Hạ Tiểu Tinh sáng sớm nay 7 giờ 30 đã ra khỏi nhà, hôm qua y tá phòng ICU nói với cô sáng nay Diệp Phong có thể chuyển đến phòng bệnh thường, cô tính mang hai ly sữa đậu nành đến cho anh.
Cô lấy chìa khóa xe rồi đi ra cửa, từ hôm nay trở đi cô sẽ lái xe đi làm, nếu vừa đến bệnh viện vừa đi làm mà bắt xe buýt thì rất tốn thời gian.
Vừa đẩy cửa sắt dưới lầu ra, cô liền nhìn thấy xe của Âu Vũ Thanh dừng cách đó mấy mét, cửa sổ xe đóng kín. Anh ngồi ở ghế lái, mắt nhìn chằm chằm phía trước, không biết đang nhìn gì hay đang nghĩ gì, anh dường như đã ngồi yên rất lâu.
Cũng dường như anh đã đợi rất lâu.
Tay cô vịn lên cửa, ngẩn ngơ một lúc. Âu Vũ Thanh không lên nhà và không gọi điện cho cô, anh cứ im lặng đến kỳ lạ đợi cô dưới lầu.
Cô buông tay ra, cửa sắt sau lưng cô “keng” một tiếng đóng lại, Âu Vũ Thanh quay đầu qua.
Ánh mắt họ chạm nhau qua một lớp kính, Âu Vũ Thanh nhìn cô, qua vài giây, anh mới nở nụ cười với cô.
Cô đi đến cạnh xe anh, Âu Vũ Thanh kéo cửa xe xuống: “ Đến sao không lên trên?” cô hỏi.
Anh hơi ngẩn mặt lên: “Sợ đánh thức hai người.” Cô giương miệng không trả lời, Âu Vũ Thanh hỏi cô: “Em đi đâu vậy, cần anh đưa em đi không?”
Cô đút chìa khóa xe đang cầm trên tay vào túi, “Um.” một tiếng liền lên xe.
Xe đi ra khỏi Cửa bắc, Âu Vũ Thanh nhìn phía trước hỏi: “Đi bệnh viện phải không?”, biết ánh mắt anh có thể nhìn ra được, cô chần chừ hai giây, vẫn nói: “Em muốn mua hai ly sữa đậu nành, anh dừng bên lề một chút.”
Âu Vũ Thanh quả nhiên hơi ngẩn ra, nhưng anh liền nói “Được.” Xe băng qua đường, dừng cách trạm xe buýt bốn năm mét, cạnh vành đai xanh.
Hạ Tiểu Tinh đưa tay đẩy cửa xe ra, quay đầu hỏi anh: “Anh có muốn một ly không, anh ăn sáng chưa?” Âu Vũ Thanh dịu dàng nhìn cô: “Anh ăn rồi, không cần mua cho anh đâu.” Cô hơi ngây người một chút rồi nhanh chóng xuống xe, không lâu sau, cô cầm tới hai ly sữa đậu nành và một túi bánh bao nhỏ.
Xe lập tức khởi động, cô đặt hai ly sữa lên đùi lấy tay ôm lại, hai người không nói câu nào nữa.
Chưa tới 10 phút đã đến bệnh viện, xe đỗ trước cổng bệnh viện, Hạ Tiểu Tinh xuống xe, không đi ngay mà vịn tay lên cửa xe nhìn Âu Vũ Thanh: “ Tối nay anh có đến ăn cơm không, em nói mẹ làm thêm hai món.”
Âu Vũ Thanh cười: “Không cần đợi anh, cuối năm xã giao nhiều, chắc sẽ có tiệc.”
Cô mím môi: “ Vậy mấy giờ anh qua?”
Anh vẫn giữ nụ cười: “Không biết nữa, tới đó sẽ gọi.” Cô nhìn anh, Âu Vũ Thanh nhẹ nhàng nói: “ Đi đi. Anh sẽ gọi điện cho em.” cô mới đóng cửa xe, cầm sữa và bánh đi vào bệnh viện.
Đi được mười mấy bước cô lại dừng lại.
Có lẽ là cô quá nhạy cảm, luôn cảm thấy Âu Vũ Thanh hôm nay không giống ngày thường chút nào, một tiếng cũng không nói đợi cô dưới lầu, vẻ mặt quá mức dịu dàng mà sự dịu dàng này cảm thấy giống mặt nạ, dùng để che giấu điều gì đó. Hôm qua cô nghe rất rõ, anh nói với cô “Anh yêu em.” Mà sáng nay một chút biểu hiện cũng không có.
Tiếng “Anh yêu em” của Âu Vũ Thanh rất kỳ lạ, tối qua cô nghĩ đến ba chữ ngày rất lâu, nhưng lại không hiểu được lạ chỗ nào.
Điều mà cô không hiểu không phải là anh yêu hay không yêu cô, chuyện này cô đã tin anh rồi, cô không hiểu chính là trong ba chữ “Anh yêu em.” nghe không thấy cảm giác kỳ vọng. Cô nhớ đến bản thân mình, dù là hai hay ba năm trước, lúc cô nói với anh “Em yêu anh”, biết rõ sẽ không nhận được sự hồi đáp của anh nhưng cô vẫn nói với anh một cách tràn đầy mong đợi.
Mong đợi thực ra là xem anh có phản ứng gì.
Những lúc như vậy đa phần là lúc cô quấn lấy anh, mỗi lần nói xong, cô ngẩng đầu nhìn lên mặt anh.
Nét mặt anh cứng nhắc, bất động, không nhìn ra được biểu cảm gì, cô vẫn không cam tâm vẫn cố gắng tìm kiếm trong ánh mắt ánh dù rằng bất kỳ vết tích rung động nhỏ nhất , dù cho chỉ là kinh ngạc nhỏ nhoi, hoặc là nhận lấy được ánh mắt bất lực của anh, cô cũng vô cùng mong đợi.
Nhưng trong tiếng “Anh yêu em” của Âu Vũ Thanh, lại nghe ra một phần mong đợi kia, giống như anh chỉ đang nói với cô một chuyện hết sức bình thường và cô cũng không cần thiết đáp lời anh.
Cô không có cảm giác hạnh phúc của người vợ được chồng tỏ tình, vì người nói dường như không nói với tâm trạng hạnh phúc.
Cô quay đầu nhìn Âu Vũ Thanh, đúng như cô nghĩ, anh vẫn chưa lái xe rời đi, anh ngồi trong xe, nhìn cô qua cửa kính xe.
Thấy cô quay lại nhìn anh, anh vẫn ngồi yên chỉ khẽ mỉm cười nhìn chằm chằm cô, anh mắt anh sâu lắng.
Trong giây phút ngẩn ngơ cô không biết nên quay lại nói với anh vài lời hay tiếp tục đi và trong bệnh viện, cô không nhìn được vẻ mặt của chính mình lúc này nhưng có lẽ ngỡ ngàng chính là hai từ diễn tả chính xác nhất.
Cô đang ở trước mắt anh đi về phía một người đàn ông yêu cô mà có lẽ người ấy yêu cô nhiều hơn anh.
Nhưng cô biết rằng cô sẽ không thể yêu một người nào khác như yêu Âu Vũ Thanh, cái cảm giác yêu say đắm một ai đó khi tim đập thình thịch lại không thể điều khiển được nó là một loại bản năng mà cả đời này chắc có lẽ với cô sẽ không lặp lại nữa. Thật ra, cô của bây giờ đã học được cách lý trí và bình tĩnh hơn, thế nhưng chỉ cần Âu Vũ Thanh đưa tay ra, cô vẫn như xưa không thể kháng cự được vòng ôm và nụ hôn của anh, vậy là đến cuối cùng cô lại trở về bên cạnh anh.
Thứ tình yêu chân thực và thuần khiết ấy, chỉ thuộc về một người, không có lý do, không tính toán thiệt hơn, giống như trong bài hát nào đó, yêu thì chính là yêu thôi.
Âu Vũ Thanh liệu có hiểu hay không sự ngỡ ngàng của cô lúc này và tại sao cô không thể quan tâm đến anh?
Điều quan trọng nhất bây giờ là Diệp Phong khỏe lại, anh chắc là hiểu được nên mới đưa cô đến bệnh viện.
Sau đó cô chỉ nói một câu: “Tối nay anh nhớ về sớm nhé.”
Âu Vũ Thanh cười với cô, ánh mắt anh đọng trên mặt cô vài giây rồi quay lại khởi động xe rời đi.
Cô nhìn xe anh hòa vào dòng xe từ từ khuất xa mới đi vào bệnh viện.
Diệp Phong 9 giờ sáng nay sẽ chuyển ra khỏi phòng ICU.
Lúc cô đến, anh đã tỉnh, cô tới trước ô cửa nhỏ nhìn anh, lúc cô vừa xuất hiện bên ô cửa anh đã thấy cô, anh nằm trên giường và giương miệng cười với cô, anh cứ nhìn cô như vậy, cô dơ hai ly sữa đậu nành cho anh xem, miệng anh lại cười rộng hơn.
Lát sau, một nhóm bác sĩ và y tá tới, có cả anh họ Diệp Phong trong đó, nhìn thấy cô anh ấy gật đầu với cô.
Tối qua lúc cô ngồi ngoài hành lang đợi Diệp Phong tỉnh lại, anh họ Diệp Phong trò chuyện với cô vài câu, cô mới biết lý do tim Diệp Phong không tốt là vì tai nạn xe,
Cô vừa thương xót vừa đau lòng nói: “Anh ấy sao có thể không cẩn thận như vậy chứ!”
Anh họ cũng nói: “Đúng vậy, cô anh gần như không chịu nổi cú sốc này, bà ấy đã sớm ly hôn với dượng anh, Diệp Phong là sự kỳ vọng duy nhất của bà ấy.”
Cô nhìn thấy nhóm bác sĩ và y tá đi vào phòng bệnh của Diệp Phong, cô ngồi đợi gần đó, 20 phút sau họ ra khỏi phòng ICU,cô đứng dậy, lúc đi ngang qua cô, Anh họ Diệp Phong nói: “Nó sẽ ra ngay thôi.” Cô gật đầu cười với anh ấy.
Không lâu sau, y tá đẩy Diệp Phong ra, cô đứng lên đón anh, Diệp Phong lại cười với cô, môi và sắc mặt anh đều nhợt nhạt, cô giúp y tá đưa anh đến phòng bệnh thường, vẫn là phòng đơn, anh nằm trên giường nói với cô: “Đưa sữa đậu nành cho anh uống.” Giọng điệu yếu ớt.
Cô trừng mắt với anh, vẻ mặt tỏ ra hung dữ: “Nguội rồi, không thể uống.” Sau đó cô ra ngoài tìm, không tìm được tô, cuối cùng cô mua một tô sứ trên đường về, đổ nước sôi vào, đặt sữa vào hâm ấm ấm mới đưa anh uống.
Lúc cô làm, Diệp Phong ngoan ngoãn nhìn cô, y tá đến giúp anh do huyết áp, do nhịp tim, lấy máu và chích thuốc, anh không bận tâm đến họ, ánh mắt chỉ hướng về phía cô, cô đợi anh uống hết ly sữa mới nói với anh: “Anh ngủ một lát đi, em canh chai nước truyền giúp anh.” Diệp Phong nghe lời cô, nhắm mắt lại, thật sự ngủ một giấc, mãi đến trưa anh họ Diệp Phong mang cơm đến cùng ăn, anh mới tỉnh dậy.
Món xào của căn tin bệnh viện khá nhiều dầu mỡ, tay phải Diệp Phong đang gắn kim truyền dịch, tay trái vụng về cầm muỗng, ăn được vài muỗng, anh dừng lại, cô hỏi: “Buổi tối có muốn em đem gì tới cho anh ăn không?”
Diệp Phong nhìn cô, nói: “Ừ”
“Anh muốn ăn gì?” cô hỏi.
Anh vẫn nhìn cô: “Gì cũng được, chỉ cần em làm.”
Cô liếc anh: “Em sẽ mang cho anh một tô cháo trắng.”
Anh nói: “Ok, vậy có dưa muối không?”
Cô nói: “Được thôi, em sẽ đi chợ mua cho anh một bịch cải muối.”
Anh vẫn cười: “Ok” rồi quay đầu nói với anh họ: “Anh, cơm tối không cần anh lo rồi,”
Anh họ anh ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, bỏ lại một câu: “Tùy hai người.”
Ăn cơm trưa xong, cô gọi cho Đồng Nhan xin nghỉ, nói buổi chiều phải chăm sóc bạn bị bệnh không thể đến được.”
Đồng Nhan thoải mái nói, còn mấy ngày nữa là sang năm mới, công ty cũng sắp nghỉ tết rồi, nói cô sau tết hẵng đi làm lại, cô cảm ơn anh ta, Đồng Nhan lại nói vẫn là tôi nên cảm ơn cô.
Cảm ơn qua lại xong, cô cúp điện thoại, sau mới quay lại nói với người vẫn luôn nhìn cô nãy giờ: “Em về mua dưa, tối mang đến cho anh.”
Diệp Phong chỉ nói: “Ừ.”
Cô đi chợ trước nhà mua ít dưa chua và đến cửa hàng đồ dùng mua một hộp giữ nhiệt, về nhà mẹ hỏi cô mua hộp giữ nhiệt làm gì, cô nhìn lên những sợi tóc bạc ngày càng nhiều của mẹ, cuối cùng cô quyết định kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe.
Mắt của Hứa Thục Vân đã khóc khô nước mắt rồi chẳng thể rơi được nữa, giận dữ nói: “Ông già này, gây ra tội, còn làm liên lụy đến con nhà người ta.” Bà vẫn nhớ Diệp Phong, chàng thanh niên đêm trước ngày con gái kết hôn, đã dầm mưa dưới lầu nhà họ cả một đêm.
Cô làm cơm tối với mẹ, đậu ve xào thịt, tôm xào dưa leo, mấy món rau xanh như vậy, lúc cô bỏ thức ăn vào hộp giữ nhiệt, mẹ cô hỏi: “Sao Vũ Thanh hôm nay không đến ăn cơm?”
Cô cúi đầu gắp rau, trả lời: “Anh ấy bận, cuối năm tiệc xã giao nhiều.”
Mẹ cô “Ờ” một tiếng, còn giục cô nhân lúc đồ ăn còn nóng mau mang đến cho Diệp Phong.
Cô lái chiếc Mini đi, cỡ 10 phút là đến, lúc mở hộp giữ nhiệt ra, thức ăn bên trong vẫn còn nóng, cô nói Diệp Phong ăn trong hộp giữ nhiệt luôn, tránh múc ra lại nguội, có lẽ là ăn đồ nóng thấy bụng dễ chịu, cũng có lẽ là do niềm vui bất ngờ, mà gương mặt nhợt nhạt của anh lan tỏa niềm hạnh phúc, cuối cùng cũng có sắc màu.
Nhìn thấy bộ dạng suy yếu của anh, lại ăn rất vội vàng, Hạ Tiểu Tinh la anh: “Anh ăn chậm chút, không ai giành với anh.”
Diệp Phong ngẩng đầu cười, miệng còn vương hạt cơm: “Buổi trưa anh không ăn bao nhiêu, giờ đói không chịu nổi.”
Hạ Tiêu Tinh kinh thường nhìn anh: “Lau cơm trên miệng anh đi.”
Diệp Phong đưa lấy hạt cơm xuống, mỉm cười với cô lộ ra hàm răng trắng sáng.
Cô nhíu mày, vẫn là không nhịn được mà cười lại với anh, nhưng trong đầu cô đang hồi tưởng về quá khứ, cô cũng thường nói với Âu Vũ Thanh như vậy, nhưng anh chưa lần nào đưa tay lau hạt cơm vương trên miệng.
Tối 8 giờ hơn ý tá đến đo nhịp tim, hiểu lầm cô là bạn gái Diệp Phong, trách móc nói: “Vừa từ phòng ICU chuyển ra, bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều, ngày mai lại đến thăm.”
Cô nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ, cô cũng vừa tính về, nhưng sợ Diệp Phong mệt, lại thấy ánh mắt lưu luyến của anh khiến cô mềm lòng, đành ở lại thêm chút xem TV với anh, TV treo trên tường đối diện giường bệnh đang chiếu cảnh một người vừa khóc vừa cười, cô thỉnh thoảng cười theo, Diệp Phong cũng cười, thật ra cô không hề chú ý đến TV, còn Diệp Phong lại đang nhìn cô.
Cầm hộp giữ nhiệt ra khỏi phòng, Diệp Phong đang nằm trên giường, ống nghe của y tá vẫn đặt trên ngực anh, gọi với theo cô: “Tiểu Tinh.”
Cô quay đầu: “Ngày mai em lại đến.”
Anh cười.
Về nhà cô lấy hộp giữ nhiệt rửa sạch, úp cho khô, rồi đi ra khỏi phòng bếp, nhìn đồng hồ trên tường, vẫn chưa đến 9 giờ,
Lên phòng ngủ, cô lấy đồ đi tắm, tắm xong không lên giường mà cô mặc một cái áo len và quần len nép mình trên sofa, Hứa Thục Vân nhìn thấy trong lòng hơi hiểu ra: “ Có phải đợi Âu Vũ Thanh đến đón không?” bà từ lâu đã khuyên con gái về nhà mới, cô cứ khăng khăng đòi ở đây đến qua tết.
Hạ Tiểu Tinh cầm khăn lau tóc: “Dạ. Anh ấy chắc sẽ đến trễ.”
Nhưng cô vẫn không đợi được Âu Vũ Thanh, cô ôm laptop đợi đến hơn 10 giờ, lại đợi được một cuộc điện thoại nói vừa tham gia tiệc xã giao, uống hơi nhiều rượu, không thể lái xe nên không đến được, còn nói hai ngày sau rất bận, bao nhiêu bữa tiệc, chắc sẽ giống hôm nay.
Cô nhận điện thoại, nghe xong nó: “Em biết rồi, anh uống ít thôi.”
“Um.” Âu Vũ Thanh đáp lời.
Cô lại nói: “Hôm nào đến thì gọi trước cho em.”
“Um.” Anh lại một tiếng này.
Kỳ thực cũng có bao xa đâu, cách một con sông, buổi tối lại chẳng có kẹt xe, 40 phút là qua tới được, thời gian trước ngày nào anh chẳng đến được? Những lời này cô chỉ nói trong lòng.
Cô nói với anh: “Hôm nay em lái xe đi, không đi xe buýt nữa.”
Anh lại vẫn chỉ “Um.” một tiếng.
Cô bỗng nhiên không muốn nói chuyện nữa, micro truyền đến một hồi im lặng, cách một màn hình hai người dường như nghe được hơi thở của nhau, lúc sau Âu Vũ Thanh mới mở miệng: “Anh cúp đây, mai còn phải dậy sớm.”
“Dạ.” cô đáp một tiếng, Âu Vũ Thanh liền ngắt điện thoại.
Cô cầm điện thoại, lắng nghe âm thanh “Tút, tút..” rất lâu cũng không nhúc nhích.
Âu Vũ Thanh, có gì đó lạ lạ.
Ba ngày tiếp theo quả nhiên giống như anh nói, bận đến nỗi không có thời gian đến gặp cô, cũng không một cuộc điện thoại, cô mỗi ngày đều bận đến bệnh viện cũng không để ý anh, bây giờ sức khỏe Diệp Phong là chuyện quan trọng nhất, mặt và môi anh đã hồng hào hơn, cô thấy nhẹ lòng.
Mấy ngày nay xem TV với Diệp Phong, lúc cô đứng lên đi về, Diệp Phong nhất quyết muốn tiễn cô: “Anh đã khỏe hơn rồi, có thể đưa em về nhà.”
“Bên ngoài trời lạnh, em tự về được không cần anh tiễn.” Cô khuyên anh.”
Rốt cuộc khuyên không nổi anh, đành để anh đưa cô ra xe.
8 giờ tối hơn, khí trời trên đường rất lạnh, nói một câu thì miệng cũng thổi ra một luồng khói trắng, cô kéo cửa xe ra, nói với anh: “Anh mau vào đi, anh đừng quên không thể để bị cảm.”
Diệp Phong vỗ nhẽ áo khoác trên người, chỉnh lại khăn: “Anh mặc rất kỹ.” anh nhìn cô một cái lấy khăn trên cổ mình xuống: “Cổ em lộ ra ngoài không lạnh hả?” rồi lấy khăn mình quấn vài vòng lên cổ cô.
Hạ Tiểu Tinh biết không từ chối được, đành mặc anh.
Sợ anh bị cảm cô nhanh chóng lên xe rời đi, qua cửa kính thấy Diệp Phong vẫy tay với cô, cô lái xe ra khỏi, quẹo ra đường, quay đầu lại, quả nhiên thấy Diệp Phong vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn cô, vẫn chưa đi vào.
Ngay khi cô quay đầu chuẩn bị tăng tốc, trong bãi đỗ xe có một chiếc xe đi vào, ánh đèn chớp nháy, cô bỗng nhiên nhìn thấy trong hàng xe đậu một chiếc Audi quen thuộc, cô sững sờ muốn nhìn kỹ, nhưng đèn xe ấy đã tắt, không thể nhìn rõ, mà cô cũng đã hòa vào dòng xe, không thể quay lại.
Mắt nhìn về phía trước, cô tự nói với mình, chắc không phải Âu Vũ Thanh đâu, anh bận đến nỗi không có thời gian gọi điện cho cô, sao có thể ở đây được.
Cô cười nhạo suy nghĩ của mình, Năm sáu trăm ngàn người ở thành phố C biết bao nhiêu người lái Au di, chắc là tình cờ thôi.
Vừa vào cửa mẹ cô từ phòng bước ra nói với cô: "Lúc 7 giờ hơn Vũ Thanh có đến đây, mẹ nó với nó con đến bệnh viện, nó bảo biết rồi, gần đây bận, không có thời gian đến, còn nhất quyết đưa mẹ hai vạn tệ, nói sắp tết rồi tặng mẹ và con mua quần áo, thằng bé này, thật là." Hứa Thục Vân khó xử cười: "Mẹ lấy tiền đưa con nhé."
Cô đứng ngẩn ngơ ở phòng khách, Âu Vũ Thanh đến đây? Cô nhớ đến chiếc Audi đó.
Hồi tỉnh lại cô nói với mẹ: " Đưa mẹ thì mẹ liền lấy, anh ấy chỉ ăn vài bữa cơm thôi."
"Cơm thì tốn bao nhiêu tiền chứ." Mẹ nói.
"Mẹ, mẹ đừng lôi thôi nữa, cứ cầm đi." Nói xong cô đi vào phòng mình, mẹ ở phòng khách cứ thao thao thằng bé thế này thế kia, giọng điệu tràn ngập vui mừng, dường như từ ngày ba bị phán tội, đây là lần mẹ vui nhất.
Cô lấy điện thoại gọi cho Âu Vũ Thanh, điện thoại vang lên từng tiếng "Tút...tút…", không hiểu tại sao lòng cô thấy nôn nao, thật ra thời gian chờ đợi không lâu, nhưng cô lại cảm thấy lâu lắm.
Cuối cùng anh cũng bắt máy, giọng nói anh truyền đến: "Alo", chỉ có một tiếng, giọng điệu xa cách, cô bỗng nhiên ngây người, không mở miệng nói tiếp được, điện thoại thoáng chốc yên tĩnh, qua một lúc, cô mới nói: "Là em."
"Um." Âu Vũ Thanh như chợt nhận ra giọng điệu trở nên dịu dàng, giải thích: " Anh không nhìn màn hình điện thoại."
Lòng cô giờ đây bị sự lạnh nhạt đó bao phủ, đó là cảm giác như rất lâu trước đây,khi anh sợ cô làm phiền anh, thì sẽ giống anh lúc này.
Cô nghẹn lời, cố gắng giữ cho giọng nói bình thường: "Anh đang ở đâu?"
"Anh vừa về bên chỗ anh, đúng lúc có cuộc hẹn." Nếu là thật thì chiếc Audi đó không phải anh rồi, anh không nhanh vậy trở về đó được.
Cô hỏi: "Anh đến sao không gọi điện cho em?"
Giọng nói Âu Vũ Thanh vẫn bình thường: "Anh được rảnh chút nên đến thăm mẹ anh tiện ghé thăm mẹ luôn, biết em đến bệnh viện rồi."
Nghe đến bệnh viện, cô nhịn không được hỏi lại: "Anh có từng đến bệnh viện không?"
Điện thoại im lặng vài giây, anh nói: "Anh rất bận."
Cô cầm điện thoại, ngỡ ngàng, anh rất bận, như vậy được coi là câu trả lời à? Lại nghe anh nói tiếp: " Tối chút anh gọi lại cho em, người anh hẹn đến rồi."
Rốt cuộc cô cũng không đợi được điện thoại của anh, tối ấy rất khuya cô mới ngủ được, sau đó, cô gọi cho anh thì toàn bộ đều chuyển về hộp thư thoại, anh cũng không gọi lại cô.
Cô cứ không tìm được anh, điện thoại của anh không mất tín hiệu thì là hộp thư thoại, chuyện này chưa từng xảy ra, dù cho là những năm anh lạnh nhạt với cô, Âu Vũ Thanh cũng chưa từng không nhận điện thoại cô, hay là lúc họp đột xuất không nhận được anh sẽ vẫn gọi lại cho cô. Thực ra từ lúc kết hôn đến nay, anh vẫn luôn làm tròn trách nhiệm của người chồng, anh chưa từng biến mất trước tầm mắt cô, nếu anh không về nhà cô cũng biết anh ở đâu.
Cô cũng từng kích động muốn đến chỗ anh tìm anh, nhưng rồi lại kiềm chế, còn một ngày nữa là đến năm mới, Tết, anh không thể không xuất hiện được.
Biết được Âu Vũ Thanh ra nước ngoài là hai ngày sau, anh trước giao thừa một ngày đã bay sang Mỹ, trước khi đi anh không đến gặp cô, cũng không nói với cô tiếng nào.
Trưa đó cô từ bệnh viện trở về, nghĩ rằng mỗi lần cùng Diệp Phong xem TV thì rất chán, nên cô đã đi siêu thị mua bộ cờ nhảy. Bởi vì lúc ở bị bỏng nằm ở bệnh viện A, Diệp Phong đã mua cờ nhảy mỗi ngày đến chơi với cô cho đỡ chán.
Cô lần nào cũng không thắng được anh, đều ép anh nhường cô ba nước.
Lúc cầm bộ cờ nhảy đi ra khỏi siêu thị, cô gặp mẹ chồng, mẹ đến mua đồ cho năm mới, nhà mẹ chồng chỉ cách nhà cô mấy trăm mét, nhưng vì mấy tháng nay cô chiến tranh lạnh với Âu Vũ Thanh, nên không qua nhà mẹ chồng luôn.
Mẹ Âu nhìn thấy cô liền thân mật gọi: “Tiểu Tinh, sao lâu rồi con không đến ăn cơm? Vũ Thanh nói con bận, ngoài đi làm còn đi học ở một công ty quảng cáo đúng không?”
“Dạ, mẹ,” cô cảm thấy hơi không phải với mẹ chồng, chỉ có thể mơ hồ trả lời: “...phải chạy qua lại hai bên ạ.”
Mẹ Âu xoa xoa cánh tay cô: “Chả trách ngày càng ốm, con xem mặt con hóp lại thế kia, để mẹ hầm canh tổ yến cho con, đêm 30 con đến ăn tất niên cùng mẹ nhé, Vũ Thanh ra nước ngoài chỉ có con đến ăn với ba mẹ, ăn cùng ba mẹ một lát rồi về với mẹ con,”
Cả người cô chấn động: “Ra nước ngoài? Anh ấy đi nước nào ạ?”
Mẹ Âu thấy cô không biết lại vô cùng ngạc nhiên: “Nó không nói với con à, nó đi Mỹ, hôm qua đi rồi, còn nói có thể ở lại mấy tháng, trước tết đột nhiên lại đi gấp như vậy, ba con vì chuyện này rất tức giận đó,...”
Cô cúi đầu.
Nghe mẹ chồng nói: “Tiểu Tinh, con sao vậy,... sao lại khóc?...con đừng khóc, thằng nhóc này thật quá đáng, đi Mỹ cũng không nói với con một tiếng, chắc nó sợ con không cho nó đi, Tiểu Tinh, con đừng khóc mà!...”
Từng giọt nước mắt cô thi nhau rơi xuống.
Anh sao có thể không báo liền đi mất tiêu? Anh không phải mới nói với cô là anh yêu cô sao? Lẽ nào là nói dối, dỗ cô trở về bên anh rồi lại rời đi trong im lặng như thế.
Bởi vì Diệp Phong sao? Cô đã sớm cảm thấy anh có gì không đúng rồi.