Mùa hạ năm nay có vẻ là nóng nhất trong những năm gần đây, dường như mùa đông vừa qua đi, cái nóng lập tức bao trùm cả thành phố.
Từ giữa tháng bảy đến tháng tán, Nhan Hạc Kính vô cùng bận rộn, anh phải bay đến nhiều nơi khác nhau để tham dự một số buổi hội thảo, ngâm mình trong văn học Trung Quốc, các tác phẩm của các tác giả nổi tiếng, sau đó được trường cũ mời trở về mở một buổi tọa đàm.
Trước đây, Nhan Hạc Kính luôn cảm thấy mình muốn trở thành một nhà văn nhàn rỗi, tự do phân bổ thời gian, nhưng sau khi đạt được một chút thành tựu, mọi người sẽ nghĩ anh nên làm một chút gì đó, anh cũng cảm thấy mình nên giao lưu cùng những tác giả khác nhiều hơn.
Tuần trước, hiếm khi Nhan Hạc Kính mới được rảnh rỗi, ở nhà tập trung viết sách thì bất ngờ nhận được điện thoại của Nhan Tùng Ảnh, anh ấy nhờ anh đến sân bay đón, Nhan Hạc Kính đột nhiên không lường trước, vội vàng chạy đi.
Trên đường trở về từ nơi đón, Nhan Hạc Kính đã hỏi mục đích Nhan Tùng Anh đến thành phố Uất này, đột ngột đến như vậy, cũng không báo trước với em một cái.
Nhan Tùng Ảnh nói trụ sở chính của công ty họ là ở thành phố Uất, lần này anh được điều tới nhậm chức phó tổng, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thăng chức, anh đến để làm quen với môi trường xung quanh trước, đống hành lý kia sẽ được đưa tới sau.
Thăng chức là một chuyện vô cùng đáng mừng, huống hồ hai người họ còn ở cùng một thành phố, có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt. Sau khi Nhan Hạc Kính nghe xong tin này, anh rất vui cho anh trai của mình, nhưng nhìn vẻ mặt của Nhan Tùng Ảnh, lại là buồn bực không vui.
Nhan Hạc Kính cầm tay lái, khó hiểu nói: "Thăng chức tăng lương, bao người mơ ước mà ước không được, sao nhìn thế nào cũng thấy anh giống như không hài lòng?"
"Gần đây đang cùng Vương Giai giành quyền nuôi con, bây giờ lại phải đi đến nơi khác làm việc, một đống chuyện phiền phức." Nhan Tùng Ảnh mệt mỏi nhăn mũi, "Ly hôn lần đầu không có con, thật thoải mái. Một khi có con rồi, thế nào cũng phải trở mặt thành thù, mặc dù tụi anh đều là những người điềm đạm, nhưng vẫn không thể nào duy trì thể diện cho nhau."
Nhan Hạc Kính yên lặng suy nghĩ, hôn nhân quả thật giống như sự kết hợp giữ thiên đường và địa ngục, nhưng phần lớn lại là địa ngục, may mà anh không phải trải qua tai họa này.
Nhưng mà sự ngưỡng mộ này cũng chỉ là một cái chớp mắt, Nhan Hạc Kính lại nghĩ đến một gia đình ấm áp hạnh phúc, bên giường có người kề cạnh-không cô độc cần phải trả giá.
"Anh cũng không cần phải tạo áp lực quá nhiều cho bản thân. Tình thân sẽ mãi mãi tồn tại, đi, em dẫn anh ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa trước."
Nhan Tùng Ảnh thở dài một tiếng, gục xuống bên ghế phụ, nửa ngày không lên tiếng.
Trong nhà Nhan Hạc Kính thật sự không có quá nhiều đồ ăn, vì thế chỉ có thể dẫn Nhan Tùng Ảnh đi ra ngoài ăn.
Gần nhà có một trung tâm mua sắm lớn. Cuối tuần rất đông người, rất nhiều quán đã đầy khách, Nhan Hạc Kính đã chọn một nhà hàng rất ít người, mùi vị vô cùng tệ, đúng là giẻ cùi tốt mã(*)."
(*): Là thành ngữ ý nói chỉ được cái vẻ ngoài thôi.
Ăn xong, Nhan Tùng ảnh muốn đi mua một chiếc đồng hồ, hai người từ tầng ba đi xuống tầng một mua.
Xem được hai cửa hàng, Nhan Tùng Ảnh vẫn không kiếm được cái nào ưng ý, anh quyết định xem một cửa hàng cuối cùng, nếu không chọn được thì về nhà.
Cửa hàng này nhìn sang trọng đắt tiền hơn hai nơi đầu một chút, Nhan Hạc Kính đi vào, thở dài một hơi. Thương hiệu này, tình cờ lại là thương hiệu đồng hồ lúc trước Thiệu Vinh trả lại, cũng là Thiệu Vinh tặng. Đó là lần đầu tiên Nhan Hạc Kính đeo một chiếc đồng hồ mắc tiền như vậy.
Nhan Tùng Ảnh dạo một vào quanh quầy, tìm được một chiếc đồng hồ mà anh thích, sau đó nhờ người bán lấy nó ra từ tủ kính và đưa cho anh xem.
Nhan Hạc Kính đang nhìn một chiếc đồng hồ vô cùng đắt tiền trước mặt, lúc này, anh bước tới chỗ Nhan Tùng Ảnh, cuối đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ấy, xem xét kỹ lưỡng, đang muốn đưa ra đánh giá, thì nghe được một giọng nữ quen thuộc.
"Thầy Nhan?"
Nhan Hạc Kính ngước mặt lên, thấy Tông Hy đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
"À, chị gái của Tông Dương, thật trùng hợp." Nhan Hạc Kính cũng ngạc nhiên, "Thì ra chị là nhân viên ở đây."
Anh nhớ bộ đồng phục lần trước Tông Hy mặc, đúng là của trung tâm thương mại này.
Tông Hy quay lại, định nhờ đồng nghiệp dẫn Nhan Hạc Kính đi chọn đồng hồ, nhưng Nhan Hạc Kính đã xua tay ngăn cô lại: "Không cần, tôi tới đây chọn đồng hồ giúp anh trai thôi."
Dứt lời, anh vỗ vai Nhan Tùng Ảnh mấy cái.
Nhan Tùng Ảnh đã chọn xong, đi đến quầy thanh toán, Nhan Hạc Kính đứng ở trước cửa chờ. Lúc này chưa có khách, Tông Hy mời Nhan hạc Kính một tách trà, Nhan Hạc Kính chậm rãi uống vài ngụm, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Tông Hy và đồng nghiệp. Tông Hy nói ngày mốt là sinh nhật của em trai cô, đang rầu không biết nên nặng em trai cái gì, đồng nghiệp trẻ tuổi hơn một tí.
Tông Hy hỏi cô ấy: "Em thường tặng gì cho bạn trai?"
Đồng nghiệp trả lời: "Có phải đứa em trai lớn của chị không? Một đứa con trai như cậu ấy, chắc hẳn là rất ăn diện, tặng giày bóng rổ hay quần áo gì đó là ok rồi."
Nhan Hạc Kính cười thầm, lắc đầu, tưởng tượng một Tông Dương ăn diện trông sẽ như thế nào.
Khi họ chuẩn bị đi đến gara dưới tầng hầm, đi ngang qua một cửa hàng bán đồ thể thao. Nhan Hạc Kính do dự một lúc, rồi kêu Nhan Tùng Ảnh đi vào cùng anh.
Nhan Hạc Kính cảm thấy rất kỳ lạ: "Tuổi này của em, còn muốn học theo mấy đứa nhỏ mang giày bóng rổ?"
Nhan Hạc Kính không cảm thấy bị xúc phạm, cũng không quá quan tâm đến anh ấy, chỉ lo đi loanh quanh các gian hàng để xem, chọn được hai đôi giày bóng rổ mà anh cho rằng phối màu rất đẹp, cầm hai đôi giày lắc lư trên không trung.
Nhan Tùng Ảnh đã sớm qua cái tuổi mang giày bóng rổ, nhưng là thật tâm muốn giúp Nhan Hạc Kính lựa chọn, hỏi đứa em trai của mình: "Em mang?"
"Tặng người khác."
"Lần này là quen với một cậu trai trẻ à." Vẻ mặt Nhan Tùng Ảnh mơ hồ.
Nhan Hạc Kính bật cười: "Một người bạn thôi."
Ở trên xe, Nhan Tùng Ảnh hỏi Nhan Hạc Kính quen biết Tông Hy như thế nào.
Nhan Hạc Kính hơi nghi hoặc: "Em quen em trai của cô ấy, sao thế?"
Nhan Tùng Ảnh ngừng chốc lát, mới nói: "Anh biết cô ấy."
"Trùng hợp vậy sao, lúc nào?"
"Hồi đại học, cô ấy là bạn gái của bạn cùng phòng anh, tụi anh có gặp vài lần, nhưng cô ấy không nhớ ra anh."
Nhan Hạc Kính quay đầu lại nhìn anh trai mình, không quá để tâm mà nói: "Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, không nhớ là chuyện bình thường."
Buổi chiều, Nhan Hạc Kính giúp Nhan Tùng Ảnh tìm một nhà ở tại thành phố Uất, mấy cái nhà gần công ty của Nhan Tùng Ảnh đắt khủng khiếp, Nhan Hạc Kính không khỏi tặc lưỡi, không ngờ bây giờ giá nhà ở thành phố Uất lại đắt như vậy.
Nhan Tùng Ảnh hành sự quyết đoán, đồng ý ký hợp đồng vào ngày mai, ở đỡ nhà của Nhan Hạc Kính trước khi chuyển đi.
Buổi tối, Nhan Hạc Kính dậy đi vệ sinh, thấy đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, anh trai anh đang hút thuốc ở tầng dưới, dường như anh ấy đang nói chuyện điện thoại với luật sư, giọng điệu rất nặng nề. Nhan Hạc Kính do dự trong chốc lát, nhưng không hề đi xuống lầu, xoay người trở về phòng.
Nhan Hạc Kính thật sự không nhớ chút gì về ngày sinh nhật của Tông Dương. Tình cờ có một người bạn từ nước ngoài trở về, Nhan Hạc Kính và mấy người bạn bè khác đi đón cậu ta, buổi tối tìm một quán rượu, Nhan Hạc Kính đang say sưa chìm đắm trong vẻ dịu dàng của cô ca sĩ trong quán, thì chợt nhớ đến đôi giày bóng rổ mới tinh trước cửa nhà.
Đôi giày đó cũng không biết để đâu, Nhan Hạc Kính suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Tông Dương, hẹn gặp ở khách sạn. Sau đó anh uống rượu có hơi nhiều, nên về nhà trước.
Nhan Hạc Kính cầm theo túi đồ trên đường đến khách sạn, còn nghĩ chắc hẳn Tông Dương sẽ cho rằng anh đang cô đơn và muốn tìm cậu để lên giường.
Gió thổi tan đi một nửa mùi rượu, sự xấu hổ càng lúc càng rõ. Không cần biết Nhan Hạc Kính đã ngủ với Tông Dương bao nhiêu lần, hoj thân mật khắng khít với nhau đến mức nào, thì trước đó, Nhan Hạc Kính không ít thì nhiều cũng cảm nhận được một sự xấu hổ không nói nên lời, loại xấu hổ này dường như làm anh run rẩy, đồng thời khuyến khích anh tiến về phía Tông Dương, cởi quần áo.
Thực ra, ban đầu anh không muốn hẹn gặp Tông Dương ở khách sạn, nhưng mà cầm quà gặp ở nơi khác, nghĩ thế nào cũng thấy bất thường, cũng không có lý do gì phải như vậy.
Tông Dương tới khách sạn trước, rồi gửi cho Nhan Hạc Kính số phòng.
Mùi rượu trên người của Nhan Hạc Kính đã tiêu tan gần hết, nhưng Tông Dương vẫn nhận ra được, hỏi Nhan Hạc Kính có phải đã uống rất nhiều rượu không.
"Cùng bạn bè uống vài ly, không tính là nhiều."
Nhan Hạc Kính mở hai chân Nhan Hạc Kính ra, vén mớ tóc tối trên trán anh, đặt một tay lên đùi anh rồi nói: "Thật ra anh uống rượu, đối với em mà nói rất tốt."
"Anh sẽ trở nên thật mềm mại, làm sẽ dễ hơn một tí."
Nhan Hạc Kính rất muốn biết, Tông Dương không hút thuốc lá, không uống rượu, vậy liệu một ngày nào đó cậu có phải sẽ cảnh cáo anh không cho anh hút thuốc uống rượu trước mặt cậu ấy hay không?
Chắc là sẽ không, quan hệ của họ không đến mức sẽ yêu cầu đối phương chuyện gì đó.
Eo của Nhan Hạc Kính lơ lửng trên không.
Tông Dương lấy lại vẻ mặt sảng khoái sau khi buồn ngủ nhìn Nhan Hạc Kính.
"Vừa nãy thấy anh có mang gì đó đi vào." Tông Dương mặc một chiếc quần jean, ngồi trên sofa hỏi: "Là gì thế?"
"Quà." Nhan Hạc Kính ghé vào chiếc giường êm ái của khách sạn, hạ tay xuống, quăng túi quà cho Tông Dương.
Tông Dương bắt được, lấy hộp giày ra, đặt trên đầu gối, mở hộp ra, mùi giày mới tỏa ra, cậu nhìn Nhan Hạc Kính.
"Quà sinh nhật."
Tông Dương cười nói: "Xíu nữa là tưởng anh muốn bao nuôi tôi."
"Anh nghĩ tình nhân hẳn là cũng có thể tặng quà. Hôm đó ở trung tâm thương mại gặp chị cậu, vô tình nghe cô ấy nói hôm nay là sinh nhật của cậu, lúc đi ngang qua tiệm giày, liền nghĩ chi bằng tặng cậu một món quà sinh nhật. Hơn nữa lần trước anh mang nhầm giày của cậu, vô cùng vừa vặn, nên nghĩ chắc là mang cùng một số giày."
Tông Dương im lặng nữa ngày, mới chậm rãi nói: "Đôi giày này quá đắt."
"Nhưng cậu mang sẽ rất đẹp, anh chọn lâu lắm đó, người bán hàng nói hiếm lắm mới có hàng, vận may của thật tốt." Nhan Hạc Kính nói, có hơi lo Tông Dương sẽ không nhận.
"Là do tôi may mắn đi." Tông Dương nói.
May là Tông Dương không trả lại quà, cậu cẩn thận bỏ vào hộp, đặt chúng trở lại.
Bên ngoài có pháo hoa lấp lánh, có lẽ là ai đang cầu hôn hoặc tán tỉnh, nhưng pháo hoa thật sự rất tuyệt vời, các chùm sáng màu sắc ánh lên khuôn mặt của Tông Dương. Một chân Nhan Hạc Kính giẫm xuống sàn nhà, một chân đặt trên ghế sofa, nhìn pháo hoa kéo dài bên ngoài khách sạn, hút một điếu thuốc.
"Nhan Hạc Kính, chừng nào sinh nhật anh?"
Nhan Hạc Kính quay qua, cúi đầu nói: "Ngày 5 tháng 12."
"Anh thích gì không?"
"Anh không thật sự muốn thứ gì, nhưng nếu mà nói thì..."
Nhan Hạc Kính dùng ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi của Tông Dương và nói đùa: "Anh thích những thứ xinh đẹp."
Tông Dương hơi ngẩng đầu lên, nhìn sườn mặt với đường nét rõ ràng của Nhan Hạc Kính, đôi môi hồng nhuận, đẹp đến mức không chân thật.
Tông Dương nhớ tới đôi giày bóng rổ mà cậu mơ ước khi còn học cấp ba. Để mừng cậu trúng tuyển đại học, chị gái đã hạ quyết tâm, tiêu rất nhiều tiền mua đôi giày đó.
Nhưng đôi giày đó quá nhỏ so với Tông Dương, cỡ lớn thì lại rộng, hơn nữa đôi giày đó lại đẹp như vậy, Tông Dương cũng đành luyến tiếc từ bỏ.
Cậu mang nó chơi bóng rổ sẽ thua trận, mang nó đi đường, sẽ hại ngón chân.
Một ngày kia, Tông Dương bổng hiểu rõ, giày bóng rổ đẹp đẽ, sang quý, vĩnh viễn sẽ không bao giờ phù hợp với cậu, vì thế cậu đã ngừng mang đôi giày đó.
Pháo hoa bên ngoài đã lụi tàn, khuôn mặt Nhan Hạc Kính mờ đi, chỉ có đốm lửa lập lòe trên đầu ngón tay anh, ánh lên một màu đỏ cam khó có thể dập tắt.