Người đàn ông này không nghĩ đến hậu quả, sực tỉnh lại vội vàng đưa tay bắt lấy anh, nhưng đã không kịp nữa rồi.
______________________________________
Lúc Âu Vũ Thanh đến công ty thì đã là 11 giờ, anh vừa trở về nhà anh để thay quần áo. Dường như anh càng ngày càng không thích trở về khu nhà đó, ở đó tràn ngập cảm giác cô độc, mỗi đêm ngủ một mình, anh dần dần bị mất ngủ.
Sau đó, mặc dù đồng ý với Hạ Tiểu Tinh không đến tìm cô mỗi ngày, nhưng mỗi ngày anh đều đến.
Nhà cũ, anh đã không muốn ở rồi, dù Hạ Tiểu Tinh không ở đây, anh cũng muốn ngủ ở nhà mới.
Anh đến chưa được ba phút, Long Huy đã bước vào, theo sau còn có giám đốc bộ phận, anh nói ngắn gọn vài điểm mấu chốt với giám đốc bộ phận, sau khi anh ta đi ra, anh quay đầu nhìn Long Huy.
Long Huy lười nhác ngồi ở ghế bên cạnh hỏi : “Sao lại đến trễ vậy, buổi sáng còn có cuộc họp, cậu quên à, mọi người đều hỏi sao Âu tổng không đến, không ai quen với việc cậu không đúng giờ.” Anh trước giờ đều đúng giờ, mọi người đều biết.
Anh cúi đầu, tay lật báo cáo mà giám đốc bộ phận vừa đưa đến: “Cuộc họp cậu thay mình chủ trì rồi à?”
Long Huy “ Um” một tiếng. Anh ngước nhìn cậu ta: “Vậy không phải xong rồi à?” rồi lại xem báo cáo.
Nghe thấy Long Huy lười biếng hỏi: “Cậu có phải có việc không.”
Anh ngẩng đầu, Long Huy nhìn có vẻ tùy ý nhưng ánh mắt thì sắc nhọn, anh dừng ở ánh mắt cậu ta vài giây: “Bộ dạng của tớ nhìn giống có chuyện gì sao?”
Anh liền im lặng, nhưng bọn họ hiểu nhau quá rõ, biến hóa cảm của anh không qua được ánh mắt của Long Huy, đợi anh mở miệng, lại không phải là việc Long Huy đang nghĩ.”
“Mình đang định nói việc này với cậu, nói công ty thám tử dừng lại đi, dừng việc điều tra đối với sự mất tích của Diệp, đừng điều tra nữa, mọi chuyện đến đây thôi.”
Mắt Long Huy mở to, nhưng lại không hỏi gì, chỉ gật đầu: “ Biết rồi, một lát nữa gọi điện thông báo với bọn họ.” nhưng dừng một lúc anh lại nghĩ đến chuyện khác: “Việc điều tra bên Pháp cũng dừng lại à, hai ngày trước họ có gọi qua, nói đã tìm được thông tin của người phụ nữ lúc trước ở cùng cậu ta.”
Âu Vũ Thanh hồi lâu mới nặng nề lên tiếng: “Cái khác không cần điều tra chỉ điều tra một chuyện là tại sao xảy ra tai nạn xe.”
Long Huy trả lời: “Được”, ánh mắt lại lướt một vòng lên người anh, sau đó hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Anh ngẩng đầu: “Tớ thì có chuyện gì?”
Long Huy thong thả đứng lên, anh mắt nhìn anh chằm chằm: “Không sao thì tốt, mình về văn phòng gọi cho họ ngừng điều tra.” nói rồi liền đi ra.
Anh nhìn cánh cửa một lát, lại cúi đầu xem báo cáo nhưng chưa được một phút sau, anh liền ném báo cáo sang một bên.
Long Huy nói không sai chút nào, anh đúng là có việc, có tâm sự, nhưng anh không muốn nói cậu ta nghe.
Cái cảm giác này anh không cách nào nói ta được chỉ có thể tự mình cảm nhận. Ngồi trên ghế, mặt anh chả có tí cảm xúc nhẹ nhõm vui vẻ nào cả. Ôm Hạ Tiểu Tinh một đêm, cô còn đồng ý trở về nhà với anh, nhưng anh lại dâng lên cảm giác mất mát.
Anh biết nguyện nhân ở đâu, bởi vì nước mắt của Hạ Tiểu Tinh.
Giây phút đó, cô đang khóc vì người đàn ông khác.
Có lẽ từ đầu đến cuối cô vẫn yêu anh, nhưng phần tình yêu này lại không sánh bằng tình yêu đơn thuần năm đó, anh chung quy vẫn đánh mất cô một phần, nhìn lại mọi chuyện đều là anh cố chấp ngớ ngẩn, 100% yêu Âu Vũ Thanh của Hạ Tiểu Tinh anh đã không tìm lại được nữa rồi.
Diệp Phong không xuất hiện ở đại sảnh nữa, anh cũng không đợi cô tan làm, suốt mấy tuần, cô không nhìn thấy anh.
Cô không gọi điện thoại cho anh, cũng không gửi tin nhắn, Diệp Phong cũng vậy, giữa họ giống như có sự ngầm hiểu, không ai liên lạc với ai, nhưng lần này Hạ Tiểu Tinh biết Diệp Phong không mất tích, anh vẫn ở Thành phố C, ở một nơi nào đó điện thoại vẫn liên hệ được, chỉ cần cô gọi liền có thể nghe được tiếng gọi “ Tiểu Tinh” của anh phát ra từ trong điện thoại, chỉ là cô không thể lại tùy tiện gọi điện cho anh.
Cô và Tiểu An ở bến xe đợi xe.
Trời đã về cuối đông, khí hậu càng ngày lạnh, trời âm u mấy ngày liền, chẳng thấy được tia nắng mặt trời, bầu trời rất thấp, xám xịt, giống như sắp đổ một trận tuyết, nhưng thời tiết phương nam cuối cùng cũng không có tuyết.
Chỉ có mây đen, trời đến chập tối, lại càng vắng vẻ, đìu hiu, cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
Hai tay Tiểu An đút vào túi áo, rụt cổ lại hỏi: “Chị Tiểu Tinh lâu lắm rồi không thấy anh Diệp Phong, anh ấy còn làm việc ở đây không?”
Cô nhìn về hướng xe buýt, tùy tiện trả lời: “Chắc còn” lại nói “Xe của em đến rồi kìa.”
Tiểu An vừa chạy lên xe vừa tạm biệt cô: “Chị Tinh tuần sau gặp.”
Cô trả lời: “Tuần sau gặp.” lại nhìn về hướng xe buýt nhưng ánh mắt mất tập trung, mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo.
Cuối tuần, xe lại càng kẹt hơn, xe buýt của cô rất lâu mới đến, người trong xe chật kín, cô dứt khoác đợi chuyến tiếp theo. Tuần này Âu Vũ Thanh đi công tác, nếu không để anh biết được anh lại tức giận. Anh đã làm ầm lên với cô mấy lần rồi.
May mà chuyến sau đến rất nhanh, người cũng không nhiều, cô lên xe, vịn thành ghế, đứng vững, quay đầu nhìn ra ngoài xe, đột nhiên ngơ ngác.
Diệp Phong!
Dưới biển xe buýt, trong đoàn người đợi xe, gương mặt anh tuấn như vậy, rõ ràng là anh ấy.
Anh đang nhìn cô, cách khoảng 3- 4 m, qua một lớp kính.
Có người đang lên xe, cô mở miệng, muốn kêu anh, lại nhớ đến mình đang ở trong xe nên khép miệng lại, vài giây sau, cô muốn xuống xe, nhưng người trong xe đã lên chật kín. Trong thời gian do dự thì xe đã khởi động rồi, cô chỉ có thể nhìn anh qua tấm kính.
Xe chầm chậm di chuyển, gương mặt Diệp Phong xa dần, tầm nhìn càng ngày càng xa, cô nghiêng về phía sau nhìn, cuối cùng cũng không thấy anh nữa.
Khung cảnh ngoài xe vô cùng quen thuộc, giống như một bộ phim không ngừng lướt qua mắt cô. Cô đứng ngẩn ngơ trên xe, trước mắt chỉ có đôi mắt Diệp Phong nhìn cô. Anh sao có thể ngốc như vậy, Hạ Tiểu Tinh có gì tốt, đáng để anh yêu đến thế?
Từng trạm từng trạm đi qua, người không ngừng lên xuống xe, lúc thất thần, cô không cảm thấy được thời gian trôi qua, cô sững sỡ trong chớp mắt đẫ đến khu ủy ban thành phố.
Xuống xe, cô lấy điện thoại ra, số điện thoại này bây giờ cô đã thuộc lòng rồi, tiếng “ Tút” trôi qua rất lâu mới dừng lại, cô vô cùng háo hức, không đợi nói liền gọi: “ Diệp phong.”
Anh không trả lời, micro truyền đến âm thanh yên lặng cô đơn, hình như nghe thấy tiếng hít thở của anh, cách một đường truyền, cảm giác có chút nặng nề.
Rất lâu anh mới “Um” một tiếng.
Anh không kêu “Tiểu Tinh”
Cô không biết nói gì, đành hỏi: “Anh đứng ở trạm xe làm gì vậy?”
Anh không trả lời.
Cô dạy bảo anh như dạy một đứa trẻ: “Anh có phải ngốc rồi không? cũng không phải mới 18 tuổi, trạm xe có gì đáng chơi, ngoài đó gió thổi lạnh lẽo, trừ khi anh có vấn đề, lần sau đừng làm vậy nữa, nghe rõ hay chưa?”
Vẫn không trả lời.
Cô không nhịn được hét vô điện thoại một cách tức giận: “Anh có nghe thấy lời em không?”
Âm thanh có chút lạc nhịp.
Micro vẫn im lặng, cuối cùng cô cũng không nói nữa, chỉ trầm mặc cầm điện thoại, qua một lúc lâu, cô cúp máy trước.
Đi qua đường, về phía nhà, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, cô rút ra, là Diệp Phong, anh gọi lại.
Lần này, cô không lên tiếng, Diệp Phong nhẹ nhàng gọi cô: “Tiểu Tinh”
Mũi cô hơi xót, miệng hơi nhếch lên, cô đi hết vạch kẻ đường, đến dưới gốc cây, anh lại không lên tiếng nữa, cô tùy tiện hỏi anh: “Em sắp đến nhà rồi, còn anh?”
“Anh cũng vậy.” anh bắt đầu nói chuyện bình thường.
Cô tìm chủ đề nói: “Anh ở đâu?”
Anh thành thật trả lời: “Anh ở nhà của anh họ, căn phòng trước kia, lúc ra nước ngoài đã bán mất rồi.”
Cô nghĩ cũng không nghĩ liền hỏi: “Anh còn qua nước ngoài à?” nói ra lại hối hận, khó lắm hai người mới nói chuyện bình thường lại, không nên lúc này lại hỏi chuyện tương lai.
Quả nhiên Diệp Phong ở đầu dây bên kia trầm mặc, qua một lúc lâu, anh mới nói: “Nếu như em không muốn thấy mặt anh, anh liền ra nước ngoài.”
Lòng cô chợt buồn, âm thanh cũng lớn hơn: “Em lúc nào nói qua không muốn gặp anh, em chỉ nói anh không cần quấn lấy em, anh tùy ý quấn lấy cô gái nào chưa kết hôn kìa, người ta sẽ đồng ý với anh, anh cần gì phải theo em?”
“Anh sau này sẽ không đi theo em nữa.” cô nghe anh đang nói: “Anh cách một khoảng thời gian lại đi nhìn em một lần cũng có thể mà.”
Cô la lên một cách tức giận, khinh thường: “Diệp Phong, anh thật sự chết cũng không đổi mà.” Lòng khó chịu, cô chỉ có thể chuyển chủ đề “Sắp sang năm mới rồi, anh có tính đi đâu chơi không?”
Anh thật thà trả lời: “Không có, ở nhà vẫn là tốt nhất, em thì sao?”
Cô nói: “Em cũng vậy, năm mới thì ở cùng mẹ.” cô lại nói chuyện khác: “Trường Đảng đã nghỉ đông rồi, em bây giờ cả ngày đều làm ở công ty quảng cáo, có đều ngày mai phải đến trường đảng trực nửa ngày, mấy đơn vị thế này đều như vậy.”
Diệp Phong hỏi: “Trực ban chỉ có mình em à?”
“Còn có một đồng nghiệp.” cô cười nói: “Thực ra chỉ là ngồi trong phòng làm việc uống trà, đọc báo.”
Diệp Phong cũng cười, cười xong anh nói: “Ngày mai anh có thể đến gặp em không?” cô sững sờ, không trả lời, anh lại nói: “Anh chỉ ở ngoài cổng nhìn em, nói vài câu anh liền đi.”
Cô dừng một lúc, gọi anh “ Diệp Phong.” rồi lời gì cũng không nói ra được,
Diệp Phong lại nói: “ Anh chỉ nói với em vài câu, nói xong liền đi, không quấn lấy em.”
Cô la một tiếng: “Tùy anh, được chưa?” liền cúp điện thoại, sớm biết kết quả thế này, cô không nên kéo chuyện an ủi anh.
Buổi tối nằm trên giường, cô nhận điện thoại của Âu Vũ Thanh, anh đang trong một khách sạn ở Cáp Nhĩ Tân, trong điện thoại anh nói anh bị đối tác ép uống không ít rượu, đầu vừa choáng vừa đau, cô biết đối tác không phải là bên chính phủ thì cũng là một doanh nghiệp lớn nào đó, nếu không sẽ không có ai ép anh uống được.
Cô nói: “Anh ăn ít trái cây hoặc uống nước ép trái cây đi, đừng uống trà đậm nó sẽ khiến anh đau đầu hơn.”
Giọng anh mang theo sự mệt mỏi sâu sắc: “Chỗ anh chỉ có nước sôi thôi.”
Cô một lúc không lên tiếng, trong điện thoại yên tĩnh vài giây, Âu Vũ Thanh bên kia thấp giọng kêu: “Tiểu Tinh”
Nghe giọng của anh có hơi say, cô nhẹ nhàng trả lời: “Um, em đây.”
Âu Vũ Thanh không nói gì, lại gọi một tiếng: “Tiểu Tinh.”
Cô lại: “Um”
Qua hồi lâu mới nghe anh nói: “Anh muốn ôm em.”
Cô mơ lờ mờ hiểu được ý anh, có lẽ anh điều anh muốn nói là anh nhớ em hoặc anh yêu em, nhưng anh là Âu Vũ Thanh, cho dù có say, anh cũng không dễ dàng thốt ra ba từ này.
2 giờ chiều ngày hôm sau, cô ra đến cửa trường Đảng, cạnh vài đai xanh cách mấy mét cạnh cô nhìn thấy Diệp Phong, trong bộ dạng anh giống như rất sợ lạnh, mặc một chiếc áo phao dài màu xanh đậm, thắt một khăn choàng cổ màu đỏ sẫm, hai màu sắc này có phần hơi chọi nhau, nhưng mặc trên người anh, lại vô cùng hài hòa.
Xuất hiện một điểm mặt trời mờ, mặc dù ít đến đáng thương, lúc lúc ẩn lúc hiện, nhưng cũng có chút ánh sáng, Cô đi về phía Diệp Phong, Diệp Phong cười nhìn cô, trán điểm một đốm sáng, bóng tròn rõ ràng.
Cô trừng anh: “Anh có gì cần nói thì nói nhanh đi, em còn đi nữa.?
Diệp Phong vẫn cười: “Anh vẫn đang nghĩ, nghĩ xong liền nói với em.”
Cô lườm anh một cái, lướt qua đi về phía trước.
Nụ cười của Diệp Phong biến mất, ánh mắt u ám, nhìn bóng lưng cô gọi: “ Tiểu Tinh” giọng điệu có chút bi thương, giống muốn níu kéo.
Cô quay đầu: “ Anh muốn ở trên đường nói chuyện à.” nói xong liền quay đi.
Nụ cười của Diệp Phong lại treo trên môi, bước nhanh về phía cô.
Hai người đi cạnh nhau, Hạ Tiểu Tinh nói: “Em đi chọn rèm cửa, anh cùng đi xem với em đi” Diệp Phong quay đầu về phía cô, cô nhìn phía trước giải thích : “Căn nhà Âu Vũ Thanh mới mua, qua năm sau này em sẽ dọn về ở cùng anh ấy, rèm phải trang trí lại.” cô cố ý nói cho anh nghe.
Diệp Phong không lên tiếng.
Cô bặm môi, kêu tên anh: “Diệp Phong…”
Anh nhanh chóng ngắt lời cô: “Em không cần nói nữa, anh biết rồi.” dừng một lúc anh lại nói: “Hết tết anh sẽ ra nước ngoài.”
Hạ Tiểu Tinh cắn môi, hồi lâu sau nói: “Em không phải đuổi anh đi.” nhưng thật ra cô chính là đang đuổi anh, không rời xa cô, anh sao có thể bắt đầu lại từ đầu.
Bầu không khí hơi ngập ngừng, người ngoài nhìn vào, họ như một căp đôi sắp chia tay.
Hạ Tiểu Tinh nói: “ Căn nhà đó em sẽ lập tức lấy về, lấy lại bán sẽ trả anh một nửa tiền, cô gái đó hẹn em hai ngày nữa đi lấy chìa khóa, cô ta nói cô ta về quê đón tết, trước khi đi sẽ đưa chìa khóa cho em.”
Cô giống như cảm thấy hơi áy náy: “ Em nói với cô ta em phải bán nhà để trả nợ, cô ta cũng là người hiểu chuyện.”
Diệp Phong nhìn cô hỏi: “Em tính một mình đi lấy chìa khóa?”
Cô gật đầu: “Um, lấy xong đi liền.”
Diệp Phong kéo cánh tay cô: “Tiểu Tinh, anh đi cùng em, cách ngày không bằng đúng ngày, dứt khoát hôm nay đi đi, trong tay cô ta chắc chắn không chỉ có một cái chìa khóa, để cô ta đưa em một cái, cái khác lúc cô ta đi để lại trong nhà là được, không cần phải hai ngày sau đi lấy.
Cô do dự: “ Không được đâu, em đã nói với cô ấy vậy rồi.”
Diệp Phong kiên quyết: “Em bây giờ gọi cho cô ta hỏi xem, nói hai ngày sau rất bận, hôm nay rảnh, hỏi cô ta được không?”
Hạ Tiểu Tinh vẫn do dự: “ Không cần đâu,...”
Diệp Phong nghiêm túc: “ Em đưa số điện thoại cô ta cho anh, anh gọi.”
Cô hơi kinh ngạc: “ Diệp Phong…”
Diệp Phong nhìn cô: “Anh không yên tâm người đàn ông đó, hai ngày sau em đi một mình anh hơi lo, đến lúc đó em nhất định sẽ không kiếm người đi cùng, chi bằng hôm nay, lại nói tiền bán căn nhà kia là trả cho anh, anh cũng nên bỏ ra chút công sức.”
Hạ Tiểu Tinh nghe ý kiến của anh, thật sự gọi cho người phụ nữ đó, hai người gọi taxi liền đi.
Đến cũng hơn 3 giờ, lên đến lầu ba, cũng giống như lần đầu, một cuộc cãi vã dữ dội phát ra từ trong cánh cửa bên phải: “Đồ ngu, vô dụng, ngủ không không với người ta, đến cả căn nhà cũng không giữ được.” sau đó là tiếng chó sủa và tiếng người phụ nữ la khóc.
Hai người sững sờ trước cửa, qua một lúc, nghe thấy âm thanh của một vật nặng rơi xuống, sau đó là tiếng như thể ai ngã xuống, tiếng sủa to của con chó và tiếng khóc thảm thiết của người phụ nữ vang vọng.
Cánh cửa phía sau họ mở ra, một cái đầu thò ra liếc nhìn, miệng lẩm bẩm một câu: “ Lại đánh nhau à.” xong cửa sắt “cạch” một tiếng lại đóng lại.
Hạ Tiểu Tinh và Diệp Phong nhìn nhau một lúc, cô nói: “ Hay là hôm nay thôi đi.”
Diệp Phong ngừng vài giây, dường như là hạ quyết tâm: “Đến cũng đến rồi, ai biết chắc lần sau không như vậy.” Anh đưa tay gõ cửa.
Cửa lập tức được mở ra, lại là người đàn ông thô lỗ đó.
Hắn ta đứng chặn trước mặt bọn họ, nhìn vào phía sau hắn, thấy một người phụ nữ đang ngã trên đất, bên cạnh cũng có một cái ghế bị ngã, chú chú Bắc Kinh chạy xung quanh cô ta, không ngừng sủa.
Ánh mắt của Hạ Tiểu Tinh và Diệp Phong đều tập trung trên mặt người đàn ông đó. Hắn liếc qua bọn họ, rồi đưa tay đóng cửa lại.
Diệp Phong lấy tay chặn cửa lại nói: “Khoan đã” anh lướt qua người phụ nữ trong nhà rồi nhìn người đàn ông: “Chúng tôi đến lấy chìa khóa, lúc nãy đã nói rõ trong điện thoại rồi.”
Cơ mặt anh ta co lại, quay đầu nhìn người phụ nữ một cái: “Lời nói của thứ chết tiệc này không tính, hai người cút cho tôi.”
Mặt Diệp Phong trở nên nghiêm khắc, lạnh lùng nói: “Anh nói chuyện đàng hoàng chút” dáng vẻ anh đứng đắn, hơi thở sạch sẽ, cả người toát lên khí thế chính trực. Sự hung hoãng của người đàn ông đó giảm bớt, nhưng lập tức hắn ta lấy lại được khí thế, lần này anh ta nói với Hạ Tiểu Tinh.
“Bụng của cô ta bị ba cô làm cho lớn, lấy căn nhà cũng đúng mà phải không? Đ* ngủ với người ta còn lấy tiền, huống hồ cô ta không phải Đ*, con…”
Nghe câu nói đáng khinh của hắn, người phụ nữ ngã dưới đất ngồi dậy: “Anh đủ chưa, anh đã moi được mười mấy vạn rồi, căn nhà này nên trả cho người ta, giấy chứng nhận sở hữu cũng là tên người ta, anh cứ chiếm đi, sớm muộn gì cũng bị đuổi đi.”
Người đàn ông quay lại mắng người phụ nữ: “ Cái đồ** chính là thứ vô dụng, cho nên mới không lấy được căn nhà.”
Người phụ nữ vừa khóc vừa đưa tay lấy chìa khóa đưa qua: “Chút tiền này cho anh, nhà nên trả cho người ta rồi, anh đừng làm loạn vô lý nữa.” nói xong cầm chìa khóa ném về phía bọn họ.
Người đàn ông thấy người phụ nữ đến gần, liền nghĩ ngăn cô ta, nhưng không ngờ cô ta lấy chìa khóa ném qua đầu hắn cho bọn họ, chìa khóa đã bị Diệp Phong bắt được.
Diệp Phong lập tức kéo cô tay Hạ Tiểu Tinh quay đi, nói: “Đi” liền quay người sang hướng cầu thang.
Người đàn ông thấy được như phát điên xông ra, miệng la lên: “Trả chìa khóa cho tao.” tiến lên định cướp lấy.
Diệp Phong một tay cầm chìa khóa, một tay ngăn anh ta, Hạ Tiểu Tinh tiến lên kéo hắn lại nhưng hắn đã bổ nhào về phía Diệp Phong và chuẩn bị đánh qua. Diện tích hành lang nhỏ, Diệp Phong vốn dĩ đang đứng ngay rìa cầu thang bị hắn va vào, không lấy được thăng bằng, chân lùi ra sau, Hạ Tiểu Tinh thấy hắn định đá lên, gấp gáp la: “Diệp Phong cẩn thận.” Liền muốn tách hắn khỏi người anh. Nhưng đã muộn, một chân Diệp Phong đưa lên không trung, lắc lư rồi nghiêng người ngã xuống.
Người đàn ông này không nghĩ đến hậu quả, sực tỉnh lại vội vàng đưa tay bắt lấy anh, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Liền thấy Diệp Phong té xuống cầu thang.
Hạ Tiểu Tinh sửng sốt, đẩy hắn, hét lên: “Diệp Phong” nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
Diệp Phong nằm bất động dưới chân cầu thang, cô cẩn thận đỡ đầu anh lên, không thấy chảy máu hay có vết thương gì.
Chiều cao của tầng nhà này không quá ba mét, hơn nữa cầu thang không dài lắm, thông thường ngã xuống sẽ bị thương chứ không đến nỗi mất mạng. Hạ Tiểu Tinh sợ nhất là não anh bị chấn động hoặc cổ bị trẹo.
Cô cũng không dám động mạnh, chỉ cao giọng gọi: “Diệp Phong, Diệp Phong.”
Nhưng cô đột nhiên phát hiện một chỗ không đúng, mặt Diệp Phong trắng bệch như tờ giấy.
Hai hàng nước mắt cô chảy xuống, dốc sức kêu tên anh: “Diệp Phong, Diệp Phong.”
Lúc ấy cầu thang có người xuất hiện, cô ngẩng đầu nói: “Giúp tôi gọi 120 với”, có người lấy điện thoại ra: “Để tôi gọi”, cô lại cúi xuống kêu anh.
Cuối cùng Diệp Phong từ từ mở mắt, thấy cô khóc, anh thấp giọng gọi: “Tiểu Tinh”
Nước mắt cô rơi trên mặt anh, cô vội vã hỏi anh: “Anh thấy chỗ nào không khỏe.
Anh nói: “Không ngã bị thương nhưng tim hơi khó chịu.” Cô sững sờ, không biết anh đang an ủi cô hay là đang nói đùa.
Anh cố sức cười với cô: “Em lấy điện thoại anh ra, anh gọi điện cho anh họ.”
Cô vội vàng sờ vào túi áo khoác anh, thấy điện thoại lấy ra: “Số điện thoại?”, cô hỏi.
Môi Diệp Phong tái nhợt cố gắng thốt ra một câu: “Em nhấn...phím tắt...đó là...số...anh họ anh.”