Khi đã xong xuôi mọi chuyện, thì Lạc Trần cũng không lưu lại nữa mà chạy một mạch về kiến trúc xá của trường, rồi chìm dần vào màn đêm tĩnh lặng.
Cơ thể lúc này đang ở trạng thái xung mãn chưa từng có từ trước đến nay, chạy một đoạn khá xa mà cũng không thấy mệt.
Đang trên đường về thì hắn cũng nhớ ra một chuyện là bản thân còn chưa đặt tên cho cảnh giới hiện tại, suy ngẩm một hồi lâu thì cũng có một cái tên khá phổ thông đó là “Luyện Khí kỳ“.
- Luyện trong ngưng luyện, Khí trong chân khí, từ phủ đến một lúc nào đó rồi cũng sẽ đầy không còn diện tích mà kết nạp thêm thiên địa linh khí nữa.
Đến lúc này chỉ có thể ngưng luyện chân khí mà chắc lọc ra những thứ tinh thuần nhất và thải ra tạp chất, thì mới có thêm chỗ mà kết nạp linh khí.
Vừa dứt luồn suy nghỉ thì Lạc Trần cũng hài lòng với cái tên này mà phóng nhanh về. Đứng trước cửa phòng, mà liền rón rén mở nhẹ cánh cửa rồi cũng lẵn lặng mà đi vào. Trong phòng tối ôm như mựt, một màu đen tối như tiền đồ chị Dậu mà bao trùm lấy.
Nhưng lạ thay mắt hắn lạ nhìn rõ một một giữa căn phòng tối thui này, nhận thấy điều này mà bất giác rồi cảm thán một câu:
- Không hổ là người tu tiên!
Đè xuống cơn vui mừng mà nhanh chân chạy vào nhà tắm, vệ sinh sạch sẽ rồi cũng khử đi được cái mùi từ vái tiếng trước, sau đó cũng thay một bộ áo thun mới. Động tĩnh cũng không quá lớn nên người bạn cùng phòng này cũng cứ ngủ như chất vậy.
Không quan tâm gì nữa mà liền nhảy thẳng lên giường, nằm một lúc rồi cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau vẫn như mọi khi hắn thức dậy gọi người bạn cùng phòng cùng đi ăn sáng rồi còn phải đi học. Trên giờ học tuy hôm qua có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng tinh thần của hắn rất xung mãn, nhìn một cái là nhớ hết bài giảng. Đúng là danh bất hư truyền
Mọi chuyện cứ thế mà yên bình rồi trôi qua một cách giản dị, sáng đi học tối lại trốn đi. Lạc Trần lúc này cũng đã nghỉ việc tại siêu thị mà tìm một chỗ có linh khí dồi dào nhất để tu luyện vào mỗi buổi tối.
Mạnh dang nghỉ việc vì số tiền làm lúc trước cũng đã đủ tran trải việc học.Còn về việc ăn uống hắn sớm đã không cần tới nữa vì lúc này thân thể cũng có được khả năng ích cốc, cơ thể được linh khí nuôi dưỡng nên không cần ăn mà vẫn có thể bổ sung năng lượng.
Đến cuối năm đại học, Lạc Trần cuối cùng cũng đã ra trường với tấm bằng loại xuất sắc. Trong năm vừa qua thì hắn ta trải qua bao nhiêu vất vả thì cũng đạt được Luyện Khí tần một đỉnh phong, từ phủ lúc này cũng đã căn tràn chân khí bên trong không thể kết nạp thêm nữa
Thực lực thì vô cùng là kinh khủng, một đòn tiện tay liền có thể phá vở một bức tường dày cỡ năm lớp, uy lực thì miễn bàn.
Còn về vấn đề Luyện Khí này có bao nhiêu tần thì cũng đành chịu, chắc có thể là khi chân khí trong cơ thể đến một lúc ào đó không thể ngưng luyện được nữa thì mới có thể đột phá được cảnh giới tiếp theo.
Một năm này Lạc Trần cũng đã dành khá nhiều thời gian bên cạnh việc học để nghiên cứu tường tận ý nghĩa các chữ Triện kia, vì thứ này có thể giúp con người tu hành thì cũng là vật bất phàm, qua một thời gian thì cũng mơ hồ mà nhận ra thứ này là gì.
Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm mà cũng có thể đưa ra được kết luận.
Các tia sáng li ti kết thành các chữ này là...pháp tắc không gian. Tuy còn chưa hiểu rõ nhưng cũng có thể chắc chắn đến 7 8 phần là như thế.
Ngoài ra còn có nhiều tham ngộ trong khoảng thời gian này. Khi đã biết được thì buổi sáng lại dóc lòng nghiên cứu, thế mà lại lĩnh ngộ ra được một thần thông vô cùng huyền dịu. Lạc Trần lúc đó liền đặt tên cho nó là “ Thuật địa hành phi “.
Thần thông này có thể cộng hưởng với không gian giúp một bước mà hắn đi có thể xa đến chục trượng. Nhược điểm là hơi mất sức còn về chân khí thì không hao hụt gì qua lớn.
Còn một việc ngoài ý muốn là khi hắn thử dùng toàn bộ ý nghĩ nhằm điều khiển các tia này, hao tổn cả tinh lực mà cũng chỉ có thể điều động được một tia trong số ấy.
Tia sáng này khi vừa được lấy ra khỏi đám chữ khi thì bất dác không khống chế được mà lao nhanh xuống rồi dung hợp vào đôi chân.
Lại một lượng kiến thức chạy từ chân lên đến não. Mơ hồ mà hiểu được thế mà lĩnh ngộ được thần thông “Đạp không“.
Thần thông này giúp Lạc Trần có thể chân đạp hư gian mà bước trên đó để đi lại một cách tự do, không một tý cản trở. Nhược điểm là hơi hao tổn chân khí.
Hai thứ này mà kết hợp thì khả năng làm màu phải gọi là max cấp. Bất giác lại nghĩ đến cường giả đấu tông trong bộ nào đó cũng có khả năng tương tự, trong lòng vừa nghỉ mà không kìm được vui mừng.