Kết Hôn Rồi Mới Hôn

Chương 22



Đường Tâm không ngờ mình lại gặp Thương Yến Thời ở chỗ này, không phải anh còn đang bận việc hả?

Nhanh thế đã xong rồi à?

Đường Tâm nhìn thấy Phó Ngưng Ngưng vừa hoảng sợ vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn chằm chằm Thương Yến Thời, không biết sao mà cô lại đi đến trước mặt Thương Yến Thời: “Thương Yến Thời.”

Sau đó, cô nhảy lên trên người Thương Yến Thời, cùng lúc đó người đàn ông cũng đón được cô. Cô giơ hai tay ôm lấy cổ của Thương Yến Thời, mắt hạnh cong lên, khóe miệng cong lên nụ cười ngọt ngào: “Thương Yến Thời, sao anh lại đến chỗ này thế?”

Đứng từ góc độ người ngoài sẽ nhìn thấy hai người là mẫu hình tượng vợ chồng tình cảm, còn Đường Tâm là người được Thương Yến Thời cưng chiều mà không kiêng nể gì, là kiểu cực kỳ cực kỳ cưng chiều.

Đương nhiên đây cũng chính là hiệu quả mà Đường Tâm mong muốn.

Ai bảo Phó Ngưng Ngưng giành đồ với cô chứ?

Tuy Phó Ngưng Ngưng là nữ chính, nhưng bây giờ cô mới là vợ hợp pháp của Thương Yến Thời. Dù nam chính có xứng với nữ chính thì cũng phải chờ tới khi cô và Thương Yến Thời ly hôn thì hai người họ mới có thể ở bên cạnh nhau, vậy mới hợp lý chứ?

Khi nãy, Đường Tâm vừa nhìn thấy Thương Yến Thời, bỗng suy nghĩ cẩn thận: mặc kệ sau này Thương Yến Thời có ở bên cạnh ai, dù sao thì bây giờ người đàn ông này cũng đang là ông chồng hờ của cô.

Mà cô lại cần làm cho Thương Yến Thời hôn cô thì cô cần gì phải khách sáo với Thương Yến Thời chứ?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thì trong lòng Đường Tâm bỗng nhiên dâng lên sự tức giận, sắc mặt thay đổi nhìn Phó Ngưng Ngưng, rồi dùng giọng nói nũng nịu làm nũng với Thương Yến Thời: “Sao mới đó đã nhớ em rồi?”

Sợ Thương Yến Thời không phối hợp với hình thức diễn tình cảm cực mạnh này của cô, Đường Tâm lại ghé sát đến tai anh, nhỏ giọng năn nỉ: “Thương Yến Thời, phối hợp chút nhé.”

“Nếu không em sẽ hôn anh ở trước mặt mọi người đấy?”

Giờ phút này, Đường Tâm đã quên là bây giờ cũng không phải lần đầu tiên cô hôn Thương Yến Thời trước mặt mọi người.

Lần hôn nhau trong bữa tiệc, còn bị người ta chụp lại tung lên mạng đó.

Cũng may Thương Yến Thời rất phối hợp với cô: “Ừm, nhớ em.”

Đuôi mắt của Đường Tâm thể hiện rõ nụ cười tươi xán lạn, cũng quên mất vừa nãy vì để cho Thương Yến Thời phối hợp mà cô đã nói cái gì, không kiềm lòng được nâng mặt người đàn ông lên, hôn một cái thật to lên má của người đàn ông.

Ngay sau đó, trên má của anh hiện rõ một dấu son môi cực kỳ rõ nét và bắt mắt trên làn da trắng trẻo của Thương Yến Thời.

Trước khi ra ngoài Đường Tâm bỗng nhiên nhớ đến thỏi son này nên đã thoa lên, không ngờ nhanh như thế đã dính lên mặt của Thương Yến Thời, cảm giác hình như còn… rất không tệ?

Từ từ, vừa nãy cô đã đồng ý chuyện gì với Thương Yến Thời thế này?

Quả nhiên, ngay sau đó cô lập tức nhận được ánh mắt phức tạp, mang theo chút thâm sâu không thấy đáy của anh.

Đường Tâm xấu hổ cong cong khóe môi, nhỏ giọng nói: “Bỗng nhiên không thể kiềm chế nổi. Cái này, cũng là do em yêu anh quá đó.”

Nói xong, giữa hai người chỉ còn lại sự im lặng ngắn ngủi.

Sau đó, lúc Đường Tâm còn đang lo lắng không biết Thương Yến Thời có vì tức giận mà ném cô xuống đất không thì bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Không sao cả, bà Thương làm gì cũng được.”

“Nhưng bà Thương không tính giúp anh lau vết son môi à?”

Đường Tâm giật mình.

Cô không kịp phân tích ngữ nghĩa ẩn sau câu nói của Thương Yến Thời, nở một nụ cười ngượng ngùng: “Anh, anh có khăn tay không?”

Hình như cô cũng không mang theo khăn giấy.

Thương Yến Thời bình tĩnh từ từ nói: “Anh cũng không có.”

“Thôi vậy.”

Đường Tâm không ngờ lúc ấy Thương Yến Thời lại nói “Thôi vậy”, chẳng lẽ anh định để nguyên vết son đó mà ra ngoài sao?

Chỉ thấy Thương Yến Thời thật sự ôm cô xoay người, không chút để ý bước ra khỏi cửa hàng.

Còn Phó Ngưng Ngưng đang tức đến mức đỏ bừng hai mắt, nhìn đôi vợ chồng này đi xa.

Phó Ngưng Ngưng thật sự không nghĩ ra được là Đường Tâm tốt ở chỗ nào? Rõ ràng cô ta và Thương Yến Thời mới là người đã quen nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, mà Đường Tâm là cái thá gì chứ?

Gia cảnh không bằng cô ta, lại không có quá khứ với Thương Yến Thời, vì sao Thương Yến Thời lại…

Cô ta đứng nhìn hai người họ đi xa, Đường Tâm vẫn còn thỏ thẻ gì đó bên tai Thương Yến Thời rồi nụ cười ngọt ngào cực kỳ chói mắt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phó Ngưng Ngưng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Kết quả người nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cô ta còn chẳng biết điều mà nhỏ giọng nói: “A a a a a, thì ra ông chủ của trung tâm thương mại lại đẹp trai như thế, vừa nãy vợ của ông chủ cũng đẹp thật ha.”

“Đúng thế, đúng thế. Hai người họ thật là trời sinh một đôi ý, hơn nữa còn rất tình cảm nữa. Hâm mộ thật đấy.”

Hâm mộ? Có gì hay mà hâm mộ chứ?

Phó Ngưng Ngưng tức giận nắm chặt tấm thẻ ngân hàng bị từ chối tiêu phí trong tay, trong đáy mắt lộ rõ ngọn lửa ghen tị, vừa tức vừa hận.

Cô ta sẽ nhớ kỹ những lúng túng, khó xử mà Thương Yến Thời và Đường Tâm mang đến cho cô ta.

Cùng lúc đó, cũng giống như Phó Ngưng Ngưng nhìn chằm chằm hai vợ chồng Đường Tâm và Thương Yến Thời, còn có người mặc trang phục khủng long bị bọn trẻ nghịch ngợm bắt nạt nhưng đã được nhân viên trung tâm thương mại kịp thời giúp đỡ.

Lúc người đó được nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại đưa ra ngoài, người đó tháo mũ khủng long ra để lộ gương mặt rực rỡ như ánh mặt trời.

Trong mắt cậu ta là hình ảnh Đường Tâm nở nụ cười ngọt ngào bị người đàn ông cao lớn, trưởng thành mặc tây trang ôm vào trong lòng, nhìn thấy Đường Tâm cười vui vẻ khóe miệng cậu ta cũng bất giác cong nhẹ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Tâm bị người đàn ông khác ôm vào lòng, ý cười trong mắt cậu ta bỗng chốc đã bị sự nham hiểm, độc ác thay thế.

“Chị ơi, em về rồi.”

“Không biết, chị còn nhớ em không nhỉ?”

“? Trình Ngôn Chí? A a a, Trình Ngôn Chí.”

Theo tiếng hét vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ của cô gái, cậu ta vội vàng ôm mũ khủng long trong tay, trước khi mấy cô gái đuổi theo đã nhanh chóng chạy sang hướng khác trốn đi.

Bên kia.

Đường Tâm được Thương Yến Thời ôm thẳng về phòng trong khách sạn, mà đó cũng là chuyện của mười phút sau rồi.

Trong phòng không có thay đổi gì, duy chỉ có trên bàn trà đặt mấy bìa tài liệu.

Đường Tâm không nhìn tài liệu, trước tiên cô rút khăn tay giúp Thương Yến Thời lau vết son môi trên mặt, sau đó mới nói: “Đúng rồi Thương Yến Thời, anh đã xong việc rồi thì khi nào chúng ta mới đi hẹn hò đây?”

Đường Tâm đã nghĩ xong hết rồi, nếu thực hiện nhiệm vụ hôn môi trong phòng làm việc nguy hiểm, thế chẳng bằng đợi đến lúc ra ngoài hẹn hò rồi hôn cũng được nhỉ?

Sau đó, Đường Tâm nhìn thấy Thương Yến Thời cầm lấy mấy bìa tài liệu trên bàn trà lên, rồi để hết chúng lên tay của cô: “Chỗ này có mấy phần tài liệu về kế hoạch hẹn hò, em xem thích đi chỗ nào?”

Đường Tâm ngơ ngác nhìn mấy bìa tài liệu trong tay, mờ mịt chớp mắt: “Kế, kế hoạch hẹn hò?”

Hẹn hò cần có kế hoạch luôn hả?

Không phải cứ cùng nhau đi ăn rồi xem phim gì đó, là được rồi sao?

“Hay là anh xem trước đi.”

Thương Yến Thời liếc mắt nhìn tài liệu trong tay Đường Tâm: “Nếu không thích, trong phòng làm việc còn mấy tài liệu nữa.”

Đường Tâm: “...”

Sao Thương Yến Thời lại nghiêm túc bàn bạc như đang làm việc thế, hẹn hò mà phải nghiêm túc thế luôn hả?

Đường Tâm khó chịu lật mấy phần tài liệu trong tay, thật là kỹ càng nha.

Trong này lại có hết những thứ như ăn cơm, xem phim, khu vui chơi, escape, đi kèm với những kiểu hẹn hò này là những về rủi ro có thể xảy ra?

Cái này thật sự y như báo cáo kế hoạch thế?

Đường Tâm yên lặng nuốt nước bọt: “... Sao anh lại làm ra nhiều thế?”

Nếu nhớ không nhầm, thì hình như từ khi cô bắt đầu nói từ “hẹn hò” đến giờ thì cũng chỉ mới có hai tiếng thôi mà?

Sau đó thấy người đàn ông lạnh nhạt nói: “Không phải anh làm.”

Đường Tâm hiểu ngay.

Nghĩ lại cũng đúng, anh đường đường là ông chủ lớn tập đoàn Thương thị, sai cấp dưới làm một chút về kế hoạch hẹn hò là được, cần gì phải tự mình làm?

-

Nói là hẹn hò, nhưng mục đích chính là hôn môi.

Vì thế Đường Tâm chọn thứ cơ bản nhất là xem phim.

Nửa tiếng sau, Đường Tâm và Thương Yến Thời đi đến rạp chiếu phim ở gần khách sạn.

Sau khi đến nơi rồi, Đường Tâm đặc biệt chọn một bộ phim kinh dị.

Thương Yến Thời nhìn thấy tên của bộ phim xuất hiện trên màn ảnh “Ngẩng đầu nhìn bầu trời” liền lấy điện thoại ra kiếm: “Em thích xem phim kinh dị hả?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đường Tâm đang ung dung ăn bắp rang, nghe thế, tự nhiên nói: “Em không thích đâu.”

Đường Tâm nhìn thấy vẻ khó hiểu của Thương Yến Thời thì tinh nghịch cười, kiễng mũi chân ghé sát vào tai Thương Yến Thời: “Nhưng mà, người ta nói nếu thấy sợ trong lúc xem phim kinh dị… thì có thể trốn vào trong lòng ông Thương nhà chúng ta. Sau đó thì, ông Thương sẽ an ủi em khi em bị phim dọa đến kinh hồn bạt vía, rồi hôn môi em, có đúng không?”

Thương Yến Thời nghe giọng nói ấm áp còn mang theo chút mùi sữa bên tai nên đưa mắt nhìn sang thì thấy gương mặt tươi cười đầy ngọt ngào của Đường Tâm.

Trên môi cô là nụ cười dịu dàng, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào như ẩn chứa một vườn hoa rực rỡ sắc màu, vừa ngại ngùng vừa dịu dàng.

Đôi mắt to tròn dưới ánh đèn ấm áp trông càng sáng ngời hơn, như bầu trời đầy sao lộ ra chút ý cười đáng yêu.

Khiến người ta không kiềm lòng được mà muốn đến gần.

Ánh mắt dời xuống, chính là đôi môi mềm mại màu hồng nhạt căng mọng và lấp lánh ánh nước của cô.

Yết hầu của Thương Yến Thời khẽ nhấp nhô lên xuống, đầu óc quay cuồng liên hồi.

Anh ngước mắt đối diện với đôi mắt của Đường Tâm, con người vốn sâu thăm thẳm của anh nay càng thêm sâu.

Mà Đường Tâm vẫn mong chờ nhìn chằm chằm Thương Yến Thời, hy vọng người đàn ông này có thể biết điều mà hôn lên môi cô.

Đáng tiếc, đối phương ngồi nhìn chằm chằm cô thì không hề có một động tác dư thừa nào.

Đường Tâm không nhịn được có chút thất vọng.

Giống như, cho dù trước kia nụ hôn đầu tiên là hai bên hôn nhau, hay là sau vài lần hôn nhau rồi thì Thương Yến Thời đối với mọi hành động trêu chọc của cô đều làm như không nhìn thấy.

Nhưng mà cũng thôi vậy, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô bị Thương Yến Thời ngó lơ, cùng lắm thì cô…

Đôi môi mềm mại quen thuộc chạm nhẹ lên môi của cô.

Tuy rằng vừa chạm vào đã rời đi ngay, thậm chí Thương Yến Thời cũng chẳng thèm liếc nhìn cô thêm cái nào cứ thế kéo cô đi thẳng vào bên trong rạp phim. Đường Tâm đi theo phía sau Thương Yến Thời, nhìn thấy tay mình được anh nắm lấy, trong lòng cô có một sự ngọt ngào không thể khống chế yên lặng thành hình.

Từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều nhiễm ý cười.

Bởi vì là phim kinh dị nên người đi xem không nhiều.

Đường Tâm còn đặc biệt nói Thương Yến Thời mua vị trí cuối cùng, mở đầu phim chưa bao lâu, tiếng nhạc đáng sợ từ bốn phương tám hướng kéo đến vây kín cả rạp phim.

Đường Tâm bất giác nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chôn luôn vào lòng của anh, chỉ dùng một bàn tay che mắt, từ khe hở của những ngón tay mà nhìn hình ảnh trên màn hình.

Thật ra Đường Tâm đã nói dối, cô thích xem phim kinh dị vì nó rất kích thích, nhưng cô nhát gan, từ nhỏ đến lớn cũng không có ai bằng lòng đi xem phim với cô cả.

Vừa khéo gần đây đang chiếu một bộ kinh dị mà cô cực kỳ thích, Đường Tâm muốn kéo Thương Yến Thời đến xem.

Vì thế khi phim vừa bắt đầu, Đường Tâm đã quên mất mục đích của mình khi đến đây, trái lại còn cực kỳ tập trung nhìn xuyên qua khe hở của bàn tay mà xem phim.

Cô dán chặt vào lòng của anh, ý muốn để bản thân của mình nhận được cảm giác an toàn nhất định.

Hơn nữa bộ phim này nam chính rất đẹp trai, sáng láng như ánh mặt trời, nữ chính cũng rất dễ thương đáng yêu, cho dù hình ảnh của phim phối với nhạc phim nghe rất kinh khủng. Đường Tâm làm tổ trong lòng chồng cô là Thương Yến Thời nên cũng không còn thấy sợ hãi nữa.

Mà chồng cô Thương Yến Thời khi bị cô dựa vào người, một khắc trước còn nhìn thấy cô nói không thích xem phim kinh dị, đến xem bộ phim này chỉ vì muốn để anh hôn môi của cô, vừa ngồi xuống đã tập trung xem phim, cũng chẳng nhìn anh, chắc chắn cô đã quên mất mục đích khi vào đây là gì rồi nhỉ?

Thời gian trôi qua, vẻ thâm trầm của người đàn ông dần vơi bớt, rồi lại không thể không tiếp tục phụ trách nhiệm vụ bảo vệ người trong lòng.

Ngay sau đó, Thương Yến Thời nâng tay sờ mặt của Đường Tâm, muốn cô nhìn anh, nhưng ánh mắt của cô gái không thể rời khỏi màn hình chiếu phim.

Ý thức được bản thân của mình muốn làm gì thì đáy mắt Thương Yến Thời xẹt qua một chút bất đắc dĩ, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc của cô gái.