Khách Qua Đường

Chương 40



Sớm hôm sau, Lâm Lạc Ninh vừa sắp xếp ngăn nắp văn phòng của Tề Hạo như thường lệ xong thì thấy hắn xuất hiện ở cửa.

Trông hắn vẫn hơi lim dim ngái ngủ, nhưng nhác thấy anh hắn tỉnh táo liền, cười ngượng ngịu. “Tối qua… cậu đã đưa tớ về nhà nhỉ? Ngại quá, tớ mải vui nên quá chén…”

Lâm Lạc Ninh mỉm cười, “Không sao mà.”

Tề Hạo gãi tóc gãi tai đáp “ừ”, rồi lại dè dặt hỏi, “Tối nay cậu… rảnh chứ? Bạn tớ cho hai vé đi xem nhạc hội, không biết cậu có thích không…”

“Dạo này tớ ngủ nghỉ hơi kém nên bị mệt…” Anh trầm ngâm một thoáng rồi nhìn hắn. “Xin lỗi cậu…”

“Cậu thấy khó chịu ở đâu à?” Tề Hạo tròn mắt tiến tới, đưa tay định sờ trán Lâm Lạc Ninh nhưng lại bị anh lùi bước tránh.

Hắn ngẩn người, lúng túng rụt tay về, “Thế cậu chú ý giữ gìn sức khỏe đấy…”

Lâm Lạc Ninh mỉm cười hờ hững, “Cảm ơn.”

Cuộc họp cổ đông diễn ra vào buổi chiều như thường lệ. Lúc ra khỏi phòng họp nét mặt Tề Hạo thay đổi hẳn, các cổ đông khác trông cũng hết sức nghiêm nghị.

Sarah ghé lại hỏi nhỏ, “Làm sao thế?” Lâm Lạc Ninh lắc đầu, trong lòng hơi bất an.

Anh vào văn phòng tổng giám đốc, Tề Hạo uể oải nhắm mắt ngả người ra ghế, chân mày xoắn tít vào nhau. Hắn nghe tiếng anh lại gần mà vẫn nằm im, chỉ thở dài thườn thượt. “Thương vụ kia… bị Hằng Thiên nẫng tay trên rồi…”

Tuy đã lường trước vụ việc lần này không hề đơn giản, nhưng Lâm Lạc Ninh vẫn không nén nổi kinh ngạc, “Chẳng phải đã thỏa thuận xong hết điều khoản hợp đồng, chỉ còn chờ kí thôi à?”

“Đúng thế, nhưng Hằng Thiên đề xuất điều khoản có lợi hơn, đã thế mọi hạng mục đều rẻ hơn chúng ta chỉ đúng một xíu…”

“Thế chẳng hóa… tài liệu nội bộ bên ta bị lộ hay sao?”

Tề Hạo lặng thinh gật đầu.

Một gương mặt đột nhiên vụt lên trong tâm trí Lâm Lạc Ninh, nhưng anh lập tức gạt bỏ khả năng này. Lăng Nam đúng là nhân viên phòng kế hoạch, nhưng cậu ta không có quyền hạn tiếp xúc với những tài liệu này.

Thình lình cửa phòng bật mở cắt ngang suy nghĩ của anh. Các cổ đông lục tục đi vào, thái độ lên gân của họ khiến Lâm Lạc Ninh nghe ra mùi bất thường.

Dẫn đầu các cổ đông là Tiêu Chấn – một cổ đông lâu năm. Ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Lạc Ninh rồi nói với Tề Hạo: “Sao vẫn chưa quyết định xong?”

“Trợ lí Lâm, anh ra ngoài trước đi.” Tề Hạo mở mắt nói khẽ với Lâm Lạc Ninh.

Lâm Lạc Ninh quay người định ra ngoài thì bị các cổ đông vây kín cản đường. Tiêu Chấn đằng hắng, “Tôi thấy không cần thiết đâu, dù sao chuyện này cũng liên quan đến trợ lí Lâm mà.”

“Thế cũng được…” Tề Hạo khoanh tay nghiêm mặt nói. “Tôi không tán thành quan điểm của mọi người.”

Tiêu Chấn sấn tới hai bước, chống tay lên bàn gườm gườm nhìn hắn.

“Một câu nói của cậu không thể phủ nhận được sự thật rành rành đâu. Chính cậu ta là người thường xuyên qua lại thân mật với tổng giám đốc tập đoàn Ôn thị. Ai chẳng biết Hằng Thiên và Ôn thị vốn có quan hệ tốt đẹp với nhau, huống chi sáng sớm hôm nào cậu ta cũng vào văn phòng cậu chỉnh lí tài liệu một mình… Nếu cậu không thể giải trình thỏa đáng trước toàn thể cổ đông ở đây thì đừng trách lớp già chúng tôi không nể mặt cậu…”

Lâm Lạc Ninh như hóa đá, giờ anh mới vỡ lẽ nguồn cơn nỗi phiền não của Tề Hạo và ánh mắt lạnh tanh của đám người kia.

Đúng là cả công ty này chỉ có một người không liên quan gì đến lợi ích của Tề thị nhưng vẫn được biết tường tận nội dung hợp đồng. Mặc dù chừng ấy là không đủ để chứng minh anh bán đứng công ty, nhưng anh hoàn toàn không có cách giải thích quan hệ của mình với Ôn Dật Hàn. Các cổ đông sinh nghi cũng là lẽ thường tình chứ không phải cố tình gây khó dễ.

“Giải trình thỏa đáng ư? Các vị không tìm đâu ra bằng cớ, chỉ viện dẫn suy đoán để buộc tội người ta phản bội thì thỏa đáng chỗ nào?” Tề Hạo lia mắt nhìn hết một lượt cổ đông rồi cười nhạt, “Nếu thế thì bất cứ ai trong các vị, thậm chí là chính tôi đây, đều đáng bị tình nghi cả.”

“Tề Hạo, cậu đừng trách các chú các bác không nhắc nhở cậu, lần này cả công ty phải đổ bao mồ hôi nước mắt mới đàm phán thành công hợp đồng này, bản thân là người trực tiếp tham gia chắc cậu cũng nắm rõ. Bây giờ thương vụ đổ bể, cậu định giải thích với mọi người thế nào đây?”

“Người khả nghi nhất sờ sờ ngay trước mắt, tại sao cậu cứ cố chấp bảo vệ cậu ta? Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến lợi ích công ty hay sao?”

Các cổ đông khác nhao nhao khuyên nhủ theo.

“Tóm lại tôi sẽ điều tra triệt để chuyện này, bắt bằng được kẻ tiết lộ tài liệu…” Tề Hạo đứng phắt dậy, hai quả đấm siết chặt thể hiện rõ cơn giận mà hắn đang cố nén.

“Các vị làm ơn đừng cãi cọ nữa…” Lâm Lạc Ninh bình tĩnh mỉm cười nhìn bọn họ. “Tôi xin chủ động từ chức, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thừa nhận cáo buộc của các vị.”

Nghe thế các cổ đông thở phào nhẹ nhõm và cũng thôi làm căng. Tề Hạo nhìn anh mà không tài nào tin nổi, sự ngỡ ngàng trong mắt hắn dần dần hóa thành phẫn nộ. Lâm Lạc Ninh vờ như không thấy, anh chậm rãi rời khỏi văn phòng để về chỗ mình thu dọn đồ đạc.

Anh không nuối tiếc gì vị trí này và cũng không bận tâm đến cái nhìn của bọn họ.

Dường như chỉ cần có lòng tin của một người thì chẳng còn gì khác quan trọng hơn nữa.