Đơn xin từ chức cuối cùng cũng chưa gõ xong, giờ nghỉ trưa kết thúc, Hề Trì quay về phòng học, mọi người trong lớp đang ngủ đến trời đất mù mịt, bao gồm cả đám người Nam Sơn vừa mới quay lại từ ký túc xá.
Hề Trì đứng ở cửa lớp nửa phút, ngay khi cậu bắt đầu không nhịn được hoài nghi tính chân thực của việc "Nam Sơn học bù tại ký túc xá", thì đằng sau truyền đến âm thanh.
"Sao không vào đi."
Hề Trì giật mình, xoay người thì trông thấy Giang Lê.
"Chưa", Hề Trì tạm dừng chốc lát, "Vừa mới từ hội học sinh về."
Trên tay Giang Lê cầm hai quyển sách, đối mặt với cậu hai giây: "Đi vào đi, ở cửa nắng."
Hề Trì gật đầu, hai người đi đến chỗ ngồi xuống.
Quạt trần chuyển động theo quy luật, ve sầu bên ngoài cửa sổ kêu suốt cả mùa hè.
Tiếng ve sầu ở Sơn Hải dường như luôn kéo dài hơn so với chỗ khác, âm thanh không hề ngơi nghỉ.
Thực ra không tính là yên lặng, nhưng lớp học sau buổi chiều ngày hè, lại có sức hấp dẫn khiến người ta bình thản lạ thường.
Giang Lê vặn chai nước đá rồi tu một ngụm, giữa những động tác, cánh tay hai người cọ qua một cái.
Hề Trì vô thức nghiêng đầu, còn chưa chú ý đến chai nước, đã đảo mắt về phía cánh tay của Giang Lê, trông thấy chiếc chìa khóa đầu tiên.
Đặt tại một góc trong hộc bàn của Giang Lê, bên trên chìa khóa dán giấy nhãn, dùng bút maker đen viết ba chữ số "403".
Là chìa khóa phòng ký túc xá.
"Giang Lê", Hề Trì nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa đó một hồi, "Có thể hỏi cậu một câu được không."
Lo có người ở xung quanh, giọng nói của Hề Trì đè xuống rất nhỏ.
Nhưng Giang Lê vẫn nghe thấy.
"Ừ."
"Ký túc xá của cậu là do hệ thống bố trí, hay là tự cậu viết đơn vậy?"
Bản thân Hề Trì cũng không dám chắc Giang Lê sẽ trả lời hay không, bởi vì từ hôm đổi chỗ vào tự học tối ấy cho đến nay, hai người kỳ thực chưa nói được mấy câu.
Hình như Giang Lê có chút bất ngờ với câu hỏi này, hắn nghiêng đầu nhìn cậu một cái, đáp: "Viết đơn."
Hề Trì "À" trong lòng một tiếng: "Vậy tôi có thể hỏi một chút lý do cậu viết đơn không."
Hỏi xong Hề Trì liền có hơi hối hận.
"Không tiện nói cũng không......"
"Sợ ồn thôi."
Hề Trì: "."
Quả nhiên.
Mặc dù chẳng phải nguyên nhân bí mật khó nói gì, nhưng chung quy vẫn là có lý do.
May mà trước đó cậu không tùy tiện đi vào.
Hề Trì gật gật đầu, đang định nói gì đó, Giang Lê đã đặt chai nước trên tay xuống, hờ hững nói: "Không phải sợ người khác làm ồn, mà sợ tôi tự ồn."
Hề Trì: "?"
Giang Lê lời ít ý nhiều: "Tôi có thói quen ra ngoài vào ban đêm."
Hề Trì giật mình, xoay đầu nhìn hắn.
Sơn Hải là trường nội trú, ngoại trừ cuối tuần, trường học căn bản sẽ không mở cửa, cũng không có khả năng ra ngoài, cho dù là thành viên hội học sinh cũng phải viết đơn cộng trình phê chuẩn, cổng trường không ra được, vậy ra ngoài ban đêm làm cái...... Mạch suy nghĩ của Hề Trì tạm dừng, ký ức giống như đột nhiên bị nhấn xuống công tắc nào đó.
Lớp 10 năm ấy, bên trên diễn đàn đỏ rực mấy bài đăng, một nửa là Tây Sơn, một nửa là Nam Sơn, của Nam Sơn phần lớn đều liên quan đến Giang Lê, ngoại trừ cầu cái tràng hạt cùng kiểu ra, còn một cái nữa chính là có người trông thấy buổi tối Giang Lê đánh bóng ở trong sân.
Đánh bóng vốn chẳng tính là chuyện gì mới mẻ, chơi bóng buổi tối cũng không mấy hiếm lạ, mãi đến khi người đăng bài nói rằng, lúc cậu ta quay về từ bệnh viện Chung Sơn để truyền dịch dinh dưỡng vì nửa đêm đau đuôi thì trông thấy, thời điểm cậu ta quay lại, đã là 3 giờ sáng, mà hôm đó, là ngày Thụy Thành tổ chức cuộc thi Toán học.
Kết quả của cuộc thi Toán học ngày hôm đó, chưa nói Nam Sơn, ngay cả Tây Sơn cũng thảo luận cả một ngày.
Bây giờ Hề Trì vẫn còn nhớ khi đó Tang Du đã nói --
"Người ta nửa đêm dậy làm đề, cậu ta thì nửa đêm dậy chơi bóng, chơi đến rạng sáng, tắm rửa, rồi thuận tiện tham gia cuộc thi luôn, còn lấy về cho trường cái cúp Vàng, kiêu ngạo như vậy ngoại trừ Giang Lê cũng chả có ai khác."
"Chẳng qua người khác cũng không học nổi, dù sao cũng là Kim Ô, bình thường ở nhà nào là Phật châu nào là phòng chép kinh, cứ phải tìm ít cách làm mình thở không ra hơi, dồn nén cả ngày sớm muộn cũng ép ra bệnh thôi."
Ra ngoài ban đêm, Phật châu, phòng chép kinh.
Ánh mắt Hề Trì không tự giác mà dừng lại ở cổ tay Giang Lê.
Nhớ tới lời của Tang Du, trong đầu cậu không dưng hiện ra một con Kim Ô nhỏ đen như mực.
Còn đang chép kinh.
Tầm mắt của Giang Lê cũng dừng lại trên cổ tay mình theo Hề Trì, vốn không định nói đâu, thế nhưng ánh mắt của người bên cạnh quả thực quá dễ hiểu.
-- Đầy mắt viết là, có hơi thảm.
Giang Lê: "."
Giang Lê không thu tay về, kệ cậu nhìn, vài giây sau, bất thình lình mở miệng.
"Tang Du nói gì với cậu?"
Hành lang loáng thoáng truyền tới tiếng vang, sau đó là tiếng tốp năm tốp ba đùa giỡn, Sơn Hải yên tĩnh cả một buổi trưa lần nữa thức giấc.
Chuyện giống như chỉ trong nháy mắt, phòng học liền ồn ào hẳn lên.
Cả suy nghĩ lẫn ánh mắt trên cổ tay Giang Lê của Hề Trì nhanh chóng dứt ra.
"...... Không có gì, chỉ kể chuyện cậu chơi bóng thôi", Hề Trì bị bắt tại trận có chút cứng đờ mà nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hôm thi Toán học năm lớp 10 ấy, có người bắt gặp cậu ở sân bóng."
Chừng nửa phút trôi qua, Hề Trì mới nghe thấy giọng nói của Giang Lê lần nữa.
Hắn thu tay về, mỉm cười: "Số lần nhiều lắm, tôi không nhớ rõ."
Giống như là tin.
Hề Trì "Ừm" một tiếng.
Đề tài cuối cùng cũng qua đi, cậu giơ tay vặn nắp ra -
"Chơi bóng cũng chỉ là vì có thói quen này", Giang Lê không nặng không nhẹ bồi thêm một câu, "Chứ không có nguyên nhân nào khác."
"Không có nguyên nhân nào khác" hiển nhiên chỉ là phần nào đó.
Mấy ngón tay vặn nắp của Hề Trì khựng lại khó nhận ra, may thay lúc này, lão Phó xách theo cuốn sổ ghi chép cùng bưng ly trà đi vào.
Hề Trì thở phào nhẹ nhõm.
"Chuông đã reo rồi, còn chưa tỉnh ngủ, tối qua đi làm cái gì thế hả?" Lão Phó đi tới bàn giáo viên đặt ly trà xuống.
Bên dưới rì rà rì rầm.
"Rầm rì cái gì, ngồi dậy hết coi, đi ra nhà vệ sinh rửa mặt." Lão Phó lạnh lùng tàn nhẫn.
Một loạt nam sinh Nam Sơn ngồi cạnh cửa xách cổ áo đồng phục lên, quạt gió tập thể.
"Sao mà nóng quá vậy, Tây Sơn là người hả? Điều kiện sinh tồn khắc nghiệt như vậy cũng nghỉ trưa được?" Cậu ta suýt chút nữa tưởng mình ngủ sát mặt trời rồi.
Người nói là Liêu Tranh, chân thân là một con Tranh, da đỏ năm đuôi, thân hình như báo, nguyên bản rất dọa người, nhưng lại hoàn toàn không chịu được nóng.
Lão Phó như mọc mắt sau lưng, chân trước Liêu Tranh vừa mới đứng dậy định mở điều hòa, chân sau lão Phó đã lên tiếng: "Đợi chút đã."
Một đám nam sinh Nam Sơn ngân "A" một tiếng: "Lão Phó em nóng! Em nóng!"
"Thầy biết em nóng", lão Phó viết thời khóa biểu tự học buổi chiều lên bảng đen xong, xoay người lại, "Bị cảm chính là như vậy đấy, phòng y tế bây giờ còn có hơn mười mấy tân sinh đang truyền nước kia kìa, đều là do trực tiếp ngồi gió điều hòa sau khi huấn luyện quân sự xong."
"Uống chút nước trước đi, để người ngợm khô mồ hôi đã, mấy phút nữa hẵng mở."
Một đám thú non Nam Sơn tự ấn huyệt nhân trung.
Thế gian thiêu đốt ta.
"Được rồi", lão Phó uống ngụm trà, "Nắng nóng sẽ kết thúc ngay thôi, qua hai ngày nữa sẽ có một đợt không khí lạnh tăng cường xuống phía nam, biên độ nhiệt giảm đi rất nhiều, hai ngày này nhớ mang theo áo khoác, không mặc thì cũng để trong lớp sẵn, nhất là mấy em kêu gào đòi mở điều hòa, rồi mở điều hòa xong toàn trùm áo khoác ngủ tiếp ấy, nghe thấy chưa?"
"Nghe -- thấy -- rồi -- ạ." Tất cả mọi người kéo dài âm thanh.
"Lão Phó, áo khoác đồng phục của em để ở nhà mất rồi, không mang tới đây." Có người nói.
Lão Phó: "Đồng phục mới còn khoảng một tuần nữa lận, mấy ngày hạ nhiệt em đi mượn trước xem, bạn học nào mang dư áo khoác thì giúp đỡ một chút, cũng chẳng mặc được mấy hôm, đợi sau khi đồng phục mới đến, đồ trên người bọn em bây giờ cũng phải thay rồi."
Tất cả mọi người bỗng nhiên phản ứng lại.
Đổi đồng phục mới chẳng phải nghĩa là sau này sẽ phải mặc cùng một kiểu với Nam Sơn/Tây Sơn ư?
Tại sao còn khiến cho mối quan hệ vốn đã không thân thiết lại càng chồng chất khó khăn?
Lão Phó xát muối vào vết thương: "Cho bọn em thêm mấy ngày để ôn tập, không phải là để bọn em chơi, sắp thi đầu năm rồi, chú ý một chút, thời điểm này ai mà bị cảm, đến lúc đó tôi cho người đấy lên giảng bài thi số học."
Mọi người: "......"
Xuất hiện rồi đấy, lão Phó ma quỷ.
Chuông chuẩn bị vang lên, phòng học nhanh chóng yên tĩnh lại.
Lão Phó vừa giám sát bọn họ tự học, vừa soạn giáo án, soạn rồi soạn, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, vụ bầu cử ban cán sự lớp, mấy hôm trước thầy nói lấy tự đề cử, ai có ý định thì đến chỗ thầy đăng ký, lâu như vậy rồi, sao chưa thấy ai tới ghi tên nhỉ?"
Lão Phó bình chân như vại, nhìn khắp một vòng.
Tất cả mọi người trong phòng học ngẩng đầu lên khỏi chồng sách, nhất thời tự hỏi, rồi đồng loạt nhìn về phía góc lớp bên cạnh cửa sổ.
Góc nhỏ cọp chầu rồng cuộn, anh chết tôi sống lúc này vô, cùng, hòa, bình.
Hề Trì cúi đầu, tự mình kiểm lại bài thi vừa chấm xong ban nãy.
Giang Lê rũ mắt lật cuốn sách hướng dẫn thi Olympic vật lý cấp ba.
Tang Du nhai kẹo cao su, dựa vào ghế nhìn tờ báo tiếng Anh.
Hứa Vân Duệ sửa sang vở ghi chép lỗi sai đến một trang mới.
Tiếp theo lại quay đầu lần nữa, nhìn về phía dãy trước sát cửa sổ.
Lý Thư Tĩnh đăng cắn dây thun một tay búi tóc.
Tất cả mọi người: "......"
Vô cùng đau đớn.
Đây hẳn là lúc nên phá bỏ chính quyền đầu não, thiên hạ chư hầu nghênh đón tân vương, mấy người đang làm cái gì vậy hả???
"Giang Lê, Tang Du", lão Phó nhìn qua theo, "Hai bọn em nói xem."
Một tay Tang Du chống lưng ghế, xoay người qua, cười đến không tim không phổi: "Giang đại chủ tịch, cậu nói coi."
Đầu Giang đại chủ tịch cũng chẳng thèm ngẩng lên, lời ít mà ý nhiều: "Tự tiến cử theo lời lão Phó nói, không cần hỏi tôi."
Tang Du: "......"
Hề Trì ngừng bút, khóe môi cong lên rất nhẹ.
Tang Du: "............"
Khuỷu tay hướng ra đâu đây?
Tang Du xoay người về, lười biếng mở miệng: "Lão Phó, thầy biết em mà, có chuyện tìm em là chẳng bao giờ thấy người cả."
Lão Phó: "Em cũng biết cơ à."
Ánh mắt lão Phó quẩn quanh trên người bọn họ một vòng, cuối cùng cố định trên người Hề Trì.
Thực ra chức lớp trưởng chỉ là thứ yếu, chứng hồi tổ mới là vấn đề lớn, trước tiên tạm thời nhận cái danh lớp trưởng để cậu tới văn phòng đi dạo nhiều hơn cũng tốt.
"Vậy Tiểu......"
Chữ "Trì" còn chưa nói xong, hàng trước đột nhiên truyền tới một giọng nữ: "Lão Phó ơi."
Lý Thư Tĩnh búi tóc xong: "Để em ạ."
Lão Phó có hơi bất ngờ, nhưng có người tự tiến cử là chuyện tốt, huống chi người này còn là Lý Thư Tĩnh, ông cũng không cần nhọc lòng.
"Được được được, vậy sau này vất vả cho Thư Tĩnh rồi, các bạn học vỗ tay nào."
Lý Thư Tĩnh đứng dậy dưới tiếng vỗ tay, trong nụ cười mỉm lộ ra vẻ mệt nhọc.
Không vất vả.
Tui mệnh khổ.
Tui tự mình chuốc lấy.
Ai biểu lúc thầy định gọi tên bí thư trưởng Tây Sơn thì tui cố tình quay đầu lại nhìn, sau đó đối mặt với lão đại nhà mình cơ chứ.
Kết thúc tiết tự học đầu tiên, Lý Thư Tĩnh lập tức móc điện thoại ra.
【Tôi muốn yên tĩnh: Lão đại, anh vì bí thư trưởng Tây Sơn mà đẩy bí thư trưởng của mình đi, hợp ní thật sao?】
Đầu bên kia cách hai phút mới hồi âm, không nói gì, chỉ gửi lại một bức ảnh cap màn hình.
Lý Thư Tĩnh nhấn mở to hình lên xem.
Quá quen thuộc, quy định của hội học sinh trung học Sơn Hải.
Trên ảnh là điều thứ 33, điều lệ quy định, thành viên hội học sinh đảm nhiệm ban cán sự có thể dựa vào chức trách lớn nhỏ mà giảm bớt nhiệm vụ chỉ tiêu tương ứng -- mỗi khóa hội học sinh ở trung học Sơn Hải đều có nhiệm vụ chỉ tiêu, nội dung bao gồm rất nhiều cũng rất phức tạp, ngoại trừ hoạt động học sinh cơ bản nhất, quan trọng hơn là tham gia vào những hạng mục công việc đổi mới ở phòng lịch sử trường, dù sao bên trong nhóm giáo viên công chức vẫn còn có rất nhiều nhân loại, một vài công việc liên quan đến yêu tộc bọn họ cũng không nắm rõ, khóa này lại vừa mới sáp nhập, nhiệm vụ càng nặng hơn, lớp trưởng có thể giảm 7%!
【Tôi muốn yên tĩnh: Lớp 11/1 từ nay về sau chính là trách nhiệm của elm!】
Gửi xong, Lý Thư Tĩnh quay đầu nhìn lướt về phía góc lớp bên kia một cái, ngón tay gõ gõ xóa xóa trên bàn phím, cuối cùng vẫn gửi qua.
【Tôi muốn yên tĩnh: Lê ca, anh đối với cậu bạn Tây Sơn đó, hình như có hơi đặc biệt?】
Giang Lê nhìn cái câu sau cùng này, mi mắt khẽ nâng lên một chút, thuận tay nhấn mở giao diện tin nhắn ra, bấm bấm hai cái.
So với dự tính của hắn còn nhiều hơn.
Tin đã đọc, tin chưa, của lãnh đạo trường, giáo viên, trưởng bối trong tộc, Tang Du, hơn một trăm tin nhắn, mỗi cái đều mang theo hai chữ "Tiểu Trì".
Cái mới nhất, đầu số là Y001.
【Con trai, Tiểu Trì sao rồi? Tình hình có tốt hơn chút nào không? Đã lớp 11 rồi, thời gian ngắn nhiệm vụ nặng, triệu chứng này không kéo dài được, con phải nâng cao nhận thức, cụ thể đã làm những công việc gì, hiệu quả ra sao, phải phản hồi kịp thời với bên Chung Sơn, Tiểu Trì không có da dày thịt béo như con và Tiểu Du, để tâm hơn một chút, mỗi phương diện đều phải chú ý đến, đưa vào thực tiễn, con hiểu chưa?】
Giang Lê gộp ba dòng thành một rồi lướt qua, nhìn mấy chữ "thời gian gấp nhiệm vụ nặng" trong tin nhắn, hắn nâng mắt, nhìn người bên cạnh một cái, tiện tay gõ xuống mấy chữ.
Vài giây sau, Lý Thư Tĩnh nhận được một tin nhắn.
【-: Nhiệm vụ chỉ tiêu.】
Lý Thư Tĩnh: "???"
(W.a.t.t.p.a.d Augusttt138, xin vui lòng không đọc ở những nơi ăn cắp)
-
"Hạ nhiệt" mà lão Phó nói chẳng mấy đã đến.
Sau một trận mưa qua đi, Thụy Thành một đêm vào thu, ngay cả lão Phó cũng phải choàng thêm một chiếc áo khoác kiểu cán bộ, bưng ly nước đứng ở cửa phòng học, dặn dò thêm áo thêm chăn cất chiếu xong, mới bắt đầu nói về việc thi đầu năm.
"Mười phút để dọn sạch bàn của mình, mang hết toàn bộ sách vở và đồ dùng không liên quan đến kỳ thi đặt lên bàn dự bị ở hành lang, Thư Tĩnh dán danh sách phòng thi lên bảng đen, sau đó phát phiếu thi xuống."
"Đúng 9 giờ bắt đầu thi, trước nửa tiếng bắt buộc phải vào phòng thi của mình, dựa theo thời gian thi đại học."
Bên dưới đồng lòng kêu rên.
"Còn có phiếu thi hả? Chính quy quá vậy?" Lòng Vương Địch lạnh đi một nửa, "Không kịp rồi không kịp rồi, văn mẫu tôi còn chưa học thuộc nữa."
Chúc Dư: "Không sao, còn một tiếng nữa lận, cậu học thuộc đến đâu rồi?"
Vương Địch: "Dear Lihua."
Mọi người: "......"
Đỗ Hành: "Mọe nó, môn thi đầu tiên là tiếng Anh đấy!"
"Không học thuộc nữa!" Vương Địch vò mẻ chẳng sợ nứt trong biển học mờ mịt, "Người tu hành chúng ta coi trọng điều gì nào?"
"Coi trọng chính là một chữ 'Khí'[1]."[1] Gốc là 炁, trong Đạo giáo, khí dùng để tượng trưng cho sự bẩm sinh, nguồn gốc của vạn vật.
"Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, thiên địa nhân hòa, người nằm chính giữa, điều này đại biểu cho cái gì?"
Đỗ Hành: "?"
Để tôi nghe coi cậu xà lơ được cái gì?
Đỗ Hành: "Đâu rồi, đại biểu cho cái gì?"
"Đại biểu rằng làm đề không bằng cách làm! Nước đến chân mới nhảy chẳng bằng đi sờ tay vàng của Trì ca một phen!" Vương Địch chắp tay lại, ngẩng đầu khấn: "Trên thưa Ngũ Văn thánh đế Liệt Bí Đặc tôn giả, con biết mọi người bận rộn, không cầu ban ơn, chỉ xin để con ngồi gần Trì ca một chút, ngồi gần nhóm học thần một chút, phù hộ Trì ca đạo quang tỏa chiếu, trời cao giáng xuống, khai mở dân trí, lập tức tuân lệnh!"
Vừa ra lệnh xong, Chúc Dư đã xông một bước dài từ bục giảng qua, kéo lấy Vương Địch.
Chúc Dư: "Bây giờ có ba tin tức tốt, một tin tức xấu, cậu nghe cái nào trước!"
Vương Địch tươi cười xán lạn: "Tới ba tin tức tốt, thì có tin gì xấu nữa, tin tốt đập lại luôn!"
Chúc Dư: "Tin tốt là, cậu và Trì ca chung một phòng thi!"
Chúc Dư: "Tin tốt là, chỗ ngồi đằng sau cậu cũng là học thần!"
Vương Địch bị bao phủ trong tin tức tốt, không biết phải làm sao.
Ngũ Văn thánh đế Liệt Bí Đặc tôn giả nghe được lời cầu nguyện của cậu ta rồi, làm phép đại thành công!
Đỗ Hành: "Thế còn tin tức xấu thì sao?"
Chúc Dư: "Người ngồi đằng sau cậu ấy, họ Giang."
"Tôi lại chẳng phân biệt dòng họ, họ Giang thì liên quan...... Cậu nói họ gì cơ?"
Ba giây sau.
Vương Địch lại ngửa mặt lên trời, chắp tay lần nữa, thành kính và thê lương nói: "Ngũ Văn thánh đế Liệt Bí Đặc tôn giả, con thực tế, con làm đề, con xuyên tường trộm đèn tay không rời sách gà gáy đã dậy, cầu xin ngài mau chóng thu hồi lệnh đã ban!"