“Đáp án của bạn học Yến Chân chính xác.” Trong mắt giáo sư chứa sự khen ngợi, đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Vị trí 1 và 2 tương ứng với phía Đông Nam và phía Tây, binh lực của hai nơi này là ít nhất, phòng ngự yếu kém nhất. Nhưng sau khi công vào trong trận, gặp phải trận pháp xảy ra sự thay đổi, chính Tây sẽ không còn là 2, có thể là 9, cũng có thể là 7, vậy thì sẽ lâm vào trong trận mà không có cách nào thoát khỏi vòng vây,”
Yến Chân ngồi xuống, thở phào một hơi, cảm thấy vô cùng kinh ngạc với năng lực phản ứng và năng lực phân tích của Tư Tắc.
Tan học một tiết học, Nhậm Khởi Phi cảm thấy đầu của mình đều lớn hơn rồi, nhất là trước giờ tan học giáo sư còn giao cho bọn họ một luận văn, bảo bọn họ viết ra hiểu biết của mình đối với chiến tranh thời cổ đại.
Một nam sinh ngồi ở phía sau cô không khỏi rất hưng phấn, ôm bờ vai của cơ hữu bên cạnh: “Cái này thật là trâu bò, học được cách bày trận, nếu ngày nào đó chúng ta xuyên đến cổ đại, không phải là có thể rung chuyển trời đất xưng bá một phương?”
Cơ hữu lập tức đẩy tay của cậu ta ra, giội cho cậu ta chậu nước lạnh: “Đừng ~ cổ đại không có điện thoại không có wifi, nhiều quy củ các loại muốn chết, muốn xuyên thì tự cậu đi mà xuyên, tuyệt đối đừng kéo tôi theo.”
Nhậm Khởi Phi nghe xong liếc mắt, quay đầu chửi bậy nói: “Điên rồi à, trí thông minh của người cổ đại không thấp đâu, ở hiện đại cậu bị nghiền ép, xuyên về cổ đại thì vẫn là bị nghiền ép. Cậu định hồn xuyên hay là người xuyên?”
Nam sinh nói: “Đương nhiên là người xuyên, tôi mới không muốn bị sét đánh bị xe đụng, nói không chừng còn có thể lại xuyên việt quay về nữa.”
“Vậy hy vọng cậu xuyên qua đến nơi hoang vu không người, nếu không cậu mang theo một thân vi khuẩn virus chính là vũ khí sinh hóa tự động, những người cổ đại không có kháng thể kia một khi bị lây nhiễm thì sẽ chết cả đám.” Yến Chân cũng quay đầu lại nói.
Nhậm Khởi Phi cười vỗ bàn: “Ha ha ha, không chừng cũng làm người ta xem như điều chẳng lành mà bắt lại thiêu!”
Nam sinh xoa cánh tay giật cả mình: “Con mẹ nói, các cậu cũng quá hung ác rồi.” Mộng đẹp trong giây lát biến thành ác mộng.
Nhậm Khởi Phi quay đầu hỏi Yến Chân: “Yến Yến, vừa rồi cậu làm sao nghĩ ra được câu trả lời?”
Yến Chân chớp chớp mắt nhìn cô ấy: “Tớ có ngoại viện.”
[Cảm ơn đại thần, quả nhiên lại bị rút số trúng để trả lời câu hỏi, mỗi lần học giờ của thầy ấy nhất định bị rút trúng Q^Q]
Nhận được hồi âm của Yến Chân, Tư Tắc cúi đầu nhìn điện thoại, khóe miệng hơi cong lên.
Người bình thường không hay cười lại cười lên, giống như ngay cả ánh nắng xung quanh đều trở nên dịu dàng rồi.
Ảnh đại diện của Yến Chân là hình con heo hoạt hình màu hồng dáng dấp có chút trừu tượng, đặt tên là Nhật An. Vòng bạn bè rất sạch sẽ, không có ảnh tự sướng gì, cũng không đăng gì.
Đêm qua anh trăn trở không ngủ được, dứt khoát mở sách toán ra, lại phát hiện ra làm bài cũng không thể khiến anh ổn định lại tâm tình giống như trước đó.
Trong trí nhớ, bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, bố mẹ của anh liền ngâm mình một ngày một đêm ở trong phòng nghiên cứu, thời gian rất lâu mới có thể gặp anh một lần, anh lớn lên bên cạnh ông nội.
Ông nội rất ít khi can thiệp vào quyết định của anh, đều là tự chính bản thân anh lập kế hoạch và sắp xếp, anh cũng thích loại cuộc sống dựa theo kế hoạch mà tiến lên sau đó từng bước một thực hiện mục tiêu của mình, loại cảm giác mình có thể khống chế tương lai này khiến anh cảm thấy trong lòng rất yên ổn.
Mãi đến khi gặp được Yến Chân.
Mặc kệ là theo cô đi tìm giấy sửa chữa hay là biểu diễn ngày kỷ niệm thành lập trường, đều không có trong kế hoạch của anh. Loại chuyện mà trước kia anh xem như râu ria này, vốn không đáng để lãng phí thời gian.
Không nghe được khi cô khen nam sinh khác ưu tú, càng không nhìn được nam sinh khác lấy lòng cô.
Đây là một loại khó chịu mà trong đời anh chưa bao giờ có, đột nhiên xuất hiện một cách kỳ lạ. Loại khó chịu này vào cái hôm nam sinh tên Dương Đại nói muốn cùng cô “buổi tối liên lạc” đã thăng lên cao đến đỉnh điểm.
Anh nghĩ tới một bài viết nhảy ra vào khoảng thời gian trước.
Theo đuổi con gái thế nào mới có thể làm cho cô ấy không thấy chán ghét mà còn ung dung thản nhiên?
Được cao phiến nhất là câu trả lời của một đại sư tình cảm.
[1. Biết rõ giờ làm việc nghỉ ngơi và nơi thường đến của cô gái đó, nghĩ cách để lấy được phương thức liên lạc của cô gái đó, tư liệu chính xác là điều kiện tiên quyết để theo đuổi con gái.]
[2. Thông qua Wechat, Weibo, QQ vân vân để biết được sở thích của cô gái đó, tình trạng hẹn hò vân vân, chuẩn bị cho bước kế tiếp.]
[3. Giao lưu và tác động qua lại, phát huy sức quyến rũ trong lúc tán gẫu (cái này có thời gian sẽ giải thích thêm)]
[4. Để lại đường lui cho mình, tỏ tình không thể quá trực tiếp, bạn không được nói mà muốn theo đuổi cô ấy, vậy thì cô ấy sẽ không có cơ hội từ chối bạn.]
…
Khi đó Tư Tắc xem mấy lần cảm thấy ngu xuẩn liền nhất vào X, tắt đi.
Bây giờ…
Thật là được ưa chuộng.
Tư Tắc ấn ở xem lướt qua ghi chép của người đó, chủ thớt lại đổi mới câu trả lời.
[Lúc nói chuyện trời đất với con gái, nên trò chuyện về chủ đề mà cô ấy cảm thấy hứng thú.]
Trước khi đi ngủ, Yến Chân mở điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với Tư Tắc ra, ban ngày nói cảm ơn anh, đại lão cũng không hồi âm.
Wechat của anh chắc là vừa đăng ký, vòng bạn bè còn sạch sẽ hơn cô, không có gì cả, ảnh đại diện cũng không đổi, vẫn trống không.
Yến Chân do dự một chút, muốn nói gì đó, lại sợ đối phương không trả lời, mình lại có vẻ nhiệt tình thái quá.
Đang lúc xoắn xuýt thì nhận được tin nhắn của Tư Tắc.
Lúc có gì đó muốn liên lạc với đối phương, đối phương liên lạc với bạn trước là một chuyện rất tươi đẹp đấy.
Tư Tắc: [Trong kỳ nghỉ Tết thư viện thành phố G muốn tiến hành triển lãm sách cổ, người phụ trách thư viện tới mời ông nội, hỏi thăm sách cổ mà trước đó ông nội đấu giá được có thể cùng tham gia triển lãm hay không.]
Là chuyện công việc.
Yến Chân chỉnh đốn tâm tình, chăm chú trả lời: [Tôi sẽ nắm chắc thời gian, cuốn sách trong tay này rất nhanh là có thể đóng sách rồi, trước đó đã cùng sư huynh tìm được tư liệu về trình tự trang sách của cuốn sách cổ này, mặt khác cuốn này bị tàn phá quá dữ, có thể còn cần thêm một chút thời gian.]
Tư Tắc: [Sư huynh? Là Dương Đại ngày hôm qua muốn theo đuổi em?]
Yến Chân quýnh lên, lập tức trả lời: [Có thể quên chuyện này đi không?]
Tư Tắc: [Được.]
Tiếp theo lại hỏi một cấu: [Giấy sách hỗn loạn, dựa vào phán đoán trình tự gì đó, sẽ không xảy ra sai sót chứ?]
Yến Chân thầm nghĩ có lẽ là ông nội của Tư Tắc không yên lòng, thế là rất cẩn thận trả lời: [Trang sách trước tờ bị loạn là một bài thơ, phần sau bị tản ra rồi, đầu tiên là tìm , biết được tên điệu có tam thể, đều là 94 chữ, bởi vậy tìm từ trong trang sách bị loạn tổng cộng có 23 đoạn bị mất chữ đầu.]
[Sau đó lại căn cứ quy luật bằng trắc, vần chân gieo vần, câu chữ lưu loát, xác định trình tự. Mà xác định thứ tự các trang sách bị loạn, ngoại trừ quy luật từ ngữ ra thì còn căn cứ theo cuộc đời của tác giả và nội dung để phán đoán, những cái này chúng tôi đều tìm đủ rồi.]
Yến Chân cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: [Yên tâm đi, chuyên ngành của chúng tôi chính là học cái này.]
Ngày hôm sau, Yến Chân đêm trước còn cam đoan, vốn dĩ cho rằng tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, lúc đang đóng sách thì trợn tròn mắt.
Trạng thái hiện hữu của quyển sách cổ này cùng loại với quyển sách đóng gáy khoogn chỉ, nhưng trong quá trình sửa chữa, cô phát hiện quyển sách này hóa ra là đóng chỉ bốn mắt.
Đây chắc là trước đó ở cổ đại được sửa chữa mấy lần rồi, người sửa chữa trước đó không có khôi phục đóng chỉ bốn mắt dùng đóng bọc gáy sách.
Nhưng mà, nguyên tắc sửa chữa sách cổ là đều phải như cũ, “cũ” rốt cuộc là sửa chữa thành trạng thái ban đầu của sách cổ hay là trạng thái hiện hữu?
Yến Chân đau đầu, cái này làm thế nào để sửa đây?