Lâm Nhiễm Trần nằm dài trên giường nguyên một buổi sáng, chiều đến lại bị Vương Tùy Nhiên lai người đánh thức. Trong trạng thái mơ màng và buồn ngủ, cậu biếng nhác mang cặp sách lên lớp ngồi học.
Suốt một tiết học, hai mí mắt cậu không ngừng đánh nhau thiếu điều muốn gục luôn trên bàn vì mệt, tinh thần không thể tập trung vào bài giảng.
Giảng viên cũng để ý thấy điều này, cô là một người khá gay gắt nên không thích việc sinh viên không chú ý vào bài học của mình. Giảng được một lúc, cô tạm ngừng bài giảng của mình lại, giơ bàn tay thon dài của mình về phía Lâm Nhiễm Trần mời cậu đứng dậy đặt ra câu hỏi.
“Trần, cô gọi cậu đứng dậy kìa!”
Cậu được bạn học nhắc nhở đứng dậy, nghe xong câu hỏi chỉ biết lúng túng gãi đầu, từ nãy đến giờ tâm trí cậu không đặt trong bài học nên tất nhiên trong đầu cũng trở nên trống rỗng, hoàn toàn không có một chút kiến thức nào về bài học này.
“Em bị sao vậy Trần?” Từ trước đến giờ cậu vẫn luôn là một người ưu tú trong lớp, chưa bao giờ cô nhìn thấy cậu thất thần ngay trong tiết của mình.
Lâm Nhiễm Trần cúi đầu nhận lỗi, ngoài ra cũng không giải thích gì thêm.
“Xin lỗi giảng viên, là do em không tập trung.”
“Tại sao vậy?”
Cậu lắc đầu, không hề có ý muốn chia sẻ chuyện riêng tư của mình với cô: “Không, là lỗi ở bản thân em, thành thật xin lỗi cô rất nhiều.”
Nói đến đây, cho dù cô không mấy hài lòng vì sự che giấu của Lâm Nhiễm Trần cũng không để không buông tha. Cô biết rõ, càng đào sâu sẽ chỉ càng khiến cậu có ác cảm với mình, hơn nữa đây lại còn là giảng đường, hoàn toàn không phải không gian riêng của mỗi hai người.
Có điều sau khi cho cậu ngồi xuống, cô lại nhanh chóng bồi thêm một câu: “Cuối tiết em đến văn phòng khoa gặp tôi để nói chuyện.”
Lâm Nhiễm Trần ủ rũ “vâng” một tiếng, cậu không thích phải đến gặp riêng cô một chút nào, cứ mỗi lần như vậy trong khoa sẽ lan truyền tin tức sai lệch về mối quan hệ của cậu cùng giảng viên.
Giảng viên tên thật là Đường Yên Ngữ, là giảng viên mới về trường cách đây không lâu, cô cực kỳ xinh đẹp lại còn có gu thời trang độc đáo nên nam sinh trường cậu không ai không yêu thích cô.
Cũng không hiểu vì sao, cô nàng này lại nhắm đến cậu từ khi bắt đầu quá trình giảng dạy cho lớp cậu, cuối tiết học đều tìm lý do để mời cậu lên văn phòng khoa hỏi về một số vấn đề không liên quan.
Thạch Hầu ngồi ngay bàn cuối siết chặt tay mình lại, gã nhìn cậu bằng ánh mắt tức giận xen lẫn sự ganh tị mà bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Lâm Nhiễm Trần, con mẹ nó lại là Lâm Nhiễm Trần! Gã ghét cay ghét đắng cậu, cứ chỗ nào có mặt cậu gã liền như một kẻ tàn hình không hề có trọng lượng trong lòng đám nữ sinh kia.
“Anh Hầu, có cần em ra tay dạy dỗ nó một chút không?”
Trần Hào ngồi bên cạnh ghé sát vào tay gã hỏi ý, nhìn thấy gã gật đầu liền cười một cách đầy nham hiểm lấy điện thoại từ trong túi quần ra liên hệ với đám đàn em của mình
Có Thạch Hầu chống lưng cho mình, nó tất nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi bất kỳ ai.
“Dặn dò đám đàn em của mày làm cho cẩn thận một chút, để nó tra đến chỗ tao thì mày chết chắc!”
“Anh cứ yên tâm, Trần Hào em làm việc đã có lúc nào khiến anh thất vọng chưa?”
Gã ngẫm nghĩ, quả thực chưa từng có.
“Được rồi, tao tin tưởng mày. Xong vụ này, để tao khao tụi mày một chầu.”
***
Kết thúc tiết học, Lâm Nhiễm Trần nhanh chóng thu dọn sách vở của mình vào cặp sau đó lại nối gót theo chân Đường Yên Ngữ đến văn phòng khoa.
Trên suốt một đoạn đường, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đang dán chặt trên người mình, ngoài ra còn có một vài âm thanh xì xào bàn tán rất nhỏ.
Cậu không quá để ý đến lời họ nói, có điều lại tăng nhanh cước bộ để nhanh chóng đến văn phòng khoa giải quyết mọi chuyện cùng cô.
Đi được nửa đường, Lâm Nhiễm Trần thấy cô đột nhiên dừng bước, không tiếp tục di chuyển nữa. Cậu khó hiểu, nhìn kỹ lại mới phát hiện không biết từ khi nào trước mặt đã xuất hiện một đoàn người, trên cổ ai cũng đều đeo thẻ công tác, hẳn là ban thanh tra được phía trên điều xuống kiểm tra.
“Cô Ngữ, may quá vừa đúng lúc gặp cô ở đây.” Một người ở độ tuổi trung niên, dáng người không quá cao, chỉ nhỉnh hơn cô một chút từ trong đám đông bước ra đến trước mặt cô.
Cô lễ phép nhìn ông hỏi: “Có chuyện gì sao giáo sư?”
“Nhưng em còn có việc…” Đường Yên Ngữ vốn muốn từ chối, thế nhưng ông lại không cho cô có cơ hội đó, nói lời nhờ vả xong đã nhanh chóng rời đi cùng đoàn thanh tra.
Lâm Nhiễm Trần cũng tranh thủ cơ hội này để rời đi.
“Nếu cô có việc bận thì cứ làm đi ạ, em xin phép được rời đi trước.”
Bất đắc dĩ, cho dù có không muốn Đường Yên Ngữ cũng không có cách nào giữ cậu ở lại, cô cũng không thể ngờ ông lại bất ngờ giao việc cho mình làm thế này.
“Được rồi, em trở về trước đi.”
“Vâng, vậy em xin phép.”
Sau đó cũng không chần chừ, nhanh chóng quay đầu rời đi như thể hận không thể lập tức biến mất khỏi tầm mắt cô ngay lập tức.
Đi đến gần cuối hàng lang, không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen bước ra chắn đường cậu khiến cậu không kịp đề phòng trực tiếp ngã nhào vào người đó.