Tề Vãn ngây ngốc nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, có chút yên tâm. Cô mỉm cười đứng dậy, nhặt chiếc khăn tắm quấn lên người, từ từ bước đến bên cửa sổ, sau đó hạ kính, kéo rèm lại.
Cô nhớ người đàn ông kia rất nhiều... Cô vẫn còn rất nhớ... Tề Vãn nhẹ nhàng chạm lên môi, rồi nảy ra một ý định táo bạo.
Một chiếc áo vest màu đen kết hợp cùng một chiếc váy jean, mái tóc đen dài qua vai được buộc cao gọn gàng sau đầu, mắt được kẻ viền đen sẫm kết hợp với son môi màu tím. Tề Vãn nhìn mình trong gương, mỉm cười hài lòng rồi đi ra khỏi nhà.
Tề Vãn lái xe và đi đến Pub như đêm đó. Khi cô bước ra khỏi xe, mọi người cũng bị thu hút bởi dáng người quyến rũ của cô, tiếng huýt sáo mời gọi vang lên liên tục.
Cô vẫn ngồi ở vị trí giống như đêm đó và gọi một ly nước trái cây. Cô biết rằng sẽ không có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, nhưng cô vẫn muốn thử vận may 1 lần, cho dù thật sự cô không bao giờ thích chờ đợi.
Một giờ sau, cô cảm thấy hơi nản, nhìn vào đồng hồ. Giờ cũng vẫn còn sớm.
Hai giờ sau, nước trái cây đã được uống đến cốc thứ tư.
Ba giờ sau, sự náo nhiệt trong Pub mới bắt đầu, tiếng nhạc ngày càng mạnh mẽ.
Bốn giờ sau, Tề Vãn đã thấy thực thất vọng. Một ngụm uống xong ly nước trái cây cuối cùng, cô nhảy khỏi ghế cao và lập tức rời đi.
“Ối... xin lỗi...” Có lẽ do cô đã ngồi quá lâu nên chân bị tê. Lúc nhảy từ ghế xuống khiến cô va vào người đàn ông đang đi phía trước.
“Ah... là cô à?” Người đàn ông đỡ lấy Tề Vãn rồi ngạc nhiên hô lên.
“Chào!” Âm nhạc lớn đến nỗi người đàn ông phải nghiêng người vào tai Tề Vãn chào thật to.
“Anh là...” Tề Vãn nhìn người đàn ông trước mặt cô, trông có vẻ hơi quen...
“Là tôi... sốt spaghetti...” Người đàn ông vội vàng hét vào tai Tề Vãn.
“Ồ…”
Tề Vãn nhớ lại và cố gắng mỉm cười.
Hôm nay, người đàn ông này vẫn mặc một bộ đồ theo phong cách giản dị, nhưng trên đầu anh ấy đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai trông ngổ ngáo và thoải mái.
“Cô vừa mới đến à?” Người đàn ông hỏi.
“Tôi về đây!” Đúng lúc này, tiếng trống vang lên cùng với sự bùng nổ của âm nhạc đã át đi câu trả lời của Tề Vãn.
“Đi thôi, chúng ta nhảy cùng nhau!” Người đàn ông nghiêng vào tai Tề Vãn hét lớn. Trước khi cô có thể trả lời, anh ấy đã nắm lấy cổ tay kéo về phía sàn nhảy.
“Này...” Âm nhạc lớn đến mức cho dù Tề Vãn có hét lên thế nào thì người đàn ông này cũng không nghe thấy khiến bước chân của cô cũng phải đi theo.
Người đàn ông đưa cô đến giữa sàn nhảy, ghé vào tai cô nói: “Tên tôi là Lưu Ninh. Còn cô thì sao?”
Cơ thể người đàn ông lắc lư nhịp nhàng với nhịp điệu của âm nhạc.
“Tề Vãn...” Tề Vãn muốn nói với anh ấy rằng cô muốn rời đi, nhưng dường như cô không có cơ hội khi đang đứng giữa sàn nhảy nhộn nhịp người.
“Cô... không biết nhảy à?” Lưu Ninh nghiêng người vào tai cô thắc mắc.
Cô bất lực nhìn Lưu Ninh đang vui vẻ nhảy trước mặt.
“Chà...” Lưu Ninh bước tới dùng một tay giữ lấy tay cô, giơ nó lên, tay còn lại cũng giơ lên, sau đó, nghe theo tiếng trống anh vặn người đu đưa hết lần này đến lần khác.
Tề Vãn nhìn anh rồi học cách vặn vẹo cơ thể.
“Đấy, thế là xong...” Lưu Ninh thả tay ra rồi ôm eo cô: “Thư giãn, thư giãn... Nghe nhạc và thả trôi cơ thể theo nhịp điệu.” Bằng cách nào đó, giọng nói của Lưu Ninh giống như đang thôi miên khiến cơ thể của Tề Vãn dần dần theo kịp nhịp điệu của tiếng nhạc.
“Vãn Vãn, cô thật tuyệt...” Tay Lưu Ninh rời khỏi eo cô, cơ thể anh nhảy thêm dữ dội với tiếng nhạc vang lên, dưới ánh đèn nhấp nháy quyến rũ lạ thường.
Tề Vãn mỉm cười, cùng điên cuồng nhảy theo anh.
Lưu Ninh rất cẩn thận không để những người bên cạnh chạm vào Tề Vãn. Bàn tay anh chỉ nắm tay cô hoặc ôm eo đúng lúc mà không có bất kỳ hành động dư thừa nào, điều này khiến Tề Vãn cảm thấy rất yên tâm và an toàn.
Đêm khuya, xe của Tề Vãn dừng lại dưới tòa nhà chung cư.
“Tôi ở đây.” Tề Vãn chỉ vào căn hộ.
“Tôi cũng ở đây.” Lưu Ninh mỉm cười nói.
“Anh sống ở đây à?” Tề Vãn ngạc nhiên hỏi.
“Không, tôi sống ở đó...” Lưu Ninh chỉ vào một tòa nhà đối diện.
“Vậy chúng ta là hàng xóm của nhau rồi!”
“Đúng!”
Họ cùng nhau cười.
“Muộn rồi. Cô lên trước đi.” Lưu Ninh nói với vẻ mặt hiền từ.
“Ừm...” Tề Vãn gật đầu rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “À...”
“Chuyện gì?”
“Ừm… cảm ơn anh. Tối nay tôi đã rất vui.” Tề Vãn mỉm cười ngọt ngào.
Lưu Ninh không nói gì. Anh liếc nhìn điện thoại di động của Tề Vãn đặt trên tấm thảm chống trượt của xe, không chút do dự nhặt nó lên và nhanh chóng bấm số của mình.
Vài giây sau, một vài con số hiện ra: “Đây là số điện thoại của tôi!” Nói xong, anh đưa trả điện thoại cho Tề Vãn, rồi cười ân cần.