Khác Biệt Giống Loại Làm Sao Yêu Đương

Chương 19: "Đừng nghĩ quá tốt về tôi"



Sắp đến 0 giờ, cả dãy hành lang ký túc xá cực kỳ im lặng.

Tay phải Hề Trì vẫn còn đang duy trì tư thế mở khóa, nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn người bên trong cánh cửa, nghi hoặc trong mắt gần như sắp hóa thành thực chất.

-- Tại sao đột nhiên cậu lại ra đây?

Khoảnh khắc vừa mở cửa đã chạm mặt Hứa Vân Duệ ở phía đối diện khiến Giang Lê kinh ngạc chốc lát, nhưng cũng chỉ một thoáng như vậy, lúc này sự kinh ngạc vì "bỗng nhiên chạm mặt" hoàn toàn không thấy đâu nữa, thậm chí còn có phần buồn cười.

"Tôi nghe thấy tiếng." Hắn nói.

Hề Trì vô thức nghiêng đầu qua, dùng khóe mắt liếc về sau một cái: "Nghe thấy tiếng mà còn ra?"

Không phải nên trốn luôn sao?

Giang Lê phì cười, cúi đầu nhìn ngón tay Hề Trì.

"Cái tôi nói là tiếng chìa khóa."

Lúc chìa khóa tra vào lỗ khóa, Giang Lê vừa hay đang ở cạnh cửa, thấy người hồi lâu chưa vào, hắn còn tưởng là chìa khóa xảy ra vấn đề gì rồi.

"Cầm nhầm chìa khóa à?"

"Không có, ánh sáng hơi tối, tôi không nhìn rõ." Hề Trì thuận miệng bịa đại một câu, nói xong, cậu nắm chặt chìa khóa đợi một hồi, rồi thoáng gượng gạo mở miệng, "Tôi vào trước đây."

Nói với Giang Lê, nhưng lại giống như nói với cái người ở cửa đối diện.

Giang Lê "Ừ" một tiếng, nghiêng người để người bên ngoài đi vào.

Hứa Vân Duệ bị cuộc đối thoại không coi ai ra gì của hai tên này làm cho nghi ngờ nhân sinh, cậu ta chẳng mảy may chú ý đến, giờ phút này ngón tay của bí thư trưởng Tây Sơn đang siết chặt giống như muốn biến chiếc chìa khóa trong tay thành bột mịn, chỉ có thể vịn khung cửa tinh thần "hỏn lọn".

Vậy tui... đi???

"Còn không vào đi?" Giang Lê dựa nửa người lên khung cửa, vẻ mặt thả lỏng, "Đợi gì nữa."

Đợi gì nữa? Tui còn có thể đợi gì đây?

Cái người từ hồi cấp hai đã luôn ở trọ một mình, đột nhiên trong phòng giấu thêm một người nữa, mà người kia còn là bí thư trưởng cao quý của Tây Sơn, đã bị cậu ta bắt gặp rồi mà còn chẳng thèm giải thích một câu sao? Còn hỏi cậu ta đợi gì nữa chứ???

Trong lòng Hứa Vân Duệ rít gào, nhưng lời nói ra lại là: "Vào, vào chứ."

Nói muốn đi vào, nhưng người vẫn không động đậy, ngay cả động tác giả cũng chẳng có luôn.

Hiển nhiên Giang Lê đã đoán được, hắn cũng không nói gì, chỉ dựa nửa người lên cửa nhìn cậu ta.

Hồi lâu sau, Hứa Vân Duệ giãy dụa mở miệng: "Lê ca, thế nên... khoảng thời gian này, bí thư trưởng Tây Sơn đều ở chỗ cậu à?"

"Ừ."

"...... Thế nên, trước đó có mấy lần cậu qua phòng tôi tá túc, nói sợ ồn, cũng là vì người ở bên trong à???"

Lần này Giang Lê không trả lời, bởi vì di động đã rung lên một tiếng.

Hắn mở ra xem.

【Chi: Còn nói chuyện nữa à?】

【Chi: Trễ lắm rồi đấy.】

Nào phải ý thúc giục người ta về ngủ, mà là giục người ta đừng có bà tám nữa.

Giang Lê gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khi gửi hai tin nhắn này của người kia ở trong đầu, hắn bật cười, chuyển sang giương mắt nhìn về phía Hứa Vân Duệ đối diện.

"Phải."

"Thế nên cậu còn chuyện gì không?"

Hứa Vân Duệ chưa bao giờ căm hận khả năng nhìn đêm của Đế Giang mình như vậy.

Cho dù cách một con đường cũng có thể nhìn thấy giao diện trò chuyện trên di động Lê ca của cậu ta.

Mặc dù nội dung cuộc trò chuyện bị ngón tay che khuất, nhìn không rõ lắm, nhưng cái avatar phía bên trái thì cậu ta biết -- một con mèo nhà ngồi xổm trên mái ngói xanh kiểu xưa cũ, là avatar của bí thư trưởng Tây Sơn, hôm hội học sinh hai viện đi tìm người đều đã nhìn thấy.

"Không có gì đâu Lê ca, làm phiền Lê ca rồi, hai người tiếp tục đi Lê ca!"

Hứa Vân Duệ đóng cửa lại cái "Rầm --"

Lúc Giang Lê đi vào, Hề Trì đang ngồi tại chỗ, phía trước còn đặt chìa khóa phòng 403.

Cậu hơi rũ mắt, nói: "Mấy ngày nay, có phải tôi bị xung khắc với chìa khóa đúng không."

Chìa khóa ở hội học sinh Nam Sơn đã như vậy, chìa khóa phòng ngủ cũng vậy luôn.

Giang Lê đứng cách đó không xa nhìn cậu, giọng điệu hơi mắc cười: "Chắc là vậy rồi."

Hề Trì: "?"

Giang Lê cúi người cầm khăn lông trên thành giường qua, xoa xoa mái tóc còn chưa khô: "Cũng có khi là cậu xung khắc với người ở đối diện."

Hề Trì chớp chớp mắt, mới phản ứng được người Giang Lê nói là Hứa Vân Duệ.

Đề tài không kịp báo trước biến thành công kích nhân thân, Hề Trì suýt chút nữa thì không nhịn cười nổi, qua một hồi, cậu mới chậm rãi mở miệng: "Vậy biện pháp giải quyết thì sao?"

Giang Lê: "Nghe cậu."

Hề Trì xuôi theo lời Giang Lê nói: "Biện pháp của tôi là giải quyết tên đầu sỏ gây ra vấn đề."

Giang Lê nhấn mở di động nhìn thời gian một chút: "Còn sớm, chắc là chưa ngủ đâu."

"Gì cơ?"

"Giải quyết sớm một chút, đừng giữ lại qua đêm."

Hề Trì ngơ ngác, hiếm khi thấy hắn nói đùa một lần, tâm tình hoàn toàn tốt lên, dây thần kinh ban đầu có hơi căng thẳng thoáng chốc thả lỏng, cậu dựa ra sau, mỉm cười: "Mấy lời này ấy, rất là không 'Giang Lê'."

Tầm mắt Giang Lê nâng lên một cái rất nhẹ, bàn tay lau tóc khựng lại.

Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua, dừng lại trên khuôn mặt Hề Trì, nhưng không nói gì cả.

Hề Trì ngẩng đầu đối diện với hắn: "?"

"Vậy cậu cảm thấy lời gì mới rất 'Giang Lê'." Hắn chậm rãi hỏi.

Hề Trì suy nghĩ: "Có thể là... Người cần giải quyết là phó chủ tịch Nam Sơn, nể mặt tôi, bỏ đi."

Giang Lê hồi lâu không nói chuyện.

Đèn dây tóc trong phòng ảm đạm rọi xuống, phản chiếu lên màu mắt hắn vừa nhạt vừa nông, lúc này đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm, vệt nước thấm vào cổ áo ngủ hiện ra một mảng dấu tích màu đen.

"Hề Trì." Người hồi lâu không mở miệng đột nhiên kêu cậu một tiếng.

"Đừng nghĩ quá tốt về tôi." Hắn nói.

Hề Trì không hiểu nổi, nhưng Giang Lê không cho cậu cơ hội mở miệng nữa, hắn cầm ly nước trên bàn qua uống một ngụm, nhàn nhạt nói.

"Khuya rồi đấy, ngủ sớm một chút."

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)

-

Thi tuần kết thúc, kèn lệnh chuẩn bị cho đại hội thể thao cuối cùng cũng vang lên, bầu không khí ở trung học Sơn Hải đều trở nên sôi động, tất cả giáo viên biết rõ đã không thể áp chế đám trẻ trâu này nữa, bèn dứt khoát buông tay, ngay cả bài tập về nhà cũng giao rất ít.

Liêu Tranh đảm nhiệm chức vụ Ủy ban thể thao bị hạng mục vận động làm cho sầu đến mất ngủ, từ hạng mục đến khẩu hiệu cho đến đội hình cầm bảng tên lớp, chỉ hận tại sao bản thân mình chỉ là một con Tranh, cậu ta muốn giống như chủ nhiệm Vương, sinh ra cũng là một con thú Khai Minh, dùng chín cái đầu hợp lại.

"Cậu chắc chắn là dùng cái khẩu hiệu này á hả?" Liêu Tranh nhìn cái khẩu hiệu "Lớp 1 lớp 1, xuất nhập bình an, phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn" trước mặt, belike "Em ít đọc sách, đừng có lừa em".

"Họp cổ động lão Vương đã nói rồi, khẩu hiệu phải phô bày được hết dáng vẻ thanh xuân chiến đấu của các lớp còn gì."

Chúc Dư: "Có phúc như Đông Hải rồi, còn chưa đủ chiến hả?"

"Cái này đã hay lắm rồi, cậu đi coi thử khẩu hiệu của lớp 2 xem, lớp 2 lớp 2, 2333, hai nhân ba là sáu, 6666, so ra lớp mình có văn hóa có nội hàm hơn nhiều."

Vương Địch đưa ra nghi vấn: "Tôi cảm thấy chưa ổn lắm."

Liêu Tranh: "Đúng không, tôi cũng thấy kỳ kỳ chỗ nào ấy."

"Tôi lên mạng tra được mấy cái, mấy cậu coi coi, ví dụ như thanh xuân như ngọn lửa, vượt qua bản......"

Vương Địch chỉ vào câu cuối cùng: "Tại sao nhất định phải là thọ tỉ Nam Sơn? Thọ tỉ Tây Sơn không được hả?"

Liêu Tranh: "......"

Mọe nó cậu nói không ổn là chỉ cái này đấy à?

"Này mà cậu cũng phải bắt bẻ?" Lâm Văn Quang bên Nam Sơn nói, "Thọ tỉ Tây Sơn, cậu nghe thử coi có hợp lý không?"

Lúc này Vương Địch mới miễn cưỡng nhượng bộ: "Được ròi, nhường Nam Sơn bọn cậu một lần."

Toàn bộ Nam Sơn: "......"

Giờ đây người duy nhất không rảnh quan tâm Tây Sơn hay Nam Sơn chỉ có mình Liêu Tranh, nhìn mấy hạng mục chạy cự li dài trống không, cậu ta suýt chút nữa rơi lệ: "Nếu có Lê ca và Duệ ca ở đây thì tốt rồi, còn sợ 5000 mét không ai chạy sao?"

Lâm Văn Quang vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Nhưng đừng, hội học sinh chỉ có bận hơn cậu thôi."

Từ khi Trung học Sơn Hải thành lập trường đã có một quy định bất thành văn, đó là hễ là hoạt động cấp trường, nhất là Đại hội thể thao, toàn bộ thành viên của hội học sinh phải đi gác, không được tham dự hạng mục nào, không được tự ý rời khỏi vị trí công tác.

Tiêu chuẩn trung bình chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất chính là bọn họ "bận" -- bận đi bắt người.

Tại Đại hội thể thao, nơi mà adrenalin dâng cao cực độ này, còn là đám nhóc đang ở thời kỳ trưởng thành thường chưa ổn định chân thân, chuyện học sinh Nam Sơn lộ ra cái đuôi, học sinh Tây Sơn mọc ra phiến lá cũng là điều bình thường.

Đặc biệt là nhóm tân sinh chưa có kinh nghiệm gì, đột nhiên bại lộ chân thân nên ôm đầu khóc rống loạn xạ càng là chuyện thường ngày ở huyện, trong thời gian diễn ra đại hội thể thao lại không thể thi hành đóng cửa hoàn toàn, cộng thêm công nhân viên là nhân loại ở trung học Sơn Hải ngày càng nhiều, gặp phải loại chuyện này, có thể và chỉ có thể giao cho thành viên của hội học sinh, bên này chạy khắp sân, bên kia bắt khắp nơi, với học sinh trung học Sơn Hải mà nói, đại hội thể thao là hoạt động để thả lỏng, nhưng với các thành viên ở hội học sinh mà nói, đây chẳng thua gì một trận chiến lớn, khối lượng vận động tuyệt đối không ít hơn vận động viên.

"Đúng rồi Vương Địch, nói tới đại hội thể thao, có vấn đề này tôi muốn hỏi cậu", một nữ sinh Nam Sơn đột nhiên hỏi, "Nam sinh đọc bản tin trên đài chủ tịch ở đại hội thể thao năm ngoái bên Tây Sơn bọn cậu là ai thế?"

"Phát thanh viên trưởng ở trạm phát thanh á, Trần Thừa Duyệt, hiện giờ đang học lớp 11/4", Vương Địch nghĩ ngợi, "Chính là người phát biểu dưới cờ tuần trước đó."

"Không phải cậu ấy, là người buổi chiều hôm đại hội thể thao cuối cùng của bọn cậu á, đại khái là người đọc hơn nửa tiếng ấy."

"Vẫn luôn là lão Trần mà, cậu đừng......" Trí nhớ của Vương Địch đột nhiên ùa về, nháy mắt thẳng cả sống lưng, "Sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?"

Mấy nữ sinh khác bên Nam Sơn cũng nhớ đến chuyện này.

Vốn dĩ mấy cô nàng nhớ kỹ là vì thanh âm đó nghe rất êm tai, du dương lại sạch sẽ, lúc ấy có không ít học sinh Nam Sơn thảo luận.

Vương Địch toét miệng cười: "Cứ coi như là phát thanh viên trưởng đi, phát thanh viên vinh dự của trạm phát thanh."

Mấy cô nàng: "?"

Tay Vương Địch mở ra thành chưởng, cung kính duỗi về phía chỗ ngồi trong góc kế cửa sổ.

Mấy người nhìn qua vị trí mà Vương Địch chỉ, suy nghĩ dừng lại.

Được Vương Địch chỉ như vậy, âm sắc sạch sẽ trong ký ức kia chồng lên thanh âm ở buổi lễ khai giảng, hợp nhất kín kẽ.

"Thảo nào, tôi nói lúc bí thư trưởng Tây Sơn lên phát biểu sao mà cảm thấy quen tai như vậy."

Vương Địch: "Màu giọng của Trì ca tôi khó nhận ra thế sao?"

"Không phải là khó nhận ra, mà là... không dám nhận ra đó, dù sao thì bí thư trưởng Tây Sơn nhìn không giống người sẽ đảm nhiệm chức vụ ở trạm phát thanh."

Vương Địch: "......"

Này mà cũng nhìn ra được sao?

Vương Địch không dám nói, lý do Trì ca của cậu ta nhận chức ở trạm phát thanh, là bởi vì... trạm phát thanh được miễn thể dục giữa giờ, mà Trì ca của cậu ta, lười phải ra tập đó.

Đêm trước đại hội thể thao, lão Vương đặc biệt tìm đến hội học sinh hai viện mở một cuộc họp, hội nghị lần nữa nhấn mạnh, bởi vì là đợt đại hội thể thao hoàn toàn mới, cũng là đại hội thể thao khóa đầu tiên của Trung học Sơn Hải mới, nhất định phải lưu lại nét bút nhiều màu sắc ở phòng Lịch sử trường, vì để vẻ vang lớp học, vì để lưu lại dấu ấn, mỗi một lớp chắc chắn đều sẽ xuất ra một trăm phần trăm công lực, xúc động lên có thể sẽ dẫn tới chuyện xô xát, thậm chí là thăng cấp trở thành ẩu đả, thành viên của hội học sinh nhất định phải xốc hết một trăm phần trăm tinh thần, bóp chết tất cả những vụ việc xấu xí từ trong nôi!

Sau đó, trong lúc lão Vương vừa hưng phấn vừa lo âu chờ đợi, lớp 11/1 hô to khẩu hiệu "thọ tỉ Nam Sơn" đi qua đài chủ tịch dưới cái nhìn lom lom của quần chúng.

Lãnh đạo trường: "......"

Lão Vương: "Tốt lắm, không ganh đua thiệt hơn không ganh đua thiệt hơn."

Lớp 11/2 giơ cao khẩu hiệu "hai nhân ba là sáu" bình tĩnh ra sân.

Lão Vương: "...... Tốt lắm, tập trung bản thân, hữu nghị là nhất."

Ngay khi khẩu hiệu "Lớp 5 lớp 5, tôi là lớp 5, năm nay 11, sang năm 12" vang vọng tới đài chủ tịch, lão Vương cũng không "hữu nghị" nổi nữa.

Lãnh đạo trường vuốt đầu, bắt đầu cảm thấy sự việc không đúng lắm, vào thời gian này năm ngoái, khẩu hiệu "Bắt lấy hiệu trưởng, dũng đoạt giang sơn" cũng đã lên rồi, năm nay sao thế này?

Học sinh hai viện bên dưới hòa bình mỉm cười vỗ tay, bề ngoài "Hữu nghị là nhất hữu nghị là nhất", nhưng nội tâm -- vừa nghĩ đến bằng khen chiến đấu của tôi cũng phải chia một nửa Nam/Tây Sơn, chiến hay đấu cũng thế!

Dưới ánh mắt "xông lên xông lên" của lão Vương, lễ khai mạc kết thúc.

Hạng mục thi đấu chính thức bắt đầu, trên sân thể dục mới miễn cưỡng nhiều thêm một tiếng động.

"Có hơi nắng, đội mũ vào đi." Thời điểm Giang Lê đi ngang qua bên cạnh Hề Trì, hắn mở miệng nói một câu.

Hề Trì ứng tiếng, đang định đi đến chỗ trọng tài, Hạ Tình đột nhiên chạy qua đây: "Trì ca, bây giờ có bận gì không?"

"Không, sao thế."

"Giang hồ cấp cứu, Thư Tĩnh nhờ anh qua chỗ đài chủ tịch giúp được không? Hình như phát thanh viên trưởng của trạm phát thanh Nam Sơn ăn bậy ăn bạ phải đến phòng y tế rồi, bây giờ đài chủ tịch thiếu một MC nam, bên kia đã đang tìm người, em vốn định tìm Thừa Duyệt, nhưng vòng đấu loại nhảy xa bên chỗ cậu ấy sắp bắt đầu, phải mất 20 phút, anh tạm thời thế chỗ trống trước được không?"

Đại hội thể thao vừa mới bắt đầu, chuyện xung quanh cũng không nhiều, Hạ Tình lại sốt ruột, Hề Trì đáp một tiếng, đi về phía đài chủ tịch.

Người ở đài chủ tịch không tính là ít, Hề Trì liếc sơ qua mấy tờ bản tin liền mở miệng.

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên chậm rãi tràn ra khắp không trung sân thể dục, đám người Phật hệ trong lễ khai mạc im lặng một hồi, lần đầu tiên bộc phát cảm xúc mãnh liệt.

Tiếng thét chói tai của Tây Sơn nổi lên tứ phía, ngay cả vận động viên các lớp Tây Sơn đã đứng tại chỗ điểm danh cũng hô lên hai tiếng "Trì ca".

Đọc hơn mười cái, bản tin đã tiêu hao hơn phân nữa.

Hạ Tình tiện tay đưa qua một tờ mới.

Hề Trì đơn giản liếc qua hai cái, cậu chậm rãi mở miệng: "Thanh xuân là tinh thần vươn tới cầu vồng, đột phá chính bản thân, là dũng cảm lấn áp sự hèn nhát."

"Giấc mơ ở phía trước, con đường ở dưới chân, vinh quang của hôm nay, thuộc về toàn bộ các vận động viên, cũng thuộc về Trung học Sơn Hải, em xin thay mặt cho toàn thể học sinh Trung học Sơn Hải, tại đây chúc cho đại hội thể thao khóa mới của Trung học Sơn Hải thành công viên mãn."

"Lê xạ... Hữu xạ tự nhiên hương, trăm năm mưa gió bãi bể nương dâu, chúc cho Trung học Sơn Hải ngày càng phát triển, tiếp nối danh tiếng Thần Châu huy hoàng."

Bài viết không có lạc khoản[1], không biết là của lớp nào gửi tới, Hề Trì nhìn hai chữ "Lê xạ" kia, khó hiểu mà nhíu mày một cái.[1] Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.

Thành ngữ cơ bản kiểu này cũng viết sai được hả?

Cậu tiện tay cầm bút ký tên bên cạnh lên, sửa chữ "Lê" thành chữ "Hữu", đang định bỏ bài cổ vũ đã được chỉnh sửa vào trong thùng tin, "Rầm --" một tiếng vang lớn, hàng loạt ly giữ nhiệt trên đài chủ tịch chẳng biết là bị ai xô đổ, tiếng ong ong của ly thép rơi xuống đất theo mic thu âm vang vọng khắp sân thể dục.

Âm thanh sắc nhọn chói tai, Hề Trì bị chói cho phải nghiêng đầu, nhưng tất cả mọi người ở đài chủ tịch và khán đài sân thể dục lại nhắm mắt làm ngơ, đồng loạt đứng dậy, động tác thống nhất đến mức còn ngay ngắn hơn cả đi đội hình trong lễ khai mạc, soàn soạt nhìn về phía trạm phát thanh ở đài chủ tịch.

Trong lòng tất cả mọi người chỉ có một ý nghĩ.

...... Hồi nãy câu cuối cùng trong thư cổ vũ mà bí thư trưởng Tây Sơn tự mình đọc là gì thế nhỉ?

Lê... gì cơ????!!!!

------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chủ nhiệm Vương: Đúng, cái tôi muốn chính là thứ cảm xúc thanh xuân mạnh mẽ này!