[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 64: Ông Xã Biết Tâm Ý Của Em Rồi



Buổi họp mặt diễn ra được một lúc thì Vương Nguyên đi vệ sinh, Vũ phong cũng đi theo cậu canh chừng giúp cậu.

Vương Nguyên đi vệ sinh ra xong thì rửa tay, cậu nhìn Vũ Phong đứng ở chỗ vách tường hỏi.

"Phong, khi nào thì Khải về?"

"Thiếu Gia có lẽ nửa đêm mới về, Cậu Chủ hay là cậu gọi thêm thức ăn ăn đi. Khi nào về Nguyệt Thự thì chỉ cần uống thuốc là được." Vũ Phong nói.

"Không, tôi sẽ về trước. Cậu dặn dò Quản Gia một chút, kêu họ chuẩn bị thức ăn cho tôi." Vương Nguyên lắc đầu nói.

"Vâng, tôi sẽ căn dặn ngay." Vũ Phong gật đầu đắp lời.

Vương Nguyên rửa tay xong thì quay lại phòng VIP lúc nãy, cậu nói với mọi người rằng nhà có việc rồi cũng nhanh chóng cùng Vũ Phong ra về.

Vũ Phong đưa Vương Nguyên ra đến gần xe thì phát hiện chấm đỏ xuất hiện trên vạt áo cậu liền đấy cậu ra một bên mà rút súng ra đề phòng.

"Cậu Chủ cậu vào xe ngồi trước." Vũ Phong nghiêm túc nói.

Vương Nguyên gật đầu rồi cũng ngồi vào trong xe, Vũ Phong nhìn xung quanh một lượt dò xét xem thử tay bắn tỉa kia đang ở đâu.

Một tiếng đoàng nổ lên, vai trái của Vũ Phong liền phun ra máu. Tiếng nổ súng cũng nhanh chóng thu hút đám người của Tống Văn Gia ở quầy lễ tân. Tống Văn Gia nhìn Vũ Phong gật đầu ra hiệu, Lưu Diệu Văn dùng tốc độ nhanh nhất của mình chui vào trong xe nhanh chóng lái xe đưa Vương Nguyên rời đi.

Vũ Phong chạy vào nhà hàng lại, Tống Văn Gia cầm máu lại cho Vũ Phong rồi hỏi.



"Người ở hướng nào?"

"Hướng 1 giờ." Vũ Phong nói.

Tống Văn Gia gật đầu rồi lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn đi, sau đó kêu Tống Á Hiên đưa Vũ Phong đến chỗ của Lý Thiên Trạch xử lý vết thương ở tay.

Tống Á Hiên đưa Vũ Phong đến Hắc Bang rồi cũng giao lại cho Lý Thiên Trạch.

"Trạch, anh hai nói cậu đem mẫu đạn kia giao đến chỗ của Chân Nguyên điều trai lai lịch của nó." Tống Á Hiên nói.

"Đã biết, cậu đi làm việc đi." Lý Thiên Trạch gật đầu nói.

Tống Á Hiên rời đi, Lý Thiên Trạch cũng tiêm thuốc rồi tiến hành phẩu thuật cho Vũ Phong. Sau bốn tiếng đồng hồ phẩu thuật, Lý Thiên Trạch cũng thành công đem Vũ Phong sang phòng theo dõi của Hắc Bang, và mẫu đạn vừa được lấy ra từ vai của Vũ Phong cũng được Lý Thiên Trạch làm sạch đưa đến cho Trương Chân Nguyên.

Ở chỗ Vương Nguyên, cậu về đến Nguyệt Thự cũng đã hơn 21 giờ. Lưu Diệu Văn không rời đi mà ở lại phòng khách. Vương Nguyên đối với chuyện vừa nãy cũng không hỏi nhiều, chỉ đi vào nhà ăn ngồi vào bàn dùng bữa tối và uống thuốc.

Vương Nguyên vừa dùng bữa xong đi ra khỏi nhà ăn thì Vương Tuấn Khải cùng Vong Phi đã ở bên ngoài gấp gắp chạy vào trong. Vương Tuấn Khải nét mặt đầy lo lắng chạy đến chỗ Vương Nguyên kiểm tra lần lượt thân thể cậu.

"Bé cưng em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Vương Tuấn Khải lo lắng hỏi.

"Em không sao, nhưng mà Phong bị thương rồi." Vương Nguyên tựa đầu vào lòng ngực anh nói.

Vương Tuấn Khải xác nhận được Vương Nguyên không sao thì mới thở phào mà ôm cậu lên đi đến sofa ngồi. Có trời mới biết Vương Tuấn Khải lúc nãy đang họp ở công ty nhận được tin cậu bị người khác phục kích anh đã kích động đến mức muốn đem người ở trong phòng họp đều bắn cho chết hết. Cũng may Vương Nguyên không sao nếu không e là anh trong hôm nay sẽ giở luôn cả Vương Gia và Đinh Gia.

"Diệu Văn em có thể về rồi." Vương Tuấn Khải nhìn Lưu Diệu Văn nói.



"Vâng, vậy em đi trước." Lưu Diệu Văn nói xong liền rời đi.

Sau khi Lưu Diệu Văn rời đi Vong Phi cũng rời đi chỉ để lại Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đang ôm nhau trên sofa. Vương Tuấn Khải vỗ nhẹ lưng Vương Nguyên nhẹ giọng hỏi cậu.

"Có phải bị dọa sợ rồi không?"

"Không có, em cảm thấy em nên học cách đối mặt với những chuyện này. Khải, em không còn nhỏ nữa rồi, em cũng biết muốn đứng bên cạnh anh phải học được việc chấp nhận mình lúc nào cũng người khác nhắm đến."

Vương Nguyên nhìn anh nói.

"Phải, bảo bối của anh lớn thật rồi. Nhưng em không cần phải để tâm đến những việc này. Nguyên Nguyên em chỉ cần biết rằng, cả cuộc đời này của anh chỉ dùng để bảo vệ em yêu thương em. Chỉ cần anh còn sống thì nhất định sẽ không ai có thể làm hại em." Vương Tuấn Khải thâm tình hôn lên trán của Vương Nguyên một cái thật lầu.

Thật ra anh cũng rất lo lắng, rất phiền lòng vì anh biết những chuyện sắp tới thật sự đã không còn đơn giản nữa rồi. Tổ Chức X, Vương Gia, Đinh Gia, Kiều Lục Hi vẫn còn đang là ẩn số. Anh sợ chuyện này càng kéo dài thì an toàn của Vương Nguyên sẽ càng lúc càng bị đe dọa.

"Ông xã, em biết anh lúc nào cũng yêu thương em như vậy. Nhưng anh biết không, em muốn cùng anh đối mặt, muốn cùng anh kề vai sát cánh." Vương Nguyên nhìn anh kiên định nói.

Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu, có lẽ đứa nhỏ của anh lớn thật rồi.

"Được, ông xã biết tâm ý của em rồi. Bây giờ em cứ ngoan ngoãn đến Hắc Bang luyện tập đúng giờ với Trình Hâm đi đã, mọi chuyện sau này đều sẽ như em nói có chịu chưa?"

"Vâng, em sẽ ngoan ngoãn học tập." Vương Nguyên gật đầu nói.

Vương Tuấn Khải gật đầu, thật ra anh chỉ cần Vương Nguyên học những thứ đó phòng thân là được, chuyện còn lại anh sẽ an bài ổn thỏa.