Xuyên qua cửa sổ mạn tàu, mơ hồ có thể thấy một tia sáng xa xôi trồi lên ngoài khơi. Ở xích đạo sáu giờ mặt trời mới mọc, Lâm đ*o Hành yên lặng bấm đốt ngón tay tính thời gian.
Anh ngồi ở vị trí phỏng vấn, gác chéo chân, tay cầm bưu thiếp và bút, hai tròng mắt hơi cụp xuống, vừa nghĩ vừa viết.
La Dũng Cần, tổ trưởng tổ thu thập tin tức.
Thẩm Trí Thanh, tổ viên tổ thu thập tin tức.
Phạm Lệ Na, tổ kế hoạch thu thập tin tức.
Vạn Khôn, tổ trưởng tổ biên tập phát thanh tin tức.
Tề Gia Tuấn, Phùng Thư Bình, Chu Nam, thực tập sinh tổ biên tập phát thanh tin tức.
Còn có một người đàn ông trung niên không biết tên, chức vị nhất định lớn hơn Vạn Khôn, có thể là lãnh đạo ban phỏng vấn, cũng có thể là lãnh đạo ban biên tập, cũng có thể là cao tầng đài truyền hình. Chỉ có ba người này mới có tư cách bày ra sắc mặt trước người ban thu thập và biên tập.
Nhưng cho dù người kia là ai, hiện tại cũng đã không còn, bởi vì 26 người may mắn sống sót, cũng không có ai là lãnh đạo, cũng không có cao tầng đài truyền hình.
Phùng Thư Bình căn dặn Giai Bảo —— rất nhiều người lớn trong nhà quả thực sẽ nhắc nhở con cái trong nhà chú ý người khác phái, nhưng thông thường sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới thầy giáo, trừ khi trong tin tức xuất hiện, dẫn tới sự quan tâm. Dưới loại tình huống này, người lớn mới đặc biệt chú ý.
Cho nên đó là tin tức thầy giáo quấy rối hoặc xâm hại...
Còn có Chu Nam, cậu ta đang xem tin tức gì?
Đêm trước ngày quốc tế thiếu nhi, có tin tức gì liên quan đến thầy giáo xâm hại sao?
Lâm đ*o Hành cố gắng nhớ lại theo suy nghĩ này.
Anh có bản lĩnh chuyện đã từng gặp sẽ không quên, nhưng với tính chất nghề nghiệp của anh, yêu cầu anh mỗi ngày phải đọc số lượng lớn tin tức, các loại tin tức thương nghiệp nông nghiệp chắc chắn không có cách nào nhớ được, nhưng vụ án lớn của xã hội, chỉ cần anh đã từng đọc, tìm kiếm ký ức cũng không phải một chuyện quá khó khăn.
Một đầu khác, Phạm Lệ Na đã bị dẫn vào, bà ta vào cửa đã tìm con trai, "Hạo Hạo —— "
Cố Hạo vốn luôn sợ hãi ở một góc, thấy mẹ bị mấy người nhà họ Chu lôi vào, cậu ta hét lớn một tiếng: "Thả mẹ tôi ra ——" vừa nói vừa tiến lên.
Vợ chồng ông Chu tuổi tác đã cao, không tránh được cậu ta xông tới, hai ông bà bị đẩy ngã, một người lảo đảo né tránh, Chu Tiêu Vưu lập tức đỡ người: "Ông bà!"
Cố Hạo hoảng sợ bao lâu, lúc này lần thứ hai thấy mẹ, khiến cho cậu ta tỉnh lại, cậu ta đẩy hai ông bà Chu, la to: "Các người đám điên này, các người cũng điên theo bà ta sao, đều là một đám bệnh tâm thần! Tôi muốn đi về! Chúng ta về thôi!" Cậu ta cầm tay mẹ, lập tức lao ra ngoài.
Vạn Khôn bị trói ở trên boong tàu nhếch mí mắt, con ngươi đảo một vòng, vẫn kiềm chế bất động.
Cố Hạo mới chạy được hai bước, sau cổ đã bị Lão Hàn kéo mạnh một cái.
"A ——" Cậu ta té xuống đất.
"Hạo Hạo ——" Phạm Lệ Na muốn đi xem con trai, Lão Hàn làm sao để cho bà ta thực hiện được, anh giữ lấy cánh tay Phạm Lệ Na.
"Đoàng —— "
Sàn nhà chấn động.
"A —— "
"A —— "
Tần Sương và Jack, còn có Chu Tiêu Vưu, Lê Uyển Nhân tất cả đều ôm đầu thét chói tai, Thi Khai Khai cách Nghiêm Nghiêm gần nhất, cô ấy thét lên ôm lấy Nghiêm Nghiêm.
Thủy thủy đoàn loạn một trận, may mà có thuyền trưởng ở phía trước che chở bọn họ.
Giai Bảo vốn mới từ quầy bar cầm hai chai nước về, chuẩn bị đưa cho Lâm đ*o Hành.
Cô nghe ra tiếng anh khàn khàn, biết anh vừa mới phẫu thuật dây thanh quản một tháng, hiện tại vẫn không thể nói lớn.
Cô nghĩ uống nhiều nước một chút sẽ giúp làm trơn cổ họng, không ngờ mới đi được vài bước, chợt nghe thấy tiếng súng, cô hoảng hốt buông tay lui về phía sau, chai nước lăn xuống sàn nhà.
Lâm đ*o Hành đứng lên, lên tiếng nhắc nhở: "Chị Ân, xin hãy bình tĩnh!"
Ân Hồng chuyển họng súng, nhắm ngay Lâm đ*o Hành, Giai Bảo hô lên, không hề nghĩ ngợi mấy bước xông đến bên người Lâm đ*o Hành, muốn đẩy anh ra.
Lâm đ*o Hành phản xạ có điều kiện ôm lấy cô, nghiêng người sang, phía sau lưng thẳng với họng súng.
"Chị Ân, chân tướng chị muốn rất nhanh sẽ có rồi, để Phạm Lệ Na qua đây, tôi lập tức phỏng vấn! Lão Hàn, camera!" Lâm đ*o Hành tim đập như trống, cái khó ló cái khôn.
Ân Hồng hít thở sâu, ánh mắt đảo qua mọi người, bà ta chậm rãi để súng xuống.
Không ai dám đối mặt với bà ta, trước tiên tạm thời bình tĩnh, tựa như gió êm sóng lặng ngoài khơi.
Sóng lớn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đến lúc đó lật úp chiếc du thuyền này, mọi người im ắng biến mất ở vùng biển này.
Đạn bay đến gần chân Cố Hạo, phần dưới cậu ta ướt đẫm, mùi nước tiểu tràn ngập bay ra.
Một phát súng này khiến tất cả mọi người bàng hoàng.
"Vậy bắt đầu đi." Ân Hồng chỉ súng sang bên cạnh, ra hiệu cho Phạm Lệ Na, "Qua đó ngồi."
Phạm Lệ Na bị một phát súng này làm chấn động, bà ta nhìn thoáng qua con trai, há miệng run rẩy chậm rãi đi đến nơi Ân Hồng chỉ định, nhưng không biết ngồi đâu. Bà ta liếc Lâm đ*o Hành, Lâm đ*o Hành hất cằm về phía ghế đối diện, Phạm Lệ Na nhanh chóng ngồi xuống.
Lâm đ*o Hành vỗ về lưng Giai Bảo, buông cô ra, sau đó nắm tay cô, nhấc một chiếc ghế, kéo tới phía trước quầy bar.
"Em ngồi đây." Anh nói.
Phía sau là quầy bar rắn chắc, chếch đối diện là anh, anh có thể coi chừng cô bất cứ lúc nào.
Giai Bảo vốn đã không còn sợ, Ân Hồng đột ngột nổ súng, cuối cùng cũng để cho cô nhận rõ hiện trạng, khắc sâu cảm nhận được lời căn dặn trước đó của Lâm đ*o Hành——
Các cô tuy đều là người bị hại, nhưng Ân Hồng tay cầm quyền sinh sát.
Giai Bảo hoàn toàn cảnh giác, cô nghe lời ngồi xuống vị trí Lâm đ*o Hành chỉ, cách anh càng gần, cô mới có thể càng bình tĩnh.
Giai Bảo ngồi xuống thì trở tay bắt cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Nước, anh uống hai ngụm trước đi."
"Ừ." Lâm đ*o Hành vỗ tay cô.
Anh lại kéo một cái ghế, đặt ở vị trí phỏng vấn, nhặt lên bưu thiếp và bút trên đất, còn cả chai nước. Anh mở ra uống một hớp, để nước dừng một lúc lâu trong cổ họng mới nuốt xuống.
Anh hắng giọng, liếc Lão Hàn.
Lão Hàn thấy Nghiêm Nghiêm và Thi Khai Khai ở cùng nhau, thoáng yên tâm, anh mở máy, theo chỉ lệnh của Lâm đ*o Hành, bắt đầu quay.
Lâm đ*o Hành nhanh chóng bình tĩnh.
Hít thở sâu ——
"Chị có rõ về tính chất lần phỏng vấn này không?" Lâm đ*o Hành mở miệng.
Phạm Lệ Na không biết nên thế nào trả lời, bà ta liếc Lâm đ*o Hành, lại len lén liếc về phía Ân Hồng cách đó không xa.
Nhưng tầm nhìn của bà ta không dám dừng lại lâu lắm.
"Tôi nghĩ tôi phải nhắc nhở chị một điều, tin tức Ân Hồng nắm giữ, chúng tôi cũng không quá rõ ràng. Chỉ mong lần này chị thành thực đối mặt với màn ảnh. Bởi vậy, tôi mong muốn chị trả lời câu hỏi của tôi, đừng để cho chị ta cảm thấy mình bị lừa gạt."
Phạm Lệ Na nghe rõ Lâm đ*o Hành "uy hiếp", bà ta cố gắng để cho mình bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng cân nhắc.
Lâm đ*o Hành im lặng ba giây, mười ngón giao nhau, gác chân, thong thả nói: "Trước đó chúng ta cùng xem quan điểm của chị về sinh mạng."
Phạm Lệ Na không hiểu lời anh dạo đầu, bà ta tiếp tục giữ im lặng.
Lâm đ*o Hành hỏi: "Chị là một trong số ít những người sống sót trong vụ tai nạn, chị cảm thấy thế nào về những người gặp nạn?"
Phạm Lệ Na trầm tư.
"Thời gian của chúng ta có hạn, phỏng vấn xong chị, tôi còn phải phỏng vấn Vạn Khôn, chị biết vị trí hoàn cảnh bây giờ của chúng ta. Mong chị có thể nắm bắt thời cơ." Lâm đ*o Hành nhắc nhở.
Cách đó không xa, Ân Hồng nhìn chằm chằm Phạm Lệ Na: "Câu hỏi này rất khó trả lời sao? Từ giờ trở đi, nếu thời gian suy nghĩ của cô vượt quá năm giây ——" Bà ta giơ súng lên, nhắm ngay Cố Hạo.
Cố Hạo không ngừng lui về phía sau: "A —— đừng! Mẹ —— mẹ —— đừng để bà ta giết con!"
"Câm miệng!" Ân Hồng cảnh cáo cậu ta.
"Được được, tôi nghe lời bà, cái gì tôi cũng nghe theo bà." Phạm Lệ Na lo lắng, "Cậu hỏi gì tôi đáp nấy, cậu hỏi, hỏi đi!"
Lâm đ*o Hành bình tĩnh, "Trước đó trả lời tôi một vấn đề, chị cảm thấy thế nào về những người gặp nạn trên tàu Tinh Hải?"
Phạm Lệ Na nói: "Tôi rất khó chịu, thực sự, bọn họ quá đáng tiếc."
Lâm đ*o Hành: "Chị có tham gia lễ tang của ai trong số họ không?"
Phạm Lệ Na: "Không, khi đó tôi nằm viện, tôi vốn cũng muốn đi, có mấy người đồng nghiệp có quan hệ với tôi gặp nạn, nhưng lúc đó điều kiện cơ thể không cho phép."
Lâm đ*o Hành: "Sau đó thì sao, năm thứ hai, năm thứ ba, ngày đặc biệt kia mỗi năm đều xuất hiện trên ti vi, chị có từng dành thời gian đi thăm người thân của họ không?"
Phạm Lệ Na không trả lời ngay, qua vài giây bà ta mới nói: "Không, thực ra tôi rất sợ đối mặt với loại trường hợp bi thương này, hơn nữa, tôi ở trong sự cố may mắn sống sót, tôi sợ tôi đi thăm bọn họ sẽ kích thích bọn họ, gợi lại ký ức thống khổ."
Lâm đ*o Hành: "Như vậy chị là một người vô cùng tôn trọng sinh mệnh, đồng thời để ý cảm nhận của người khác."
Phạm Lệ Na chậm rãi gật đầu một cái.
Lâm đ*o Hành: “Là một trong số ít người sống sót trong tai nạn, nói vậy chị cũng từng trải qua một chuyện vô cùng gập ghềnh, chị đối với chuyện may mắn của mình có cảm thán hay tâm trạng thế nào không?"
"... Có, tôi rất may mắn vì tôi có thể sống sót." Phạm Lệ Na trả lời.
Lâm đ*o Hành: "Chị có cảm thấy sự cố này kinh khủng không?"
Phạm Lệ Na gật đầu: "Có."
Lâm đ*o Hành: "Nếu như thời gian quay lại, chị còn lên tàu Tinh Hải không?"
Phạm Lệ Na: "Đương nhiên sẽ không."
Lâm đ*o Hành: "Có phải sau khi trải qua sự cố như vậy, hoặc nhiều hoặc ít chị sẽ có chút sợ hãi đối với hành tình trên biển."
Phạm Lệ Na suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh: "Có, nhưng… tôi vốn cũng không muốn tới nơi này du lịch, tôi là được người khác đề cử, nói ở đây không có internet không có tín hiệu, con tôi nghiện trò chơi internet, tôi chỉ muốn hai tháng này có thể để cho nó bỏ nghiện net, tôi nói thật!" Giọng bà ta thành khẩn.
Lâm đ*o Hành cong khóe miệng, "Tôi cũng không hỏi chị chuyện này, thực ra chị không cần giải thích nhiều như vậy.
Không biết chị có chú ý một điểm hay không, quần áo thủng mới cần may vá; bức tranh dính mực mới cần tăng thêm vài nét, để những vết mực ấy dung nhập vào. Nếu như quần áo không thủng, bức tranh không có vết mực, vậy không cần làm chuyện dư thừa.
Làm chuyện dư thừa chứng tỏ có ý giấu đầu hở đuôi."
Phạm Lệ Na cắn răng, cầm tay mình.
Bà ta là người tổ thu thập tin tức, Lâm đ*o Hành rất ít giao tiếp với bà ta, thực sự cũng chả hiểu mấy về bà ta.
Nói mấy câu giao tiếp, Lâm đ*o Hành có thể làm ra đánh giá sơ bộ ——
Bình tĩnh, có chút tâm cơ, quả thực không phải một người dễ đối phó.
Bà ta khó mà bị dẫn dắt như La Dũng Cần dẫn, Lâm đ*o Hành quyết định đánh thẳng.
"Không bằng chúng ta đổi đề tài." Anh nói.
Phạm Lệ Na nhìn anh, chờ anh hỏi.
"Chị là phụ nữ, đối với chuyện phụ nữ bị xâm hại, có suy nghĩ thế nào?"
"Cái gì?" Phạm Lệ Na sửng sốt.
"Nhất là... Nữ sinh bị thầy giáo xâm hại." Lâm đ*o Hành chậm rãi nói.
Phạm Lệ Na không biết là nghĩ tới điều gì, hoặc là ý thức được gì, nét mặt của bà ta trong nháy mắt có biến hóa.
Giai Bảo ngồi ở nơi tốt nhất quan sát được toàn cảnh phỏng vấn, cô thu hết vào đáy mắt sự thay đổi của Phạm Lệ Na.
Cô quay đầu nhìn về phía Lâm đ*o Hành, dùng mắt nói cho anh biết, tiếp tục hỏi đề tài này!
Lâm đ*o Hành đang tập trung vào Phạm Lệ Na, tất nhiên sẽ không bị chuyện bên cạnh làm nhiễu.
"Năm năm trước, tôi vẫn còn là người dẫn chương trình, mỗi ngày đều đọc tin tức ít nhất ba mươi phút, tôi có ấn tượng rất sâu về những vụ án xâm hại lúc đó. Chị muốn biết là vụ nào không?" Lâm đ*o Hành từ từ nói.
Phạm Lệ Na cũng không biểu hiện ra quá căng thẳng, biểu hiện của bà ta quả thực nằm ngoài dự liệu của Lâm đ*o Hành.
Phạm Lệ Na khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo không quá xuất sắc, bảo dưỡng khá, nhưng vẫn đúng với độ tuổi, đã làm mẹ làm vợ, đi siêu thị chợ mua thức ăn, nhìn rất bình thường, không có gì đặc sắc.
Nhưng sự "bình tĩnh" lúc này của bà ta, đủ để biểu hiện bà ta không bình thường.
Lâm đ*o Hành lục lại những tin tức về xâm hại năm đó trong đầu một lần.
Tin tức xâm hại cách gần nhất với ngày quốc tế thiếu nhi là ——
"Thầy giáo tiểu học nhiều năm trước bị nữ sinh vu cáo xâm hại, sau khi ra tù ôngt ta tìm đến truyền thông nhờ giúp đỡ tìm kiếm nữ sinh năm ấy, trả lại sự trong sạch."