Hắn không chút chậm trễ, bắt máy nói: “Alo, Trần à, đã trễ rồi em gọi cho tôi có chuyện gì sao?”
Người bên đầu dây bên kia không lập tức đáp lời, thay vào đó hắn lại nghe thấy Lâm Nhiễm Trần nặng nhọc hít sâu một hơi.
Hắn cảm thấy khó hiểu, còn đang định lên tiếng hỏi thì bên tai đã nghe thấy giọng cậu truyền đến: “Danh sách học bổng có phải do anh nhúng tay vào hay không?”
Hắn hơi khựng lại, con ngươi co rút hiện lên vẻ kinh ngạc thấy rõ.
“Đừng, anh không cần phải giải thích. Anh chỉ cần nói tôi biết, rốt cuộc là có hay là không?”
Lời giải thích nó đối với cậu quá vô bổ vào những lúc như thế này, ba năm trước cậu không cần bây giờ lại càng không muốn nghe và tin vào nó.
Suy cho cùng tất cả đều chỉ là lời ngụy biện cho những gì hắn đã làm mà thôi.
Biết rằng lúc này cho dù mình có nói thêm bất cứ điều gì đi chăng nữa cũng đều sẽ không thể lọt vào tai cậu, Cảnh Thịnh Kiêu cắn răng thừa nhận: “Có...”
Kế đến lại gấp gáp bồi thêm: “Nhưng tôi làm điều đó cũng chỉ vì quá yêu em, em cho rằng tôi hèn mòn cũng được, nhưng tôi không muốn khó khăn lắm mới trùng phùng lại dễ dàng đánh mất em thêm một lần nữa.”
Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng không có lấy một câu phản hồi nào cho hắn, điều đó khiến hắn càng thêm sợ hãi, khúc mắc của cậu đối với hắn chỉ sợ lại càng khó để gỡ bỏ hơn.
Giọng Lâm Nhiễm Trần vang lên bên tai hắn đầy ý mỉa mai: “Yêu? Anh không cảm thấy nó quá nực cười khi chính miệng một kẻ phản bội như anh nói ra câu này hay sao?”
Kể cả khi hắn không ngoại tình ngay trước mặt cậu, chỉ cần vụ cá cược giữa hắn cùng bạn bè được vạch trần thì mối quan hệ giữa hai người cũng sẽ mau chóng kết thúc.