Trước đây, để mà xoay chuyển được số mệnh của một công ty chỉ nội trong năm ngày là chuyện không tưởng. Bây giờ, chỉ cần anh đồng ý một câu là đâu sẽ vào đấy.
Anh tắt di động, coi như cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Lâm Lạc Ninh không hề do dự.
Nếu đã đáp ứng nguyện vọng của Ôn Dật Hàn thì mình nên tuân thủ yêu cầu của gã. Tình cảm thì không hồi đáp được rồi, anh hi vọng mình có thể cố gắng thực hiện ổn thỏa những mặt khác.
Lạ nỗi, thay vì đưa anh đến những nơi xa hoa như mọi khi, gã dành phần lớn thời gian ở những nơi công cộng đông đúc, chen chúc đủ loại người.
Công viên đô thị, rạp phim, thậm chí là carnival.
Chẳng mấy ai chú ý đến bọn họ giữa đoàn người rộn rịp, giữa những đôi tình nhân vui cười trong lúc dạo bước tâm tình, và giữa bầy trẻ nô đùa ríu rít. Ôn Dật Hàn tươi cười dắt tay anh, Lâm Lạc Ninh thản nhiên không cưỡng lại.
Trong không khí gần gũi với đời sống, sự cẩn trọng và nỗi âu lo tan biến lúc nào chẳng hay. Nhịp sống thảnh thơi đã lâu chưa tận hưởng khiến người ta bất giác thấy lạ lẫm.
Chớp mắt ngày kết thúc giao hẹn đã cận kề.
Uống hết cốc trà sữa cuối cùng trong quán nhỏ, Lâm Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn người đàn ông cạnh mình, “Mình về nhà anh nhé.”
Ôn Dật Hàn bình tĩnh cười, “Anh đang thử thách khả năng kiềm chế hay đang ám chỉ tối nay tôi sẽ được toại nguyện đây? Anh nên biết là dù thế nào tôi cũng không bỏ qua cho anh đâu đấy.”
“Vậy anh đừng bỏ lỡ cơ hội này…” Nụ cười thoáng qua trên môi Lâm Lạc Ninh, “Dễ sau này sẽ chẳng còn nữa đâu.”
Lúc Lâm Lạc Ninh bước ra khỏi phòng tắm, người đàn ông trong bộ áo choàng tắm giống của anh mỉm cười đưa anh một ly vang đỏ. Lâm Lạc Ninh nhấm một ngụm rồi để sang bên, “Xin lỗi, tôi không giỏi uống rượu.”
Ôn Dật Hàn thở dốc, ôm xoắn lấy anh hôn dồn dập rồi chậm rãi nằm đè lên anh trên mặt đệm êm như bông.
“Thả lỏng nào…”
Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai, Lâm Lạc Ninh nhắm nghiền hai mắt. Ngón tay gã dịu dàng viền lên gương mặt anh, và theo cái đau không thể tránh, gã từ từ đâm vào trong anh.
Đêm trôi dịu ngọt.
Anh tỉnh giấc từ tinh mơ theo thói quen đã hình thành nhiều năm nay. Nền trời ngoài kia hẵng còn xanh màu mực nhạt, chỉ thấy lòa nhòa vài tia sáng qua lớp rèm cửa mỏng tang.
Lâm Lạc Ninh mặc quần áo, đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Ôn Dật Hàn cũng đã dậy, thư thái đọc tạp chí trên sofa.
“Vẫn không đổi ý à?” Thấy anh đi ra, gã ngẩng lên cười khẽ.
“Anh biết mà.” Lâm Lạc Ninh cũng điềm nhiên mỉm cười đáp lại.
“Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thất bại như thế…” Ôn Dật Hàn đứng dậy đến bên và nhìn anh bằng đôi mắt đen sâu hút, sâu như muốn hút cả anh vào. “Anh làm thế vì cậu ta, có đáng không?”
Lâm Lạc Ninh trả lời nhẹ bẫng, “Mất Tề thị, cậu ấy sẽ mất cả cơ hội và thể diện để hòa giải với gia đình… Như thế, quả thật là cậu ấy chẳng còn gì cả.”
“Nhưng cậu ta còn anh mà.”
“Trước giờ tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đóng vai gì quan trọng trong quãng đời sau này của cậu ấy. Huống hồ, tôi có định làm thế đâu…” Lâm Lạc Ninh mỉm cười và lắc đầu, “Tất cả đều là do tôi tự nguyện, anh không hề ép buộc tôi, mà tôi cũng không làm điều này chỉ vì cậu ấy.”
“Vậy tiếp theo anh muốn đi đâu?” Ôn Dật Hàn dịu nét mặt, trông nụ cười gã lại khó đoán như xưa.
“Biết thừa còn cố hỏi thì tôi từ chối trả lời.” Lâm Lạc Ninh chìa tay, “Tạm biệt nhé.”
Người đàn ông cầm tay anh nâng niu, rồi thình lình kéo anh vào lòng ịn môi hôn lên trán. “Nếu có khi nào anh thấy nhớ tôi, tôi mong anh sẽ không quên đường về.”
Lâm Lạc Ninh cụp mắt mỉm cười. “Được.”
Bình tâm ngồi trên chuyến xe ra khỏi thành phố, cảnh vật nơi đây bên ngoài cửa sổ cứ xa dần từng tấc trong tầm mắt anh.
Anh không hối hận. Không hối hận vì bất cứ điều gì cả.
Cũng không hẳn vì anh hết lựa chọn hoặc không còn đường lùi, anh chỉ không muốn lòng vương tiếc nuối.
Dù là với hắn, hay với gã.
Anh biết mình không thể thờ ơ, không thể khoanh tay đứng nhìn người mình từng yêu sâu đậm bị dồn đến đường cùng.
Anh cũng biết mình không thể vờ ngu ngơ, không thể thản nhiên hưởng thụ tấm chân tình của người khác.
Hôm nay, cuối cùng anh cũng cảm thấy mình không còn ràng buộc gì, dù là với thành phố này hay con người nơi đây.
Anh thậm chí đã bắt đầu quên mục đích ban đầu mình muốn ở lại, quên cả lí do bây giờ mình muốn ra đi. Những hồi ức năm tháng hong khô đã lâu dần dần, dần dần tan biến vào khe nứt thời gian.