có những trang phục rất cao cấp, thậm chí còn có kiểu quần áo đôi cho nam và nữ.
Đường Tâm bước vào trong cửa hàng, lập tức nhìn trúng chiếc váy dạ hội bó sát màu ánh trăng được thiết kế riêng kia.
Còn đối với đàn ông, là một bộ tây trang được may tay tối màu.
Bộ đồ được tô điểm bằng những chiếc khuy măng sét bằng tre màu trắng và phối cùng một chiếc cà vạt, rất hợp với chiếc váy dạ hội kia của Đường Tâm, hai người đúng cùng nhau trông rất xứng đôi.
“Thế mua bộ này được không?”
Đường Tâm kéo lấy cánh tay Thương Yến Thời, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, có một cảm giác nếu Thương Yến Thời từ chối cô chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Cũng may Thương Yến Thời đồng ý: “Được.”
Đường Tâm không ngờ Thương Yến Thời dễ nói chuyện như thế, chẳng khác nào là một đôi tình nhân.
Nhưng mà nghĩ lại thì hai người họ trước mặt người ngoài vẫn luôn giả vờ là cặp vợ chồng mặn nồng mà.
Nhưng cô không để ý thấy, người đàn ông đứng bên cạnh cô nhìn thấy cô chọn bộ lễ phục kia thì khóe môi anh kéo lên một nụ cười nhạt nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại.
Tiệc tối được tổ chức ở sảnh lớn của câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất tại trung tâm thành phố Tô.
Những ngọn đèn trong bữa tiệc cứ lượn lờ, khách khứa lúc đó ăn uống linh đình, bầu không khí lại cảm thấy rất im lặng.
Đường Tâm đi cùng Thương Yến Thời đến bữa tiệc, bởi vì sự xuất hiện của Thương Yến Thời nên hai người họ lập tức trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.
Cũng có rất nhiều người đi đến chỗ Thương Yến Thời chắc họ cũng cảm thấy tò mò với Đường Tâm đang đứng cạnh Thương Yến Thời.
“Chị dâu.”
Cố Cận Lễ lên tiếng chào hỏi Đường Tâm trước, nên lập tức khơi dậy sự quan tâm của mọi người.
Thì ra đây chính là vợ của Thương Yến Thời --- Đường Tâm?
Xinh đẹp dịu dàng, khí chất rạng rỡ, đứng chung một chỗ với Thương Yến Thời kiêu ngạo, lịch sự, quả thực như trời sinh một đôi.
Đặc biệt là kiểu tây trang và váy dạ hội của hai người, vừa nhìn đã thấy chính là kiểu tình yêu ngọt ngào không có chỗ cho người khác chen chân.
Đường Tâm thoải mái chào hỏi Cố Cận Lễ và những người khác.
Sau khi nói chuyện một lúc, thì cùng Thương Yến Thời đến chào hỏi những nhóm người nhà giàu, bắt đầu nói về chuyện làm ăn kinh doanh.
Đường Tâm tiếp tục đứng ở đây đợi thì không thích hợp lắm.
Cũng may Thẩm Tri Dao cũng đến với tư cách là bạn đi cùng của Cố Cận Lễ.
Hai người bạn thân cùng nhau đi vào khu ẩm thực.
“Nhanh nói cho tớ biết, ngày hôm qua cậu làm sao thế?”
Vừa đi đến không gian riêng, Thẩm Tri Dao đã lập tức kéo lấy Đường Tâm hỏi: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Thương nhà cậu thật sự xem thường cậu sao?”
Thẩm Tri Dao vừa nói xong thì lập tức phủ nhận câu nói đó: “Không phải nha, cậu và Thương Yến Thời tình cảm lắm, sao lại ầm ĩ đến mức cậu phải mượn rượu giải sầu được chứ?”
Chuyện này làm Thẩm Tri Dao rối rắm rất lâu, nhưng bạn thân cô vẫn cứ cố tình không nói cái gì cả, xém chút nữa là Thẩm Tri Dao đã đến hỏi thẳng Thương Yến Thời rồi.
Nắm lấy cơ hội này, cô ấy muốn nhanh chóng dò hỏi thử một chút?
Vốn dĩ Đường Tâm còn đang rầu rĩ vì không biết tối hôm qua mình có nói gì hay không, bây giờ nghe Thẩm Tri Dao nói như thế làm cô cảm thấy căng thẳng: “Dao Dao, tối hôm qua tớ không nói gì hết sao?”
Thẩm Tri Dao khó hiểu nhìn Đường Tâm: “Không có, hỏi cậu nhưng cậu cũng không nói gì cả. Cuối cùng cậu uống đến mức ngủ luôn, tớ không biết cậu bị gì luôn.”
“Không còn cách nào khác, tớ chỉ có thể gọi Thương Yến Thời nhà cậu đến thôi.”
“Thế à.”
Đường Tâm hiểu rõ.
Xem ra tối hôm qua cô không có nói nhăng nói cuội gì với Thương Yến Thời đâu nhỉ?
Thế cô an tâm rồi.
“Vậy tối hôm qua cậu bị gì thế?” Thẩm Tri Dao vẫn hỏi.
Đường Tâm khẽ mỉm cười: “Không có gì đâu, chỉ là… tự nhiên muốn uống rượu thế thôi.”
Thấy Thẩm Tri Dao thường nhìn về phía Cố Cận Lễ, Đường Tâm bỗng nhiên có hứng thú ghé sát đến cô ấy, âm thầm chuyển đề tài: “Thật sự thích rồi sao?”
Tuy rằng từ lúc đầu Thẩm Tri Dao đã thể hiện mình thích Cố Cận Lễ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Đường Tâm mới cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nếu cô nhớ không nhầm thì hai người này dường như chỉ là mối quan hệ online thôi.
“Đương nhiên. Hai chúng tớ chuẩn bị kết hôn rồi nhé.” Thẩm Tri Dao nhỏ giọng nói.
Khóe miệng cô ấy cong lên mãi vẫn chưa thể hạ xuống.
Chuyện này khiến Đường Tâm thật sự rất ngạc nhiên.
“Kết hôn? Nhanh thế à?”
Đường Tâm ngạc nhiên: “Hai người các cậu mới quen nhau được bao lâu đâu chứ?”
“Thì xem cảm giác đó, cảm thấy ok thì kết hôn thôi.”
Thẩm Tri Dao đang đắm chìm trong hạnh phúc nói: “Hơn nữa, cậu biết không? Trước kia tớ chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn đâu, cứ cảm thấy trói buộc trong chuyện hôn nhân là một chuyện cực kỳ khủng khiếp. Nhưng bây giờ, tớ nghĩ đến chuyện có thể cùng người mình thích tạo thành gia đình nhỏ của hai người là tớ đã cực kỳ mong chờ.”
Thẩm Tri Dao ở chỗ này mặc sức nghĩ đến tương lai tốt đẹp, Đường Tâm nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc thế này của bạn thân thì bị thu hút.
“Dao Dao, chúc mừng cậu.” Đường Tâm thật lòng vui vẻ thay cho bạn thân.
Hai người cạn ly, uống cạn nước trong ly.
Ngay sau đó cô nghĩ đến mấy tháng nay ngay cả một cái hôn mà cô cũng không có được, bỗng nhiên cảm thấy thật sự quá thất bại.
Ánh mắt Đường Tâm bất giác nhìn về phía bạn trai Cố Cận Lễ của bạn thân đang đứng cạnh Thương Yến Thời.
Thương Yến Thời tay cầm ly rượu nghe người đàn ông đang đứng đối diện nói chuyện, thỉnh thoảng anh sẽ đáp lại vài ba câu.
Không thể không nói, Thương Yến Thời thật sự rất đẹp trai, chân mày hơi xếch, mắt sâu, đường nét khuôn mặt trông rất sắc sảo, lạnh lùng, dịu dàng, kiêu ngạo, cho dù đứng trong giới nhà giàu, quý tộc, cũng đủ để khiến người ta vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh.
Cực kỳ thu hút.
Cô lại nhớ đến nữ chính trong sách đã ra sân…
Lực nắm lấy ly rượu của Đường Tâm bất giác tăng lên.
Không được không được, hai ngày hôm nay cô đã rất suy sụp tinh thần, phải nắm chắc thời gian thực hiện nhiệm vụ hôn môi mới được, nếu không đợi khi bố cục kịch bản của truyện đến thời gian thực hiện thì sao cô có thể hôn Thương Yến Thời được?
Nhưng mà những lao tâm tổn sức của cô trước đó vẫn không thể khiến Thương Yến Thời hôn cô lần nào, cuối cùng còn có cách nào đây?
Trong lúc mơ màng nghĩ đến ngày hôm qua Thương Yến Thời không có uống rượu và tối hôm qua sau khi cô uống say chẳng biết đã nói cái gì, Đường Tâm nhìn Thương Yến Thời cầm ly rượu trong tay, thầm tính toán.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chờ đến khi nhóm tổng giám đốc cấp cao bên cạnh Thương Yến Thời rời đi, Đường Tâm biết cơ hội của cô đến rồi.
Đường Tâm cầm ly rượu, bên tai vang lên những lời khen nói cô và Thương Yến Thời xứng đôi, từng bước từng bước đến sát bên cạnh Thương Yến Thời.
“Thương Yến Thời, tiệc đấu giá từ thiện còn bao nhiêu lâu nữa mới bắt đầu, chỗ này có chút buồn, hay là anh đi với em ra ngoài chút đi?”
Hoàn cảnh ở hội sở tư nhân này xinh đẹp nhưng tĩnh mịch, ban đêm đầu đông ngọn đèn lượn lờ, mùi hoa thanh nhã thấm vào ruột gan.
Cho dù có đi đâu, đều là những nơi có phong cảnh xinh đẹp, dễ chịu.
Rất thích hợp để nói chuyện yêu đương, càng thích hợp với chuyện chuốc rượu.
Đường Tâm đã tính xong xuôi hết, giờ chỉ đợi Thương Yến Thời đồng ý cùng cô đi ra bên ngoài thôi.
Mà Thương Yến Thời, đã thấy được chút tinh ranh trong khóe mắt của Đường Tâm, đôi mắt khẽ chuyển động.
Nhưng đối phương không ngừng nhìn anh: “Được.”
Mi mắt Đường Tâm cong cong lên rồi cô kéo lấy cánh tay Thương Yến Thời, sau khi tự nhiên đặt ly rượu vào trong tay người đàn ông, thì cô cũng tiện tay cầm lấy ly rượu vang đỏ trên khay, ghé sát đến gần Thương Yến Thời nhỏ giọng nói: “Một ly không đủ, chúng ta uống nhiều thêm một chút đi nhé?”
Giọng nói dịu dàng, cho dù cô có nói gì cũng khiến người ta khó lòng từ chối.
Khi hai người đi đến một gian phòng riêng bên ngoài sảnh tiệc, Đường Tâm kéo Thương Yến Thời đến ghế ngồi, bỏ chai rượu xuống, nâng ly rượu lên: “Thương Yến Thời, hôm qua em thật sự rất vui đó, bởi vì lần này là lần đầu tiên anh dẫn em vào cuộc sống của anh.”
“Chúng ta uống một ly nhé?”
Lời còn chưa nói xong, Đường Tâm đã nâng chén rượu lên, uống một hơi hết sạch.
Thương Yến Thời mơ hồ cảm giác được Đường Tâm đang muốn làm cái gì đó, nhưng không lên tiếng cản lại, dưới đôi mắt nóng bỏng của Đường Tâm anh uống hết một ly rượu.
Ngay sau đó, Đường Tâm lập tức rót đầy ly rượu thứ hai của cô và Thương Yến Thời.
Cô còn nở một nụ cười rạng rỡ nâng ly rượu lên: “Thương Yến Thời này, ly thứ hai này là hy vọng sẽ có một ngày anh yêu em.”
Sau đó cô lại uống hết ly rượu thứ hai.
Thương Yến Thời lại uống hết ly rượu thứ hai.
Đường Tâm thấy Thương Yến Thời phối hợp với mình như thế, không nhịn được mừng thầm: chẳng lẽ cô thật sự có thể chuốc say Thương Yến Thời luôn sao?
Vì thời khắc này, cô còn thừa lúc Thương Yến Thời bận rộn trong phòng làm việc mà xuống lầu mua một viên thuốc giải rượu.
Nhưng khi uống đến ly thứ năm, Thương Yến Thời lại không chịu phối hợp.
Khi rượu đến gần miệng của Đường Tâm, người đàn ông giữ lấy cổ tay cô: “Đường Tâm, uống nữa cô lại say.”
Đường Tâm nghĩ thầm: cô uống thuốc giải rượu rồi, sẽ không say.
Nhưng sao Thương Yến Thời không có dáng vẻ nào là đang say cả?
Chuyện này không bình thường nhỉ?
“Thế nếu em không uống thì anh uống hai ly nhé?”
Đường Tâm tươi cười ngọt ngào, dùng dáng vẻ nói giỡn nói: “Anh say rồi, em cũng không say nữa.”
Nào ngờ người đàn ông nghe thế, thì ánh mắt nhìn cô càng trở nên sâu hơn: “Cô muốn tôi uống say? Vì sao?”
Đường Tâm: “... Thôi, em nói giỡn đó, em không để anh uống rượu đâu, nhưng mà, nhưng mà anh muốn ngắm trăng với em không? Ban đêm thế này thật thích, em muốn uống nhiều với anh thêm mấy ly mà thôi.”
Đối với đôi mắt tìm tòi nghiên cứu của Thương Yến Thời, Đường Tâm ho nhẹ một tiếng che dấu được sự chột dạ, cô thậm chí còn rời mắt khỏi người đàn ông này một giây trước khi nhìn vào mắt anh lần nữa.
Dù thế, Đường Tâm vẫn ghé sát vào tai Thương Yến Thời, nhỏ giọng nói: “Thế thì, ông Thương yêu dấu nhà của chúng ta, anh có đồng ý giúp em cùng nhau trải qua buổi đêm tuyệt vời thế này không?”
Nói xong lời này, Đường Tâm lùi về phía sau giữ khoảng cách một chút, đôi mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm trầm của người đàn ông trước mặt.
Dưới ánh trăng sáng, ánh trăng trong sáng nhưng lạnh lùng bao bọc lấy ngọn đèn màu quýt ấm áp của hội sở, chiếu xuống hai gò má trắng nõn đầy ý cười của Đường Tâm.
Khuôn mặt của cô lớn chỉ bằng bàn tay vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, ngọt ngào.
Lực tay cầm ly rượu của Thương Yến Thời bất giác tăng lớn hơn.
Một lát sau, anh không nhìn Đường Tâm nữa mà nâng ly rượu lên, một hơi cạn sạch.
Sau đó, Đường Tâm và Thương Yến Thời anh một ly em một ly, chỉ chốc lát mà một bình rượu vang đầy trong tay Đường Tâm đã trống trơn không còn gì nữa.
“Thương Yến Thời, anh, anh uống đi.” Đường Tâm giơ bình rượu trống không lên, không quá vui vẻ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
“Anh uống nhanh đi.”
Đường Tâm chớp chớp đôi lông mi dài ánh nước, hai gò má hồng hồng phúng phính: “Nếu anh không uống, em tức giận đó.”
Nhưng người đàn ông không chỉ không uống mà còn nhìn cô nói: “Đường Tâm, cô uống say rồi.”
Mắc cười, cô có thể say rượu hả?
Cô chính là cô gái đã uống thuốc giải rượu rồi đó.
Sau đó trời đất quay cuồng, Đường Tâm bị người đàn ông ôm vào trong lòng.
Anh còn đặc biệt dùng giọng nói dịu dàng nói với cô: “Tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi.”
Đường Tâm sao mà vui nổi.
Nhiệm vụ hôm nay của cô còn chưa hoàn thành xong nữa đấy?
“Em không muốn!”
Đường Tâm dùng sức giãy ra khỏi lòng của người đàn ông, thậm chí đi ngang qua cây cột, cô vẫn cứ ôm cây cột mãi không buông tay.
Trong miệng không ngừng ồn ào: “Em không muốn về, anh mà về thì sẽ không hôn em, em không muốn về.”
Vốn dĩ lời này chẳng có ích gì, kết quả người đàn ông lại ngừng lại, còn nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, lòng bàn tay to rộng giữ thắt lưng của cô, giọng nói trầm thấp rơi vào trong tai cô: “Đường Tâm, cô ngoan ngoãn về trước đi, được không?”
Giọng nói anh cực kỳ giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Nếu giờ phút này mà Đường Tâm có chút tỉnh táo sẽ thấy rằng cách đó không xa đã có người nhìn qua bên này.
Càng nhìn thấy được Thương Yến Thời bỏ cô xuống, dáng vẻ ôm lấy cây cột của cô trông cực kỳ ngốc nghếch.
Trái lại, Đường Tâm đạt được tự do một lần nữa, vẫn không có ý thu bớt tính tình lại, cô còn chưa hết hy vọng ôm lấy người đàn ông rồi kéo anh đi đến chân tường.
Lại nhón mũi chân ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, đôi lông mi dài chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự tủi thân: “Thương Yến Thời, vì sao anh không hôn em? Anh hôn em một cái thôi, được không?”
Cô vươn một ngón tay lên để lên đôi môi ấm áp của người đàn ông: “Chỉ một cái, một cái thôi? Được không?”
Giọng của cô gái ngọt ngào, mềm mại, nũng nịu, toàn thân lộ ra một hơi thở mê người, người đàn ông từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh lùng nhưng yết hầu lại trượt lên trượt xuống, đôi môi mím lại để kiềm chế dục vọng, giọng cực kỳ nguy hiểm: “Đường Tâm, cô có biết nếu một khi tôi hôn coy, thì chắc chắn sẽ không buông tay không.”