[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 148: Đã Xảy Ra Chuyện Gì Với Em?



Một tháng tiếp theo sau đó Vương Tuấn Khải đều ở nhà với Vương Nguyên, người lui tới thăm hỏi họ nhiều nhất cũng chỉ có người Vương Gia. Vương Tuấn Khải nhìn thấy thái độ bù đặp của họ ngày càng tốt lên thì cũng chẳng có nói gì thờ ơ lạnh nhạt mà mặc kệ.

Hôm nay, Vương Tuấn Khải vốn đang cùng Vương Nguyên ngủ ngoài vườn thì đột nhiên nhận được điện thoại của của Tập Đoàn W nên cũng lập tức rời đi để giải quyết. Đến lúc Vương Nguyên thức giấc thì Vương Tuấn khải đã đi mất dạng rồi.

Vương Nguyên ngồi dậy thấy anh đã không còn bên cạnh đoán chắc anh có việc ra ngoài giải quyết nên cũng không suy nghĩ nhiều mà chẩm chậm đi vào nhà dùng cơm.

Vương Nguyên đi vào bên trong nhà thấy Đinh Trân Lam ngồi đó cũng khẽ gật đầu với bà một cái rồi tiến vào nhà ăn. Thức ăn Quản Gia cũng đã dọn lên, vẫn như lúc trước toàn là những món bồ máu trong thực đơn của Vương Tuân Khải đưa ra.

Vương Nguyên ngồi vào bàn ăn được một ít thì cũng buông đũa, hôm nay cậu không có khẩu vị.

Quản Gia nhìn thấy cậu ăn không quá nửa bát cơm thì có hiểu hỏi.

"Cậu Chủ thức ăn không ngon miệng hay sao ạ?"

Vương Nguyên khẽ lắc đẩu.

"Tôi không có khẩu vị."

"Vâng." Quản Gia cúi đầu cung kính nói.

Vương Nguyên rời khỏi bàn ăn rồi cũng đi ra sofa ngồi. Đinh Trân Lam nhận thấy thần sắc của cậu không tốt thì lên tiếng hỏi.

"Con sao vậy, trong người không khỏe sao?"

"Không có, con không sao cô không cần lo lắng." Vương Nguyên khẽ lắc đầu nói.

"Cô thấy sắc mặt con không tốt, hay là nói với Tuấn Khải để thằng bé về với con?" Đinh Trân Lam nói.



Vương Nguyên khẽ lắc đầu, bình thường anh sẽ không rời khỏi nhà chỉ có chuyện gì đó thật sự quan trọng mới khiến anh rời đi thôi. Hơn nữa, cậu cũng không sao nên không cần phải làm phiền đến anh.

Đinh Trân Lam nhìn thấy cậu lắc đầu cũng không ép cậu nữa, chỉ là bà không ngờ ngay sau đó cậu đã lập tức ngất đi.

Đinh Trân Lam hoảng sợ vội đỡ lấy cậu, bà nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện còn không quên gọi điện thông báo cho Vương Tuần Khải.

Vương Nguyên được đưa đến Bệnh Viện Tư Nhân của Lý Gia cũng được đẩy vào phòng cấp cứu. Lý Thiên Trạch trực ca ở bệnh viện nhận được thông báo từ Vương Tuấn Khải cũng gấp gáp chạy đến kiểm tra cho Vương Nguyên.

Không lâu sau đó bóng dáng Vương Tuấn Khải cũng xuất hiện trước phòng cấp cứu. Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng thì không giữ được bình tĩnh, từ khi anh nhận được tin tức đến nay cũng đã gần một tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa cấp cứu xong cho cậu, tột cùng là vì chuyện gì đây?

Không để Vương Tuấn Khải phải đợi lâu, 5 phút sau Lý Thiên Trạch đã đi ra. Lý Thiên Trạch nhìn sắc mặt lo lắng của Vương Tuấn Khải thì khẽ mím môi nhưng rồi cũng nói.

"Cơ thể anh dâu đã ổn định lại, còn có anh dâu có chuyện quan trọng cần nói với anh em không làm phiền hai người."

Vương Tuấn Khải nhìn Lý Thiên Trạch nhíu mày, nhưng hiện tại anh không hỏi lý do là gì mà đi thẳng vào phòng bệnh. Vừa bước vào Vương Tuấn Khải thấy cậu ngồi ở trên giường, hai mắt lóng lánh nước đang nhìn anh. Vương Tuấn Khải vội đi đến chỗ cậu, anh nhìn cậu lo lắng hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì với em? Bảo bối nói thật cho anh hiết."

"Ông xã...hức..." Vương Nguyên chôn mặt ở trong lòng anh nghẹn ngào.

"Ngoan, trước hết em đừng khóc. Nói anh biết chuyện gì đang xảy ra với em. Bảo bối." Vương Tuấn Khải xoa

ดีลิ่น cau noi.

"Hức....em..em em sắp được làm baba rồi, ông xã anh sắp làm cha rồi..chúng ta....chúng ta có...có đứa nhỏ rồi… hức.”

Vương Tuấn Khải nghe cậu nói thì cũng thở phào nhẹ nhỏm, anh còn tưởng là chuyện gì lại khiến cậu nức nở thành ra thế này.



"Ngoan, không khóc nữa." Vương Tuấn Khải nâng mặt cậu lên hôn nhẹ lên mắt cậu nói.

"Em không khóc, em đang rất hạnh phúc." Vương Nguyên nghẹn ngào nói.

"Được được, trước hết ngoan ngoãn bình tĩnh lại đã đừng kích động không tốt cho sức khỏe của em." Vương Tuấn Khải ôm chặt cậu vào lòng nói.

Vương Nguyên ở trong lòng anh khẽ gật đầu, cậu với anh cứ giữ nguyên tư thế ôm nhau vậy cho đến lúc Vương Nguyên hết nức nở mới thôi.

"Khải, em thật sự rất vui mừng. Chúng ta có con rồi." Vương Nguyên nhìn anh nói.

"Bảo bối em biết không lúc nãy em vừa dọa anh sợ chết khiếp. Anh nghe Trạch nói không rõ ràng, vừa vào phòng đã thấy em sắp khóc đến nơi anh thật rất sợ." Vương Tuấn Khải hồn nhẹ lên trán cậu nói.

"Cũng tại em vui mừng chứ bộ." Vương Nguyên nói, quả thật lúc nãy cậu có chút kích động.

"Em còn chỗ nào không khỏe không? Anh đưa em tới chỗ Trạch kiểm tra lại một lần nữa nhé?" Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu cậu nói.

Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng nhanh chóng bế cậu lên đi đến chỗ của Lý Thiên Trạch kiểm tra lại.

Đinh Trân Lam nhìn thấy Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên ra ngoài liền chạy đi theo xem thử tình hình.

Đến chỗ Lý Thiên Trạch, Vương Nguyên sau khi được kiểm tra lại kĩ lưỡng xong thì Lý Thiên Trạch cũng nhìn anh nói.

"Cơ thể anh dâu khỏe mạnh, thai nhi tròn 5 tuần tuổi cũng rất khỏe mạnh. Về sau chú ý sinh hoạt và ăn uống một chút, gian đoạn đầu thai kì anh dâu sẽ cảm thấy khó chịu."

"Được, báo với Dật nghiên cứu một số thuốc bổ mới cho Nguyên Nguyên mang đến chỗ anh." Vương Tuấn Khải nói.

Lý Thiên Trạch gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng ôm theo Vương Nguyên về từ đầu đến cuối anh đều xem như không thấy Đinh Trần Lam.