Mãi đến khi vai và cổ hai người quấn chặt vào nhau, Hề Trì mới ngửi thấy “mùi thuốc” mà Giang Lê đã nói ban nãy.
Cho dù hắn mặc áo khoác của mình, vẫn không che được mùi thuốc.
Mùi thuốc rất quen thuộc, là mùi đặc trưng của Chung Sơn, khác hoàn toàn với mùi thuốc khử trùng đơn điệu lạnh băng của bệnh viện loài người, nếu như bắt buộc phải so sánh, thì nó giống như mùi thảo dược phiêu đãng bên ngoài các hiệu thuốc lâu năm ở đường sâu ngõ cũ.
Mùi của cây long não, mang theo vị gỗ và vị đắng nhàn nhạt.
Cùng với, một chút hơi nước mưa ẩm ướt.
Hề Trì vô thức nghiêng đầu qua, sườn mặt chạm vào đuôi tóc hơi ẩm của Giang Lê.
Truyền nước hai tiếng đồng hồ, qua lại Chung Sơn một chuyến, xem ra còn dính chút nước mưa, trên người Giang Lê tỏa hơi lạnh ra bên ngoài.
“Lúc cậu về không che dù à?” Hề Trì hỏi.
Giang Lê: “......”
Hơn nửa ngày, Hề Trì mới nghe thấy câu trả lời của Giang Lê.
“Có che.”
“Vậy sao......”
“Hề Trì.”
“Hử?”
Giang Lê hít sâu trong lòng một cái.
Trước khi buông trôi bản thân để kéo người vào trong lòng, hắn đã từng nghĩ tới phản ứng có thể xảy ra của Hề Trì.
Đẩy ra, hoặc là im lặng không nói, rất có thể sẽ giống với buổi tối khi vừa phát sốt ấy, hai người ở trên hành lang cửa phòng y tế, sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, ôm suy nghĩ “không lý gì mà cứ luôn là cậu giúp tôi”, rồi để nó trôi qua.
Cái gì cũng đã nghĩ đến, chỉ duy nhất không nghĩ đến cậu sẽ hỏi câu này.
Một câu không đầu không đuôi, nhưng rất “Hề Trì.”
Giang Lê im lặng cười, bởi vì hai người thân mật kề cận, cơn phập phồng rất nhẹ từ khoang ngực mang tới truyền đến người còn lại một cách rõ ràng.
Hề Trì: “?”
Sao đột nhiên lại cười?
“Tôi nói là, kiểm tra xong chưa.”
“......”
Mãi đến khi hoàn toàn cảm nhận được nhịp đập từ lồng ngực của Giang Lê, Hề Trì mới hồi thần khỏi mùi thuốc cùng hơi nước mưa kia.
Cậu không định “kiểm tra” như vậy.
Nhưng hình như thời gian có hơi... lâu rồi.
Thanh âm của Giang Lê luẩn quẩn bên tai.
Tốc độ suy nghĩ của Hề Trì từ chậm rãi đột nhiên gia tăng, cảm giác ngứa ngáy tê dại quen thuộc dần vươn lên, lần này không chỉ ngón tay, nửa cơ thể dựa gần Giang Lê đều có chút cứng ngắc.
Bởi vì quá gần nhau, Giang Lê dễ dàng cảm nhận được hơi thở có chút hỗn loạn của cậu.
Không rõ ràng, cũng rất nhanh chóng ổn định, nhưng chỉ một khoảnh khắc như vậy, quả thực “tâm” không hề “lặng như nước”.
Giang Lê thấy được rồi liền thôi, buông tay, ngồi ở cạnh giường.
Hề Trì ho một tiếng, cúi đầu nhìn cuốn Lịch sử triết học bên tay Giang Lê: “Nhấc tay lên, cậu đè sách rồi.”
Giang Lê ngoan ngoãn nhấc tay.
Hề Trì cúi người cầm lấy, lúc xoay người bỏ sách vào cạnh gối đầu, đột nhiên giơ tay xoa xoa lỗ tai.
Khoảng cách nói chuyện ban nãy của Giang Lê gần quá.
Tự dưng thấy hơi nóng.
“Đọc đến phần nào rồi.” Giang Lê thuận miệng hỏi một câu.
Hề Trì cũng thuận miệng đáp: “Ý chí quyền lực và Plato.”
Giang Lê: “......”
Hề Trì không nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng ngắn ngủi của Giang Lê, xoay người hỏi hắn: “Cậu phải truyền nước mấy ngày?”
“Một ngày.”
“Ngày mai không cần nữa à?”
“Ừm.”
Hề Trì gật đầu, thuận tay ấn mở màn hình di động coi thời gian, cách lúc trời sáng cũng chẳng còn mấy tiếng đồng hồ.
Giang Lê cũng nhìn qua theo ánh sáng màn hình.
Hề Trì nhìn hắn đứng dậy đi về phía tủ quần áo: “Đi tắm hả?”
Giang Lê “Ừm” một tiếng: “Dội qua chút.”
“Trễ lắm rồi, với lại hôm nay là tiết Hàn lộ đó.” Hề Trì nhắc nhở, vốn dĩ trời lạnh, thời gian để ngủ cũng chẳng dài.
Mặc dù Chung Sơn là bệnh viện, nhưng không giống với bệnh viện thông thường, cả trong lẫn ngoài bất kỳ khoa nào cũng xông thuốc, thuốc là loại của Chu Bất Sơn đặc biệt điều chế, sạch sẽ bổ dưỡng, không chỉ không bẩn, thậm chí còn có tác dụng an thần, càng đừng nói tới bên trong Chung Sơn còn rất nhiều y bác sĩ mà bản thể chính là dược thảo dược thú, mỗi người đều tự mang theo bản lĩnh “tinh lọc”, thậm chí rất nhiều phụ huynh yêu quái không có việc gì cũng sẽ dẫn trẻ con nhà mình đến hấp thụ mùi thuốc.
Mặc dù yêu tộc cũng không thích đến bệnh viện cho lắm, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì không muốn uống thuốc không muốn kiểm tra sức khỏe, nhưng người không thích mùi thuốc ở Chung Sơn lại rất ít.
Tay Giang Lê dừng trên cửa tủ quần áo, quay đầu nhìn cậu.
Không phải hắn không thích mùi thuốc.
Chỉ là sợ hơi thở bị hỗn tạp, cậu không quen.
May mắn, người nào đó thoạt nhìn không hề có vẻ khó chịu.
“Không phải”, Giang Lê khép cánh cửa tủ, cuối cùng vẫn không lấy mấy thứ dư thừa, chỉ lấy một bộ đồ ngủ, “Tôi tắm sơ qua một chút.”
Năm sáu phút sau, Giang Lê thay đồ ngủ xong ra khỏi phòng tắm, trên giường đã trống không, chăn gối vẫn được trải rất chỉnh tề.
Giang Lê: “.”
Động tác của hắn nhất thời đóng băng, mấy giây sau, mới tắt đèn phòng tắm đi qua, lau tóc, làm như vô ý nói một câu: “Về lại giường à?”
“Ừm, không chen chúc với cậu, vừa mới truyền nước xong, cậu ngủ cho ngon.”
Nói xong, cậu lại bổ sung thêm một câu: “Đừng để tóc ướt đi ngủ, nhớ lau khô đấy.”
Giang Lê khựng lại vài giây, cuối cùng trả lời: “Tôi biết rồi, ngủ nhanh đi.”
Trên giường còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt.
Nhưng không phải mùi thuốc ở Chung Sơn, mà là hơi thở của Nhược Mộc.
Giang Lê lau khô tóc, tắt đèn, rơi vào trong hương gỗ sạch sẽ trong trẻo.
(@W. Augusttt138) -
Ngày hôm sau.
Cơn mưa rơi liên tục hai ngày hai đêm rốt cuộc cũng chịu dừng lại, bầu trời vẫn chưa quang mây, nhưng đã có dấu hiệu sáng lên.
Đám nhóc con Nam Sơn ủ rũ hai ngày thở phào một hơi, dậy sớm đẩy cửa sổ ra nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Cuối cùng cũng tạnh rồi, mưa nữa xương cốt cũng sắp mềm theo.
Hôm nay tòa nhà dạy học rõ ràng cũng náo nhiệt hẳn lên.
Lúc Tang Du tới, còn mười mấy phút nữa là bắt đầu tiết tự học sáng, trong lớp đã đầy ắp người.
Vương Địch và Chúc Dư ngồi hàng trước cách đó không xa đang giành giật bánh mì ăn, trong lúc khắc khẩu cũng không biết là ai buông tay trước, chiếc bánh mì oanh liệt hy sinh dưới bàn học.
Vừa “Eo” xong, giây tiếp theo, miệng đã bị nhét vào một chiếc bánh mì.
Chúc Dư: “Rơi xuống đất 3 giây nhặt lên vẫn ăn được.”
Vương Địch: “Đậu móa thế sao lại là tôi ăn?!”
Đỗ Hành đã sớm quen với chuyện này, mặt mày vô cảm quay người lại từ hàng trước, tay cắt ngang giữa hai người, dừng lại một giây, rồi giơ hướng lên trần nhà: “Fight!”
Sau đó cuộc cận chiến bắt đầu.
Đám người ở lớp 11/1 pha chè mè đen hoặc bột yến mạch, bưng ly thưởng thức tiết mục cố định mỗi buổi sáng, mãi đến khi Lâm Văn Quang kéo cửa sau ra nói một câu: “Còn đánh hả? Lão Phó đang di chuyển với tốc độ 0.5 mét trên giây về phía lớp mình đó.”
Trận chiến kết thúc trong nháy mắt.
Tất cả mọi người ngoan ngoãn ngồi vào vị trí.
Một phút sau, lão Phó quả thực xuất hiện ở cửa trước lớp học.
Ông không dừng lại, cũng không xách ghế ngồi xuống cạnh bục giảng, chỉ bưng một cái ly giữ nhiệt đi đến trước bàn của Lý Thư Tĩnh, hỏi: “Tự học sáng hôm nay là Ngữ văn hay Anh văn?”
Tập thể lớp học im lặng như tờ.
Sao cứ cảm thấy lời này có chút quen tai? Có phải từng nghe ở đâu rồi đúng không?
Lý Thư Tĩnh cũng ngơ ngác một chút, trả lời: “Ngữ văn ạ.”
Vương Địch suýt chút nữa cười chết, xoay người nói đùa với Chúc Dư: “Lát nữa lão Phó sẽ không nói ‘Ừm, lát nữa em nói với giáo viên Ngữ văn một chút, Tiểu Trì, Giang Lê với lại Tang Du xin nghỉ tự học sáng’ chứ?”
Chúc Dư chỉ ra đằng sau: “Tỉnh đi, lão đại đang ngồi kia kìa.”
Vương Địch: “Tôi biết mà, chẳng qua cảm thấy quy trình hôm nay của lão Phó hơi bị quen mắt, cho nên đùa......”
Giây tiếp theo.
“Ừm, lát nữa em nói với giáo viên Ngữ văn một chút, Tiểu Trì với Giang Lê xin nghỉ tự học sáng.” Lão Phó mở miệng nói.
Vương Địch: “......”
Lý Thư Tĩnh: “......”
Lý Thư Tĩnh lễ phép nghi vấn một chút: “Thầy ơi, lần này là vì hội học sinh có việc ạ?”
Lão Phó lắc đầu.
Lý Thư Tĩnh chết lặng mà lấy sổ ghi chép trong ngăn kéo ra, rồi lại chết lặng mở miệng: “Vậy lý do lần này thì sao ạ? Ghi cái gì ạ?”
Lão Phó: “Nghỉ ốm.”
Tất cả mọi người: “......”
Lý Thư Tĩnh cho rằng năng lực thừa nhận của mình đã được tôi luyện đầy đủ vào ngày hôm qua, sở hữu bước nhảy vọt về chất, thế nhưng không có.
Trước tiên không nói đến bí thư trưởng Tây Sơn, dù sao cô cũng là người của Nam Sơn, nên không quá hiểu.
Nhưng cô không biết, chủ tịch hội học sinh Nam Sơn của bọn cô, một con Kim Ô, từ khi nào mà “yếu ớt dễ bệnh” đến vậy???
Lý Thư Tĩnh chậm chạp không thể nhấc bút, nhìn lão Phó: “Lần này cũng là ‘cùng’ xin nghỉ ốm ạ? ‘Lại’ ‘cùng’ nghỉ ốm ạ?”
Lão Phó uống một ngụm nước, hòa ái dễ gần, có hỏi sẽ đáp, đại khái là cảm thấy câu hỏi của học sinh nhà mình hơi buồn cười, còn vui vẻ: “Đúng vậy, cùng xin nghỉ ốm, lại cùng xin nghỉ ốm.”
Mọi người: “............”
Lão Phó à thầy chắc chắn không gặp phải “lừa đảo” đấy chứ?
Mặc dù hai vị này không cần phải xin nghỉ, nhưng... ĐM rốt cuộc đây là bệnh gì? Còn có thể sáng đau tối khỏe? Chẳng phải tự học tối hôm qua vẫn còn phơi phới đó sao?!
Trong cơn mơ hồ, Lý Thư Tĩnh đang nhớ lại lời Hứa Vân Duệ nói hôm qua.
Cậu ta nói vụ xin nghỉ hôm qua là do Lê ca xin với lão Phó.
Lý Thư Tĩnh không nhịn được, lại hỏi thêm một câu: “Thầy ơi, hôm nay cũng là Lê ca xin nghỉ ạ?”
Lão Phó: “Lần này không phải, là Tiểu Trì xin.”
Một đám người Tây Sơn: “?”
Tang Du: “......?”
Lão Phó vừa đi, lớp học lần thứ hai im lặng, sau đó tập thể quay đầu nhìn về phía Tang Du.
Nếu không phải hôm nay trời quang mây tạnh, hơn nữa chủ tịch Tây Sơn còn ngồi ở đây, bọn họ cũng sắp hoài nghi có phải mình rơi vào vòng lặp thời gian hay không.
Lần này không chỉ bọn Vương Địch, ngay cả Hứa Vân Duệ cũng thấy kinh ngạc: “Hội trưởng Tang, sao lần này bị bệnh không kéo cậu theo?”
Tang Du: ???
Nghe thử coi cậu đang nói cái lời gì đây?
Đầu Tang Du mờ mịt, nhưng chỉ có thể ra đò buổi sáng đã biết chuyện để đuổi cả đám đi, sau đó đợi bọn Vương Địch vừa quay đầu, lập tức cúi đầu móc điện thoại ra.
Lúc này mới nhìn thấy Hề Trì đã gửi tin nhắn cho cậu ta, thời gian là mười mấy phút trước.
【Chi: Tối qua Giang Lê đến Chung Sơn một chuyến, lúc về đã 3 giờ sáng, tớ xin nghỉ với lão Phó giúp cậu ấy.】
Chung Sơn?
Tang Du lập tức nghiêm chỉnh lên, lông mày theo đó cau lại.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Sao đột nhiên đến Chung Sơn vậy? Nghiêm trọng lắm à? Tối qua cậu ta lại lên cơn sốt hả?】
Hề Trì đang nằm trên giường ở phòng ngủ đọc tin nhắn của Tang Du, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu vẫn không nói ra chuyện phát bệnh tối hôm qua, dùng lý do thoái thác mà tối hôm qua xin nghỉ với lão Phó để trả lời.
【Chi: Không, phòng y tế đề nghị đến Chung Sơn một chuyến nên mới đi.】
【Làm việc tốt mỗi ngày: Mấy giờ đi?】
【Chi: 11 giờ hơn.】
【Làm việc tốt mỗi ngày: 11 giờ đến Chung Sơn, 3 giờ hơn về? Sao lâu vậy?】
【Chi: Truyền nước.】
【Làm việc tốt mỗi ngày: ?】
【Làm việc tốt mỗi ngày: Truyền nước á? Vì sao?】
【Chi: ?】
【Chi: Vừa đánh nhau xong, cậu nói là vì sao.】
Tang Du bị gió lạnh lùa cho sặc một ngụm.
Đánh nhau vì sốt nội sinh thì cậu ta biết, nhưng truyền nước....... Với cái tính đó của Giang Lê có thể vì một cơn sốt nội sinh mà ngoan ngoãn ngồi truyền nước á hả? Lừa ai vậy?!
【Làm việc tốt mỗi ngày: Cậu đi cùng cậu ta à? Bệnh viện nói sao? Sốt nội sinh cần truyền nước?】
【Chi: Tớ không đi, có người nhà Giang Lê ở đó.】
【Làm việc tốt mỗi ngày: Thế sao cậu biết 3 giờ hơn đêm qua cậu ta về?】
Tang Du dám cá, lúc Giang Lê quay về chắc chắn động tĩnh không lớn, không đến mức đánh thức người ta vào 3 giờ sáng, thời điểm ngủ sâu nhất như vậy.
Nếu như không phải đi cùng nhau, vậy chỉ có một nguyên nhân.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Vậy nên hơn 3 giờ sáng cậu cũng không ngủ mà đợi cậu ta?】
Phải mất chừng một phút, đầu bên kia mới trả lời tin nhắn lần nữa.
【Chi: Tớ ngủ rồi, sau mới tỉnh.】
Lại qua thêm một phút.
【Chi: Sao cậu nói nhiều vậy?】
Tang Du: “......”
Đây không phải là bị chọc trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận đấy ư???
【Làm việc tốt mỗi ngày: Hề Trì!】
【Làm việc tốt mỗi ngày: Chú ý thái độ trong lời nói của cậu!】
【Làm việc tốt mỗi ngày: Không cho tớ nói thì cậu báo trước với tớ làm gì?】
Lần này đầu bên kia ngược lại trả lời rất nhanh.
【Chi: Tớ không báo trước.】
【Làm việc tốt mỗi ngày: ?】
Cuối cùng Hề Trì vẫn gửi qua.
【Chi: Giang Lê còn đang ngủ, di động của cậu ấy chưa tắt chuông.】
【Làm việc tốt mỗi ngày: Cậu sợ tớ gọi điện đánh thức cậu ta à?】
【Chi: Không phải cậu.】
【Làm việc tốt mỗi ngày: ?】
【Chi: Cậu nhớ nói với Hứa phó bên cạnh một tiếng.】
Hề Trì vốn không muốn nói.
Nhưng sự thật chứng minh, có lẽ cậu thực sự có chút xung khắc với Hứa Vân Duệ.
Bây giờ nghĩ tới cuộc điện thoại vào sáng hôm qua, thần kinh của cậu vẫn muốn căng ra.
Tang Du cũng sắp bất tỉnh luôn rồi.
Trong đó còn liên quan gì đến Hứa Vân Duệ nữa?
Tang Du gõ chữ bùm bùm, còn muốn hỏi, nhưng đầu bên kia đã đơn phương dừng cuộc nói chuyện.
【Chi: Như vậy nha.】
Tang Du: “......”
Tang Du hết cách, cuối cùng đành thành thật truyền đạt mệnh lệnh của bí thư trưởng nhà mình.
Vốn dĩ Tang Du tưởng rằng bí thư trưởng nhà mình chỉ là thuận tay gõ chữ, cậu ta cũng chỉ thuận miệng nhắc nhở, Hứa Vân Duệ cũng chỉ thuận tai lắng nghe, suy cho cùng là phó chủ tịch của Nam Sơn, gọi điện thoại cho chủ tịch nhà cậu ta quan tâm một chút cũng không có gì đáng trách.
Nhưng ai ngờ, cậu ta còn chưa nói hết, vẻ mặt Hứa Vân Duệ đã bắt đầu trở nên dữ tợn.
“Cậu yên tâm, cả đời này tôi sẽ không gọi điện cho Lê ca vào tự học sáng nữa.”
Tang Du: “???”
Tiếng chuông tự học sáng vang lên trong khu dạy học.
Tang Du tắt màn hình di động, ném vào trong hộc bàn, nhưng sau khi dừng lại ngắn ngủi vài giây, cậu ta lại lấy di động ra.
Tang Du mở khóa lần nữa, nhấn vào nhật ký trò chuyện với Hề Trì, đọc lại tin nhắn từ đầu tới đuôi một lần.
Tầm mắt cuối cùng dừng trên câu “có người nhà Giang Lê ở đó”.
Hơn nửa đêm đến Chung Sơn truyền nước, thực sự chỉ là vì nguyên nhân sốt nội sinh?
Hay là cơ thể xảy ra tình huống gì khác, nhưng không nói với Tiểu Trì?
Tang Du không thể yên tâm, mấy giây sau, cậu ta vỗ vỗ Hứa Vân Duệ: “Tôi đi gọi điện cái, mười phút, cô Lưu tới thì nói với cô một tiếng giúp tôi.”
Hứa Vân Duệ không hiểu gì, nhưng vẫn đáp ứng.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138, vui lòng không re-up)
-
Mười mấy phút sau, màn hình di động của Hề Trì vẫn còn ở ký túc xá chớp lên.
Cậu ngồi dựa lên giường, vở và bút cầm trên tay, nhấn vào xem.
Tin nhắn là của Tang Du gửi tới.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Cậu chắc chắn tối qua người nhà Giang Lê đi cùng đến Chung Sơn chứ? Tớ đã gọi hỏi cô và chú, đừng nói là đi cùng, tuyệt nhiên còn không biết có chuyện như vậy, cậu hỏi lại Giang Lê là ai đi cùng cậu ta đi?!】
Hề Trì gộp ba thành hai đọc hết hàng tin nhắn.
Im lặng.
Im lặng thật lâu.
Mấy giây sau, cậu thoát khỏi giao diện trò chuyện với Tang Du, ngón tay hơi di chuyển, nhấn vào hình avatar quen thuộc, lướt mấy cái lên phía trên nhật ký trò chuyện.
Cuối cùng tầm mắt dừng lại trên cái hình camera hiển thị ba chữ “đã từ chối”.
Hề Trì: “............”
Lừa cậu có người đi cùng thì cũng thôi đi.
Dưới tình huống không có ai bên cạnh, còn dám gọi video???