Kết Hôn Sai Lầm

Chương 25: Ánh nắng màu vàng



Hạ Tiểu Tinh không nói thêm lời nào nữa, yên lặng cùng Diệp Phong bước ra ngoài tiểu khu, thời điểm băng qua sân cầu lông, cô quay đầu lại, hướng mắt về tòa lầu phía sau một lần nữa.

Cô chỉ là vì cha.

Cô chưa từng gặp người anh trai chỉ sống trên đời năm năm, ngay cả một tấm ảnh cũng chưa được xem, từ khi hiểu biết cô chưa bao giờ nhìn thấy trong nhà vết tích anh từng tồn tại, tất cả dấu ấn anh để lại trên đời này đều bị xoá đi sạch sẽ.

Chỉ có một lần nghịch ngợm chọc bà nội tức giận liền quở trách cô, thời điểm đó bà còn khỏe mạnh.

Bà nói: “Cháu so với anh trai cháu một nửa cũng không bằng, anh trai cháu trước đây ngoan ngoãn biết bao, ai gặp cũng thương. Cháu không nhìn thấy lúc nó đi, cha cháu ôm nó, một ngày một đêm không ăn không uống, ai đến giành ra cũng không buông tay, khi đó là giữa tháng bảy, trời nóng đến mức chỉ đứng cũng vã mồ hôi, mẹ cháu quỳ trên mặt đất cầu xin cha cháu, cha cháu vẫn không chịu buông. Cuối cùng ông nội cháu phải cho nó hai cái bạt tai, cha cháu mới chịu giao anh trai cháu từ tay nó ra. Ông nội cháu về sau tay phải luôn bị run, bác sĩ nói là bị bệnh, ông nội cháu đến chết vẫn không thừa nhận, ương ngạnh nói rằng vì đánh cha cháu mà thành. Nếu cháu mà ngoan được như anh cháu thì tốt biết bao.”

Vì thế trong tiềm thức, cô cảm thấy đứa bé cô gái kia mang nhất định là con trai, có lẽ cha cũng biết, cho nên mới không để ý đến mẹ, bất chấp hết thảy mà giữ lại.

Hôm nay cô tới gặp đứa bé, kỳ thực là làm thay cho cha, ông đã không còn cách nào đến được nên đành để cô tới thay ông.

Cô chỉ là vì cha.

Trong đầu cô hiện giờ nghĩ, ngày mai gặp cha, cô nên nói với ông thế nào?

Lúc đứng bên đường đợi taxi, thần sắc cô vẫn có phần mờ mịt, cô vẫn không cách nào tin được rằng đứa bé kia đã chết, nó ở trong bụng mẹ nhiều tháng như vậy, đã thành hình người rồi.

“Tiểu Tinh” Diệp Phong gọi cô: “Về sau em còn tới nơi này nữa không?”

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, Diệp Phong lại nói: “Em ngàn vạn lần đừng một thân một mình đến đây, lần sau nếu có chuyện không thể không tới, em nhất định phải gọi anh, anh đi cùng em.” Anh đối với gã đàn ông vừa gặp có ấn tượng rất xấu, anh cũng nhìn thấy dấu tay trên mặt cô gái kia.

Thấy Hạ Tiểu Tinh không trả lời, anh lại nói: “Nhất định phải nhớ kĩ lời anh, đừng một mình tới.” Hạ Tiểu Tinh hiểu ý anh, gật đầu, lúc này anh mới an tâm.

Hai người tiếp tục chờ xe, ngoại ô thành phố đường sá rộng rãi, xe qua lại rất nhiều nhưng taxi không có mấy.

Hai người họ đứng dưới ánh mặt trời ban trưa nhưng không đến nỗi phải phơi nắng. Thời tiết đã gần cuối thu, trời phương nam, cây cối tuy chậm rụng lá nhưng không khí lại rất ẩm ướt, một ngọn gió thu thổi qua liền khiến ánh mặt trời giữa trưa dịu đi không ít.

Diệp Phong cúi đầu nhìn Hạ Tiểu Tinh, thấy cô đang tắm trong ánh nắng, dung nhan thanh khiết động lòng người. Anh cảm thấy tim âm ỷ đau, trái tim này, rõ ràng không phải của anh, tim anh đã chết rồi, anh hiện tại dùng tim của người khác, nhưng mà, đối diện với Hạ Tiểu Tinh vẫn khiến trái tim của người khác trong thân thể anh loạn nhịp, vẫn đau đớn như thế.

Cảm giác khó chịu nghẹt thở dâng lên trong lồng ngực, loại luật động hỗn độn không trật tự đó như ma quỷ trong thân thể anh, chớp lấy từng giây từng phút cắn nuốt cạn kiệt thời gian của anh.

Anh chỉ muốn tranh thủ được ở bên cô mỗi phút mỗi giây, cho dù loại xúc động như thế là thứ trái tim anh không thể tiếp nhận chống đỡ được.

“Tiểu Tinh” Anh gọi cô, thấy Hạ Tiểu Tinh ngẩng đầu, anh mỉm cười: “Chúng ta tìm nơi nào đó ăn cơm trưa đi, anh đói rồi.”

Hạ Tiểu Tinh do dự một chút, rốt cuộc gật đầu đồng ý: “Đi đâu ăn?” Cô hỏi lại.

Tâm trạng cô giờ phút này có lẽ cũng không thích hợp trở về đối mặt với mẹ, hoãn về nhà một lúc có lẽ tốt hơn.

“Chúng ta đến đại học A đi, tới quán cơm gia đình đối diện viện y của trường, sau khi về nước anh từng đến đại học A một chuyến, nhìn thấy quán ăn này vẫn còn ở đó.”

Hai mắt Hạ Tiểu Tinh trợn tròn: “Quán ăn cắt cổ đó giết người không thấy máu, anh còn tự đưa đến cửa để người ta làm thịt à?”

Diệp Phong cười: “Thì cứ để người ta làm thịt đi, chúng ta ôn lại quãng thời gian đại học một chút.”

Cách sáu bảy năm, không nghĩ tới ông chủ kia còn nhận ra bọn họ, thấy Hạ Tiểu Tinh liền cười: “Cô bé này càng lớn càng xinh xắn, để chào mừng, hôm nay nhất định sẽ giảm giá cho hai người.”

Hạ Tiểu Tinh đưa mắt nhìn anh ta, nghiến răng: “Dù có giảm giá thì tiền lãi anh vẫn kiếm đầy túi.” Ông chủ kia haha cười.

Quán ăn gia đình này là một ký ức khắc sâu trong trí óc hai người bọn họ, nó là do con cháu một nhân viên đại học A mở, vẫn luôn duy trì không đóng cửa.

Vào năm chân Hạ Tiểu Tinh bị Diệp Phong làm phỏng, thời gian nằm trong bệnh viện đại học A, Diệp Phong đưa cô tới quán này ăn cơm, hai người không nhìn kĩ thực đơn mà tùy ý chọn mấy món thông thường. Không ngờ đến lúc tính tiền, một đĩa khoai tây sợi bé tí đã có giá mười tám tệ, trong khi mấy năm trước vào thời điểm đó, một đĩa khoai tây sợi tại quán ăn nhỏ bình thường chỉ cùng lắm đến mười tệ. Hạ Tiểu Tinh liền ngay tại đó tranh cãi với nhân viên phục vụ, cuối cùng ông chủ này tới, lúc đó anh ta hai bảy hai tám tuổi, mặc cả cây đồ da, phảng phất phong cách của Trịnh Y Kiện khi đóng “Young and Dangerous”, anh ta thủng thỉnh giải thích với cô: “Khoai tây ở đây có trộn thêm thịt gà sợi, thế nên mới đắt.”

Hạ Tiểu Tinh nghe xong lời anh ta, cầm đũa khẩy khẩy tí khoai tây còn dư lại trên bàn ăn, quả thật tìm thấy một sợi giông giống thịt xen cùng một sợi khoai tây, cô cắn môi tức giận nói không ra lời, ông chủ kia thấy thấy bộ dạng cô tức nghẹn lại nở nụ cười: “Cô em này dám cãi nhau với anh đây, vì phần dũng khí này của em, hôm nay anh sẽ giảm giá cho.”

Cuối cùng đĩa khoai tây sợi kia lấy của bọn họ mười đồng.

Lúc thanh toán xong rời đi, ông chủ kia đứng ở cửa, Hạ Tiểu Tinh nhìn thấy, quay đầu lại nói với anh ta: “Quán của anh là hắc điếm giết người không dao!” Ông chủ kia đứng tại chỗ cười ha hả mà không tức giận, để mặc bọn họ đi về.

Sau đó Diệp phong khen cô: “Tiểu Tinh em thật là gấu, ông chủ này là dân anh chị của đại học A, thế mà em cũng dám mắng.”

Cô không để ý ném cho anh một cái liếc mắt: “Có gì mà phải sợ, bây giờ là xã hội có luật pháp, anh ta dám làm gì em!” Trong lòng cô thực ra rất nhát gan, sợ quỷ, sợ côn trùng nhỏ, nhưng trường hợp kiểu này cô đúng là không sợ.

Rất nhiều năm sau đó Diệp Phong mới dần dần hiểu được, có lẽ là do cô luôn dũng cảm hơn anh, thế nên trong lòng Hạ Tiểu Tinh, Diệp Phong anh mới luôn là hình ảnh một cậu con trai chưa trưởng thành.

Từ quán ăn gia đình đi ra, cái nắng mùa thu lúc hai giờ khiến người ta có phần mệt mỏi, chỉ cần ngẩng đầu liền trông thấy một mảng trời xanh ngút ngàn, không phải màu xanh thẳm của đại dương mà là sắc xanh nhàn nhạt của nước, đôi lúc có vài mảnh mây trắng mỏng manh lững lờ trôi qua như tô điểm cho sắc nước.

Gió nhè nhẹ lướt qua.

Diệp Phong quay đầu nhìn về phía Hạ Tiểu Tinh: “Tiểu Tinh, chúng ta đi leo núi đi, mấy khi đến đại học A, lại là cuối tuần.”

Anh nhìn cô dưới ánh nắng rạng rỡ, cũng tựa như mặt trời, chiếu rọi lòng anh.

Hạ Tiểu Tinh trong tay còn cầm bộ quần áo trẻ em đã mua, liếc mắt sang anh một cái: “Anh có thôi đi không?”

Diệp Phong cười, sờ sờ bụng: “Ăn no quá rồi, chúng ta đi tiêu hóa một chút đi, hiện tại mới có hai giờ, còn sớm mà.”

Núi ở ngay đằng sau bệnh viện, Hạ Tiểu Tinh rốt cuộc theo anh, hai người đi leo núi.

Đại học A xây tựa vào núi, một bên được núi bao bọc, một bên ôm lấy hồ nước, thật sự là trường đại học nhiều nhân tài đẹp nhất cả nước.

Bệnh viện nằm ở giữa sườn núi, bọn họ xuyên qua đường cái, đi tới phía sau bệnh viện, trước mặt còn có một con đường cát đá vòng quanh núi thông thẳng lên đỉnh. Núi không cao, độ cao so với mặt biển chưa tới một trăm mét, nhưng ở đỉnh núi lại đủ để ngắm nhìn bóng dáng cánh buồm như những chấm nhỏ nơi xa cùng những tòa nhà nối nhau san sát trong thành phố.

Thành phố C là nơi có bốn mùa rõ rệt, vì thế cây cỏ trên núi rất tươi tốt, đúng lúc giữa trưa nhưng ánh nắng chiếu trên con đường rải sỏi rộng ba, bốn mét lại bị che đi rất nhiều, những mảnh ánh nắng vụn vỡ len lỏi qua những bóng cây hắt xuống đường, loang lổ mà rực rỡ, trông qua như đàn bươm bướm vàng, gió thổi qua, lá cây xào xạc nhảy múa, những bóng dáng màu vàng đó dường như có cánh, bắt đầu vi vu bay lượn.

Lá rụng phủ đầy đất, vì không có mưa, lá cây vừa nhẹ vừa giòn, khi bước qua, từ gót chân vang lên những tiếng lạo xạo sột soạt.

Một nơi như vậy thật dễ khiến cho người ta xa rời hiện thực.

Hạ Tiểu Tinh dần dần bị cảnh sắc này hấp dẫn, ngẩn ngơ cảm thấy như đang ở nơi danh lam thắng cảnh, giống như đang đi trên con đường nhỏ trong rừng, cây cối um tùm xum xuê, tĩnh lặng đến mức có phần hoang vu, người leo núi ngắm cảnh lúc này hình như chỉ có cô cùng Diệp Phong.

Cô đem bộ quần áo trẻ con nhét vào trong tay Diệp Phong, bước lên phía trước, dọc đường thấy lá cây ngả vàng đẹp mắt liền nghiêng người nhặt lấy.

Diệp Phong đi sau lưng dõi theo cô, cô đang ở phía trước, ngay trước mắt anh như một cảnh trong vô số giấc mộng, vừa xa vừa gần như thế, là cô, là Hạ Tiểu Tinh, anh lẳng lặng ngắm nhìn mà không dám lên tiếng, sợ là mơ, gọi một tiếng thôi cô sẽ biến mất.

Anh cảm thấy trái tim lại dội lên từng đợt đau đớn.

Tay hơi hơi run rẩy, anh lấy từ trong túi áo ra một lọ thuốc, vặn mở nắp đổ ra một viên nhét vào trong miệng, sau đó lại dõi mắt về phía trước.

Hạ Tiểu Tinh dần dần đã đi xa hơn mười mét, tay ôm một bó to lá vàng, cô quay đầu lại gọi anh: “Diệp Phong, anh đi nhanh lên!”

Anh lại không thể đi nhanh.

Cũng đi không nhanh nổi.

Hạ Tiểu Tinh tiếp tục bước về phía trước, anh dần dần chỉ nhìn thấy bóng dáng cô, giữa bóng cây che phủ, cô cũng tựa như một con bươm bướm, mỹ lệ như thế, nhảy múa trong mắt anh.

Anh không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác, chỉ có cô.

Dựa vào một thân cây, anh lấy điện thoại ấn một dãy số quen thuộc, đầu dây kia vừa được tiếp, anh nhẹ giọng nói: “Anh, đến đón em được không, em đang ở trên ngọn núi phía sau bệnh viện đại học A.”

Để điện thoại xuống, anh xoay mặt về phía trước, nơi có người con gái đang vừa đi vừa ngừng, anh đã gãy cánh, không thể đuổi kịp cô được nữa.

Anh chỉ có thể chầm chậm bước theo.

Hạ Tiểu Tinh chạy mấy bước rồi dừng lại đợi Diệp Phong, cô gọi: “Anh mau lên chút!” Nhưng Diệp Phong vẫn chậm rì rì lê bước sau lưng cô. Chờ anh đến bên cạnh, cô nhịn không được trợn mắt với anh, người đàn ông này, chính anh rủ tới leo núi nhưng bây giờ nhìn như lại thành bộ dạng bước không nổi.

Vừa định xoay người đi trước, cô bỗng nhiên ngừng lại. Sắc mặt Diệp Phong có phần tái nhợt, đôi môi cũng gần như trắng bệch. Cô nhìn kĩ mặt anh: “Diệp Phong, anh có phải là thấy không thoải mái không?” Cô không quên anh vừa từ bệnh viện ra.

Diệp Phong nhìn cô cười: “Ăn quá no, lập tức leo núi, đau dạ dày…”

Cô lập tức lộ ra vẻ xem thường: “Đường đường là đàn ông con trai mà còn yếu hơn em.” Tuy nói vậy nhưng cô lại bỏ ý định nhanh chóng leo lên đến đỉnh, cũng theo anh chầm chậm đi trên con đường vòng quanh núi.

Cô vẫn như lúc trước thỉnh thoảng nghiêng người nhặt lá rụng.

Diệp Phong dựa vào một thân cây, dứt khoát không đi nữa mà chỉ nhìn theo cô. Hạ Tiểu Tinh đi mấy bước, phát giác anh không theo kịp liền quay người tìm anh, thấy anh đang nghiêng người dựa vào cây, dáng vẻ có phần biếng nhác, gương mặt gầy gò đang lẳng lặng nhìn cô.

Ánh nắng vàng vun vặt rắc trên thân anh, cô bỗng nhiên cảm thấy Diệp Phong giờ khắc này, dáng vẻ tĩnh lặng nhàn hạ, trông lại có phần an bình không thật.

Hai người dõi mắt nhìn nhau, Diệp Phong nhẹ nhàng gọi tên cô: “Tiểu Tinh.”

Cô “Ừ” một tiếng, đi về phía anh.

Sắc mặt Diệp Phong nhìn thế nào cũng thấy trắng bệch, cô đột nhiên có chút bất an: “Anh vẫn còn đau dạ dày sao?”

Diệp Phong cười: “Hơi đau một chút, nhưng không sao đâu.” Thấy cô vẫn lo lắng, anh lại cười: “Thật sự không sao.”

Hạ Tiểu Tinh bán tín bán nghi nhìn anh, ánh mắt Diệp Phong trở nên vô cùng dịu dàng: “Anh đang muốn nói với em một chuyện, lát nữa anh muốn về trước, anh họ tìm anh có việc, anh ấy đang lái xe tới đây.”

Hạ Tiểu Tinh sửng sốt, lập tức “À” một tiếng: “Anh không nói sớm, vậy chúng ta xuống núi đi.” Diệp Phong gật đầu.

Hai người theo con đường vòng quanh núi chầm chậm đi xuống, cô đem bó lá khô trong tay rắc lên đường, Diệp Phong tựa hồ càng đi càng chậm, cô theo anh bước song song, dần dần đến gần bệnh viện, nóc nhà màu trắng hiện lên trước mắt, dưới núi truyền đến tiếng còi, một chiếc xe đang đi thẳng đến trước mặt bọn họ.

Diệp Phong quay đầu nhìn cô: “Anh của anh tới rồi, từ đây đi xuống là đến đường cái, em đi một mình được chứ?”

Cô thoáng ngơ ngác, ngay sau đó gật gật đầu: “Ban ngày ban mặt có gì phải lo, em tự đi được. Anh có việc, đi nhanh đi.” Diệp phong nhìn cô, dường như muốn nói lại thôi, im lặng một lúc không nói lời nào, rồi đem bộ quần áo trẻ em đưa cho cô.

Cô duỗi tay ra nhận, ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt Diệp Phong không bình thường, trắng như tờ giấy.

Hạ Tiểu Tinh bỗng thấy trong lòng khẽ quặn một cách khó hiểu.

“Diệp Phong” cô cất tiếng gọi anh.

Nhưng chiếc xe đang phóng nhanh tới đã cắt ngang lời cô, ngừng ngay trước mặt bọn họ rồi mau chóng điều chỉnh hướng lại gần sát, Diệp Phong đi về phía chiếc xe, anh họ anh bước xuống, vội vòng qua đầu xe thay anh mở cửa.

Diệp Phong dừng lại cạnh cửa xe, quay đầu nhìn về phía cô.

“Tiểu Tinh…” Anh gọi cô, hình như còn muốn nói gì đó, miệng khẽ động, cuối cùng lại không nói lời nào.

Cô muốn cười với anh, nói “Đi đi”, nhưng không hiểu sao cảm thấy trên mặt cứng ngắc, lời nói cũng không thể thoát ra khỏi miệng. Liền sau đó anh họ anh mở miệng: “Nhanh lên xe!” Tay ngay lập tức đẩy anh vào trong xe, sau đó “Sập” một tiếng đóng cửa xe lại.

Anh họ anh thậm chí còn không cùng cô chào hỏi một câu, vội bước lên xe, chiếc xe nháy mắt liền tăng tốc, hất tung lá rụng cùng cát bụi trên đường, chẳng mấy chốc đã biến mất trước mắt cô.

Hạ Tiểu Tinh ngây ngốc đứng, trong đầu thoáng chốc trống rỗng, lúc lâu sau cô mới cất nước đi xuống núi.