Khách Qua Đường

Chương 12



Chúng tôi không làm tới cùng.

Thẩm Tu Thần bị đau dạ dày.

Nếu không phải tôi thấy sắc mặt cậu ấy tái nhợt mà hỏi thêm một câu, tôi hoàn toàn có lý do tin rằng cậu ấy sẽ nhịn đau để tôi tiến vào. Nhưng dù bị tôi vạch trần, cậu ấy vẫn không từ bỏ ý định: “Không sao mà, em có đau đâu, vào… vào đi…”

“Đợi em khỏe lại rồi tính.”

“Được… Được rồi…” Cậu ấy níu tay áo tôi khẽ gọi: “Ông xã…”

Tôi không để ý, chỉ đắp kín chăn cho cậu ấy, rồi đi tìm thuốc dạ dày, nhưng chưa được một phút, đã nghe thấy tiếng sột soạt phía sau, Thẩm Tu Thần không thèm khoác áo ngủ đi tới: “Hay là em ngậm giúp anh nhé.”

Tôi ấn đầu cậu ấy bắt cậu uống thuốc, sau đó nghiêm mặt nói: “Em đau dạ dày chắc không phải ngày một ngày hai, mỗi việc không được ăn đồ cay nóng cũng phải để người khác nhắc à?”

Thẩm Tu Thần ngây người, sau đó ngẩng đầu lên cắn tai tôi, vừa gặm vừa cười thầm. Tôi tức giận đẩy cậu ấy ra: “Đừng qua loa với anh, chiếc chìa khóa cho em anh cũng có quyền thu hồi.”

Cậu ấy dựa vào người tôi, cười hì hì, vui vẻ nói: “Vì là anh cho, nên dù là thuốc độc em cũng ăn được, đau dạ dày đã là gì.”

”…”

Tôi chợt nhớ tới lần đầu tiên đi ăn cùng cậu ấy, cũng gọi một nồi lẩu tê cay, hôm sau lúc xuất hiện trong phòng làm việc của tôi trông cậu ấy có vẻ tiều tụy, lúc đó tôi còn tưởng là bị mấy tin nhắn của Trần Mộ làm phiền, giờ xem ra hôm đó cũng là đau dạ dày rồi!

Đồ ngốc này… Đau khổ như vậy cho ai xem.

Cậu ấy chớp chớp mắt: “Vậy em có được giữ chìa khóa nhà anh nữa không?”

Tôi vò đầu cậu ấy: “Đi ngủ.”

Cũng may đoạn nhạc đệm này không ảnh hưởng đến cuộc họp ngày hôm sau, Thẩm Tu Thần ngủ một giấc lại khôi phục tinh lực, trông tràn đầy sức sống.

Tôi muốn mở cuộc họp này từ lâu, nhưng khốn nỗi Công ty xây dựng Hoa Nam chưa cử người đến, làm ăn chưa đâu vào đâu, vì vậy chỉ có thể dặn dò Cục quản lý đất đai đến trao đổi với người dân ở nơi đó trước. Còn bây giờ, mọi thứ đã xong xuôi, ngoại trừ phó tổng Hà của Công ty xây dựng Hoa Nam làm người ta hơi không hài lòng ra, thì còn lại gần như đã chuẩn bị chu toàn, vì vậy cuộc họp này tất nhiên được đưa lên hàng đầu lịch trình.

Huống hồ… có tư liệu lấy được trong tay Trần Mộ, Tạ Tử Khải mãi không động tĩnh, e rằng vẫn đang nghi ngờ tính xác thực của văn kiện.

Người này đa nghi. Tôi cần phải cho hắn uống một viên thuốc an thần, để hắn ta yên tâm động thủ, như vậy tôi mới có thể thuận lợi bẫy được hắn.

Thời gian hắn động thủ càng muộn, khả năng gặp phải tổn thất càng lớn.

Dù sao một thôn làng lụn bại và một mảnh đất phồn hoa mới xây dựng, bên nào giá trị cao hơn không cần nói cũng hiểu.

Nhưng điều làm tôi kinh ngạc là, Cục quản lý đất đai lại thỏa thuận thành công với người dân…?

Lúc nhân viên chủ quản báo cáo với tôi “Người dân chỉ là không vui lắm, nhưng vẫn tích cực tỏ ra ủng hộ công tác của chính phủ”, tôi hơi sững sờ.

Chỗ này khó gặm thế nào tôi đã từng nghe nói qua.

Hai vị tiền nhiệm tôi đưa ra chính sách di dời cực kì hậu đãi mà người dân vẫn không ngó ngàng gì.

Người tiền nhiệm của tôi định cương quyết hơn, kết quả là xảy ra sự kiện cưỡng chế di dời, một người bị thương nặng, bốn người bị thương nhẹ.

Lúc bàn giao, anh ta còn thảo luận qua về mảnh đất này với tôi, cuối cùng thở dài: “Mảnh đất này quá đẹp, nếu mở rộng hợp lý, hoàn toàn có thể kéo theo sự phát triển kinh tế của cả một vùng. Nhưng mà… dân làng rất khó xử lý, bọn họ không ưa mềm cũng không ưa cứng, thực ra đặt mình vào vị trí của họ mà nghĩ, có lẽ chẳng qua họ cũng chỉ tiếc nơi ăn chốn nghỉ của mình mà thôi.”

“Tôi biết cậu có thế lực đằng sau, đến đây để kiếm chút thành tích mà thôi, vì vậy đừng khuấy bãi nước đục này lên, giao cho ai đó cương quyết hơn, cứng rắn hơn làm đi.”

Nhưng hiện tại vấn đề này lại dễ dàng được giải quyết như vậy?

Là tay chân của Tạ Tử Khải? Nhưng theo tư liệu trong tay tôi thì hắn không có dây dưa gì với mảnh đất này cả, sao có thể im hơi lặng tiếng làm được một chuyện lớn như vậy chứ?

Nhờ công lao của Cục quản lý đất đai ư? Nhưng nhiệm kỳ trước vì sao bọn họ không thỏa thuận thành công? Bảo là do tôi lên chức tạo động lực to lớn cho bọn họ, tôi cũng không tin.

Vậy thì là ai làm? Là địch hay là bạn?

Thẩm Tu Thần im lặng một lúc: “Có lẽ là người nào đó bị lãng quên chăng.”

Tôi hiểu tính cách của cậu ấy, cậu ấy sẽ không nói lời vô cớ, chắc chắn là cậu ấy biết gì đó. Tôi rất muốn hỏi, nhưng vì Tạ Tử Khải luôn rình rập, nói chuyện này qua tin nhắn hay điện thoại không ổn, nếu dẫn người về nhà thì lại bị ông nội nghi ngờ.

Giờ chỉ có hai cách, một là tôi qua phòng làm việc của cậu ấy nói chuyện, hai là cậu ấy sang phòng tôi nói chuyện.

Tôi nhìn Thẩm Tu Thần, cậu ấy đã thu dọn tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp tiếp theo, hơn nữa tôi cũng phải đi khảo sát thôn làng, tạm thời cũng không bớt ra được chút thời gian nào.

Thôi vậy, dù sao cũng còn nhiều dịp.

Tôi dẫn trợ lý và nhân viên chủ quản của Cục quản lý đất đai ngồi lên xe rời đi.

Tài xế và trợ lý ngồi phía trước, Ngô Trình Dũng của Cục quản lý đất đai nơm nớp lo sợ ngồi cạnh tôi làm báo cáo.

“Thôn Đổng gia, tổng cộng 73 hộ 407 người, trong đó gần như toàn bộ thanh niên đã ra ngoài làm thuê, đại đa số ở lại thôn là người già, con cái của những người già này phần lớn đều có điều kiện kinh tế khá giả, bọn họ không thiếu tiền, hơn nữa mộ của mấy đời nhà họ đều ở đây, người già thì luôn không muốn rời quê cha đất tổ, họ giữ quan niệm lá rụng về cội.”

Ngô Trình Dũng nói đến đây liền cười khổ: “Mẹ tôi cũng vậy, tôi muốn đưa bà ấy lên thành phố, bà ấy không chịu, nói là tiếc mấy người bạn già ở quê, mà nhà trong thành phố toàn nhà cao tầng, người già đi lại không tiện, cảm thấy không quen.”

Tôi xoa khớp ngón tay, hỏi: “Thì ra người phụ trách đi thỏa thuận cũng là anh làm sao?”

“Là tôi.” Anh ta đáp.

“Phí bồi thường di dời gồm những gì?”

“Dựa theo anh giao phó.” Anh ta hơi lấy lòng nói: “Vẫn là kế hoạch của anh hợp lý nhất, lúc bọn tôi theo thị trưởng Tôn đi đàm phán, người thôn Đổng gia nhất quyết không nhả ra, vậy mà vừa đưa kế hoạch của anh ra, vấn đề đã nhanh chóng được giải quyết rồi.”

Tôi phất phất tay, không muốn nhiều lời, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng vẫn thầm suy tính.

Chuyện này thật kỳ quặc.

Mặc dù tôi có chút thiên vị, điều kiện đưa ra tốt hơn so với hai người trước, nhưng tôi biết đây chẳng qua là làm cho có lệ, muốn đạt được mục đích vẫn rất khó khăn.

Phải nói là, tiền bạc không phải thứ có thể lay động bọn họ, mối liên kết giữa người dân và thôn làng, đồng ruộng và mùa màng bội thu là thứ mà xi măng cốt thép không bao giờ cho họ được.

Rốt cuộc điều gì đã làm thay đổi quyết định?

Tôi lặng lẽ thở dài, cảm thấy xe đang chậm dần, cuối cùng dừng lại ở vệ đường.

Trợ lý quay xuống nói: “Thị trưởng Dung, Cục trưởng Ngô, chúng ta đến nơi rồi.”