Vào năm Thiên Hà thứ 50, đương triều Thẩm thái phó Thẩm Minh Sinh hạ sinh đích nữ, lấy hiệu Thẩm Dao.
(*) Thái phó: chức quan thứ hai thuộc hàng Tam Công ( Thái sư, Thái phó, Thái bảo), là người nuôi nấng và dạy dỗ vua, có trách nhiệm phò tá Thái tử.
Ngay khi Thẩm Dao vừa chào đời, đã có không ít quan khách tới Thẩm gia chia sẻ niềm vui. Đến cả đương kim thánh thượng, cũng đích thân ghé thăm chúc mừng.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Mười ba tuổi, Thẩm Dao trổ sắc xinh đẹp hơn người, tinh thông cầm kỳ thư hoạ, là khuê các được người người trong kinh thành tán thưởng, cũng là vị hôn thê của Thái tử Yến Hoa.
“Tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, có thể khởi hành rồi ạ.”
Thẩm Dao đang ngồi trước bàn trang điểm bồi phấn tô son, thị nữ Trà Trà bước vào phòng.
“Cửu phẩm linh chi dâng cho tổ mẫu đã mang theo chưa?”
Tổ mẫu của Thẩm Dao lâm bệnh nặng, nàng vì lo lắng đã vội vàng sai người chuẩn bị dược liệu quý giá nhất để đem về Lũng Thành, quê nhà Thẩm gia.
Trà Trà gật đầu, lúc bước lên giúp Thẩm Dao trang điểm, đột nhiên phát hiện bên eo nàng trống rỗng.
“Tiểu thư, người quên đeo ngọc bội sao?”
Nghe Trà Trà nói xong, Thẩm Dao nhìn xuống, quả nhiên không thấy đồ vật thân thuộc.
“Quên mất rồi. Em đem miếng ca ca tặng ta hôm trước qua đây.”
Trà Trà lấy từ trong tủ ra một miếng ngọc bội trong suốt như pha lê, Thẩm Dao liếc nhìn, khẽ cau mày: “Sao lại lấy cái này?”
Miếng ngọc bội này, đâu phải của ca ca nàng tặng.
Trà Trà cúi đầu, nhẹ giọng giải thích: “Tiểu thư, Trà Trà cảm thấy miếng ngọc bội này đặc biệt phù hợp với y phục hôm nay của người, nên mới mạo muội mang qua.”
Kỳ thực thì, Thẩm Dao cũng nghĩ vậy. Thế nhưng miếng ngọc bội này quá đỗi quý giá, Thẩm Dao có chút lo lắng không thể gìn giữ cẩn thận.
“Trên đường đi khó tránh khỏi va chạm, ngộ nhỡ làm vỡ thì sao?”
“Nô tì biết tiểu thư nâng niu miếng ngọc bội này, nếu tiểu thư ra ngoài không đem theo, có để ở nhà vẫn là lo lắng vậy thôi.”
Thẩm Dao nghe nha hoàn nói không sai, “Vậy đem đi.”
Trà Trà nhìn Thẩm Dao đeo miếng ngọc bội lên xong, rủ mắt mỉm cười.
Quê nhà của Thẩm gia cách kinh thành rất xa, ra roi thúc ngựa cũng mất ít nhất mười ngày.
Sau gần nửa tháng ngựa xe bôn ba, cuối cùng đã về đến quê nhà Thẩm gia.
“Tiểu thư, chúng ta tới rồi.”
Vì đệ đệ sinh bệnh, Trà Trà xin phép Thẩm Dao về nhà một chuyến, không thể đồng hành cùng nàng.
Thẩm Dao được thị nữ Bích Thanh dìu xuống xe, mọi người trong Thẩm gia đều đã đứng sẵn ngoài phủ nghênh đón.
“Thúc phụ, thẩm thẩm.”
Đứng đầu là bào đệ của Thẩm thái phó, Thẩm Minh Viễn cùng chính thất của ông, Tô Viện.
Thời thơ ấu, Thẩm Dao từng ở quê nhà hai năm, Thẩm Minh Viễn và Tô Viện chăm sóc nàng như con ruột, Thẩm Dao đối với hai người đều hết mực tôn trọng.
“Dao Dao trở về rồi.”
Hai người vươn tay xoa tóc Thẩm Dao, mỉm cười với nàng một cách ân cần. Nhưng dẫu có che giấu cỡ nào, Thẩm Dao vẫn có thể cảm nhận được rõ sự mệt mỏi toát lên từ nơi đáy mắt họ.
Cha và a nương vì chuyện trong kinh thành nên xuất phát sau nàng một ngày, Thẩm Dao về đến nơi, còn chưa ngồi xuống uống tách trà đã lập tức chạy đến chỗ tổ mẫu.
“Tổ mẫu, Dao Dao về với người rồi đây.”
Thẩm Dao vừa bước vào cửa, đã thấy người mà năm ngoái vẫn có thể ôm nàng vào lòng, cùng nàng nghịch khăn tay, đưa nàng đi khắp đền chùa ngoài thành, nay mặt mày xanh xao, yếu ớt nằm trên giường, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Tổ mẫu nghe thấy thanh âm của Thẩm Dao, run rẩy mở mắt ra, còn cho rằng mình gặp ảo giác, dáng vẻ không thể tin nổi.
“Tổ mẫu…”
Thẩm Dao thấy tổ mẫu như vậy, tâm can càng thêm khó chịu. Nàng cầm tay tổ mẫu áp lên mặt mình, nói với người đây không phải ảo giác, là con thật sự trở về rồi.
“Dao Dao, là Dao Dao của ta đó sao. Tổ mẫu còn cho rằng, sẽ không bao giờ có thể gặp lại Dao Dao nữa.”
Một lời này của tổ mẫu, khiến cho ánh mắt của tất cả những người có mặt trong phòng phủ một tầng sương mờ.
Tổ mẫu nhà Thẩm gia, chính là đợi đến ngày phu thê Thẩm Minh Sinh trở về, gặp mặt từng người một trong nhà, mới xem như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, không còn gì hối tiếc.
Ba ngày sau, bà để Thẩm Dao đỡ mình ngồi trên chiếc ghế dài trong sân ngoài đình, an tâm nhắm mắt xuôi tay.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng vừa chiếu xuống gương mặt tổ mẫu, người bên cạnh đột ngột trở nên tĩnh lặng lạ thường, những giọt nước mắt mà Thẩm Dao kìm nén suốt mấy ngày nay, cuối cùng đã tuôn trào.
“Tổ mẫu!”
Mộ của tổ mẫu được chôn cất bên cạnh Thẩm lão gia. Năm xưa, hai người chính là cặp phu thê tình sâu nghĩa đậm khiến toàn dân Lũng Thành thập phần ngưỡng mộ. Cả một đời kết duyên thành đôi, khi còn sống chung chăn chung gối, mất đi rồi chôn cùng huyệt đạo, xem như là một đoạn giai thoại.
Sau an táng, Thẩm Minh Sinh còn chưa thoát khỏi bi thương, kinh thành đã truyền lệnh triệu hồi. Thẩm Dao mặc tang phục, quỳ gối trước điện thờ tổ tiên ba ngày trời, mới lên đường trở về.
Ngày hồi kinh, tâm tình Thẩm Dao vẫn nặng trĩu, người hầu biết tiểu thư nhà họ trọng tình trọng nghĩa, đều chọn cách im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ bên cạnh nàng.
Suốt đường đi trời yên gió lặng, không ngờ lúc gần về tới kinh thành, lại gặp phải sơn tặc.
“Thị vệ Trương, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Thế nào lại ồn ào như vậy?”
Trong lúc Thẩm Dao đang nghỉ ngơi, đột nhiên bị một trận động lớn đánh thức, nàng hỏi qua lớp rèm xe.
“Tiểu thư, có vẻ như chúng ta đụng phải sơn tặc rồi.”
Sơn tặc!
Thẩm Dao và tuỳ tùng nhất thời trở nên căng thẳng.
Vài tên thô bạo chặn xe ngựa của Thẩm Dao lại, trơ trẽn lớn tiếng đe doạ: “Biết điều thì mau để tiền lại.”
Thị vệ Trương dẫn người đi chiến đấu với đám sơn tặc, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, công phu của đám người này không hề đơn giản.
Qua một nén nhang, người bên phía Thẩm Dao đều thương vong nặng nề, đến cả thị vệ Trương cũng ngã gục xuống đất, không rõ sống chết.
“Lão đại, trong kiệu có giấu một mỹ nhân.”
Thẩm Dao bị tên sơn tặc lôi ra ngoài, chứng kiến xác chết trải đầy mặt đất, sắc mặt lập tức tái mét.
Tên cầm đầu vừa thấy Thẩm Dao thì hai mắt sáng rực, dáng vẻ thô tục nhìn nàng không rời.
“Đẹp! Thật sự quá đẹp!”
Thẩm Dao sợ đến mức không dám thở, căn bản không có kẽ hở nào để phản kháng. Thị vệ và tuỳ tùng bên cạnh nàng không bỏ mạng thì bị thương, trước mắt chỉ còn lại duy nhất bản thân, cách khôn ngoan nhất trong tình thế hiện nay là phụ hoạ theo đám người này.
“Ta có tiền, ta có thể cho các ngươi tiền, cầu xin các ngươi bỏ qua cho ta…”
Thanh âm run rẩy mang theo chút nức nở, quả thật phù hợp với diện mạo yêu kiều mềm yếu của nàng, càng dẫn dắt suy nghĩ của đám người kia trở nên xấu xa hơn: “Tiền là cái thá gì? Một mỹ nhân xinh đẹp nhường này, sao có thể dùng tiền so sánh.”
“Ngươi… ngươi đừng qua đây.”
Tên cầm đầu mê muội nhìn Thẩm Dao, xoa xoa hai lòng bàn tay, chuẩn bị nhấc chân đi về phía nàng.
Thẩm Dao kinh hãi run lên, muốn lùi về sau, lại bị những tên cướp khác bao vây, nước mắt từng giọt một lăn dài trên gò má.
Khi nhìn thấy tên cầm đầu sắp tới trước mặt mình, Thẩm Dao hoảng sợ nhắm nghiền hai mắt, trong đầu xuất hiện khuôn mặt của một người, trái tim càng thêm nhói đau.
Nếu như… chàng ở đây thì tốt biết bao…
“A-----”
Đau đớn mà bản thân cho rằng sắp ập xuống bỗng tan biến hoàn toàn, bên tai truyền tới tiếng hét thảm khốc của tên cầm đầu.
Thẩm Dao mở mắt, phát hiện những tên sơn tặc xung quanh đều bị trúng tên.
Cảnh tượng trước mắt doạ nàng sợ đến chân tay mềm nhũn, suýt chút nữa ngất đi.
“Ồ, hoá ra ta đây cứu được một đại mỹ nhân.”
Thẩm Dao thuận theo tiếng nói quay đầu, nhìn thấy nam nhân đứng cách đó không xa.
“Yến…”
Không! Người đó không phải chàng!
Nam nhân trước mặt cầm một cây cung dài màu đen, trên vai đeo ống đựng mũi tên, hàng lông mày khẽ nhướng lên, khuôn mặt phóng túng mà tự do, nhìn thoáng qua có thể thấy là vẻ đẹp ngàn năm có một.
Nhưng, vì sao lại giống chàng đến vậy?
Thẩm Dao ngây người một lúc, cảm thấy nam nhân đang ngồi trên cành cây kia, thật sự không khác nào vị trong kinh thành.
Có điều, đó chỉ là một khắc tự mình đa tình mà thôi.
Người kia đối với nàng, không lạnh không nhạt, tựa hồ đối xử với một người xa lạ, sao có thể đến nơi này cứu nàng cơ chứ.
Nam nhân từ trên cây nhảy xuống, nhìn xác chết trên mặt đất, cúi xuống tìm túi tiền mà tên cầm đầu ban nãy cướp từ tay thị vệ.
Hắn ước chừng, cười nói: “Dù sao người chết cũng không dùng tới tiền, ta miễn cưỡng giúp đỡ họ vậy.”
Thẩm Dao vốn dĩ muốn cảm ơn, lại bị dáng vẻ đạo chích của hắn khiến cho ngại ngần bước lên.
“Vị… vị thiếu hiệp này, đa… đa tạ ra tay cứu giúp.”
Nam nhân ngẩng đầu, nhìn bộ dạng căng thẳng của nàng, không khỏi cười ra tiếng: “Ngươi sợ cái gì? Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi.”
Thấy Thẩm Dao thả lỏng đôi chút, hắn ra vẻ trêu chọc: “Đừng vội cảm ơn, ta không nói muốn cứu ngươi.”
Trái tim vừa đặt xuống của Thẩm Dao lại treo lơ lửng, nàng theo bản năng lui về sau mấy bước: “Vậy, vậy vừa rồi là thế nào?”
Nam nhân cong môi cười, “Ngươi đoán xem.”
Bị một nam nhân nhìn thẳng như vậy, Thẩm Dao không mấy làm tự tại. Nàng âm thầm quan sát, phong cách bạ đâu nói đấy, và cả khí chất thổ phỉ trên người hắn đều khiến nàng sinh lo sợ.
Nàng từ từ lùi bước, đến khi chắc chắn phía sau có đường chạy thoát, đột nhiên hét lớn với nam nhân: “Đa tạ thiếu hiệp giúp đỡ, sau này không gặp lại!”
Không biết chạy được bao lâu, thẳng tới lúc Thẩm Dao quay đầu nhìn không có người ở sau, vừa định dừng lại nghỉ ngơi, thì ngẩng đầu liền thấy bóng dáng quen thuộc.
Thẩm Dao kinh ngạc nhìn hắn, run giọng nói: “Ngươi… Sao ngươi lại ở đây?”
Nam nhân miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, điềm nhiên đáp: “Trời tối rồi, nói không chừng bầy sói sắp xuất hiện. Ta đây, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở một chút.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Thẩm Dao còn đang cân nhắc đến tính thật giả trong lời nói của hắn, kết quả ngẩng lên, đã thấy bóng dáng người nọ sắp biến mất. Mà phía sâu trong rừng, dường như tiếng sói gầm rú đang vang vọng, doạ Thẩm Dạo vội vã chạy đuổi theo nam nhân.
“Thiếu hiệp, chờ ta với…”
Cùng lúc đó, tại Di Hồng viện trong kinh thành, nơi nam nhân đeo mặt nạ bạc đang ngồi thưởng trà.
Từ trên y phục của y, không khó để nhận ra thân phận xuất chúng hơn người. Hơn nữa, khí chất cao lãnh trời sinh y mang, hoàn toàn không thích hợp với nơi này. Vừa ngồi xuống, đã thu hút ánh mắt của biết bao nhiêu người, nhưng tuyệt nhiên không ai dám đi tới quấy rầy.
“Công tử, hai người họ đã gặp mặt.”
Chỉ thấy một hạ nhân toàn thân vận đồ đen đi tới, cúi đầu ghé vào tai người đeo mặt nạ bạc, không rõ người kia nói gì, mà khiến cho nam nhân nhàn nhạt nhếch lên một nụ cười.
“Tiếp tục bám theo.”
Nam nhân đeo mặt nạ bạc nhấp một ngụm trà rồi tựa lưng vào ghế, xem ra tâm tình rất vui vẻ.
_
Sắc trời chuyển tối, hai người ngồi quây bên ngọn lửa đang cháy rực.
Thẩm Dao ngồi cách xa nam nhân, như thể sẵn sàng trốn thoát bất cứ lúc nào. Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt cả hai người, Thẩm Dao thận trọng liếc nhìn người đàn ông đối diện.
Y phục của hắn có chút tồi tàn, là vải lanh thông thường, nhưng chiếc áo khoác màu đỏ dưới ánh lửa càng thêm phần chói mắt. Tay trái hắn chống cằm, tay phải dùng thanh gỗ đốn củi.
Thật sự, rất giống chàng…
Thẩm Dao không khỏi cảm khái, trên thế gian thì ra có những người giống nhau đến vậy.
“Đa tạ ơn cứu mạng của thiếu hiệp, vẫn chưa biết quý danh thiếu hiệp là?” Thẩm Dao ngập ngừng hỏi.
“Sơ Nghiêu.”
“Sơ Nghiêu… Cái tên rất hay.”
Không phải là chàng.
Đôi mắt Thẩm Dao trầm đi trong chốc lát.
“Ngươi làm nghề gì vậy?”
Thẩm Dao giả vờ tò mò, vô tình hữu ý hỏi về lai lịch của hắn.
Sơ Nghiêu ném thanh gỗ qua một bên, thoải mái ngả người ra sau, “Thợ săn, lấy tiền làm sự.”
Chả trách! Toàn thân mang khí chất thổ phỉ!
“Vậy nhà ngươi ở đâu?”
“Bốn bể là nhà.”
“Vậy trong nhà ngươi không có người thân nào sao?”
Nghe đến câu hỏi này, khuôn mặt mang ý cười của Sơ Nghiêu chợt cứng lại, kiềm chế cảm xúc trong đôi mắt: “Có một huynh trưởng.”
“Vậy…”
“Ngươi hỏi nhiều như thế, cũng nên đến lượt ta rồi.” Sơ Nghiêu ngắt lời nàng.
Thẩm Dao gật đầu.
“Ngươi tên gì?”
“Thẩm Dao.”
Thẩm Dao…
Sơ Nghiêu lặp đi lặp lại cái tên này không biết bao lần, trên mặt cuối cùng đã hiện ra nụ cười.
“Vì sao xuất hiện ở đây?”
Thẩm Dao cụp mắt, nhớ đến bóng hình của tổ mẫu, nhẹ giọng đáp: “Tiễn biệt người thân.”
Sơ Nghiêu thấy nàng buồn bã, tâm tình hơi dao động, nhưng khi ánh mắt lướt qua vạt ngọc bích trên y phục nàng, bàn tay vô thức nắm chặt lại.
“Nhìn y phục của ngươi, hẳn là xuất thân cành vàng lá ngọc. Ngươi nói xem, nếu ta trói ngươi lại, có thể đổi được bao tiền?”
Thẩm Dao không nghĩ tới đề tài thay đổi nhanh như vậy, vội nói: “Chỉ cần ngươi đưa ta về nhà an toàn, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”
Sơ Nghiêu đánh giá, dáng vẻ lộ ra vẻ công tử quyền quý: “Từ trước đến nay, ta đều không làm ăn thua lỗ. Chi bằng ngươi đem miếng ngọc bội kia đưa ta, coi như đặt cọc, thế nào?”
Thẩm Dao sửng sốt: “Ngọc bội?”
Nàng đưa tay sờ mặt ngọc bội đeo trên eo, có chút bất định nhìn về phía hắn.
Sơ Nghiêu nhướng mày: “Chính là nó.”
“Cái này không được!” Thẩm Dao lập tức nắm chặt mặt ngọc bội, không khỏi lui về sau một chút, giống như sợ Sơ Nghiêu giành lấy.
Sơ Nghiêu nhìn vẻ lo lắng của nàng, không khỏi cười thầm, “Sao thế, vật đính ước của người trong lòng tặng à?”
Ngữ khí của Sơ Nghiêu quá mức tuỳ tiện, Thẩm Dao có chút không thích, nhưng những lời hắn nói đều là sự thật, đây thật sự là món quà chàng tặng.
Cuối cùng, vẫn là ngại ngùng gật đầu.
Vừa nghĩ đến chàng, ánh mắt của Thẩm Dao dịu đi đôi chút, như thể đang hồi tưởng về quá khứ tươi đẹp nào đó.
Sơ Nghiêu nhìn sắc mặt liên tục biến đổi của nàng, hoàn toàn là bộ dạng sa vào lưới tình, vì thế hắn nhặt thanh gỗ bên cạnh tới, tuỳ ý chọc vào đống củi đang bén: “Ta canh đêm, ngươi nghỉ sớm đi.”
Dưới cái nhìn của Thẩm Dao, Sơ Nghiêu đứng dậy đi đến một chỗ cách xa vị trí của nàng. Lúc này, nàng mới yên tâm dựa vào phiến đá bên cạnh, nhắm hai mắt lại.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Thẩm Dao lại nhớ tới chàng.
Nếu như người đó không sinh ra trong hoàng tộc, có lẽ đã có thể sống một đời tự do tự tại, giống như vị thiếu hiệp này đi.