Ngay ngày hôm đó, Tần Minh Hạo đã hẹn Đặng Tử San ra để gặp mặt, anh muốn cô phải xin lỗi cô ta, cúi đầu nhận lỗi.
Linh Vi trong lòng cảm thấy uất ức, không muốn vào trong quán cà phê đó thêm một lần nào nữa, nhưng anh lại nằng nặc dắt tay cô vào trong, muốn phản kháng cũng không có cách nào phản kháng.
Khi bọn họ vào trong quán, Đặng Tử San đã đến từ lâu, cô ta vui vẻ vẫy tay với anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từng bước chân của Linh Vi dần trở nên nặng nề hơn, bỗng, cô dừng lại và nói nhỏ: "Em không muốn xin lỗi."
Nhưng Tần Minh Hạo đâu thèm quan tâm đến lời cô nói: "Đừng bướng nữa."
Cứ vậy mà cô không biết vì sao mình đã đứng ở trước mặt cô ta và bị anh ấn mạnh hai vai, ép cô ngồi xuống.
Anh vừa kéo ghế ngồi xuống vừa nói: "Có phiền em không?"
Tử San cười cười, dường như trong mắt cô ta chưa từng có sự tồn tại của Linh Vi: "Chỉ cần anh muốn gặp mặt thì em sẽ sẵn lòng, không phiền gì cả. Thậm chí nếu anh muốn em kết hôn với anh ngay bây giờ em cũng đồng ý."
Tần Minh Hạo cảm nhận được là cô ta cố tình nói vậy, nhưng anh không nói gì, lại nhìn sang Linh Vi, từ nãy đến giờ cô luôn cúi đầu.
"Tử San, chuyện hôm qua anh đã biết rồi, , em không sao chứ?" Tần Minh Hạo bắt đầu nói vào chủ đề chính.
Lúc này Tử San mới bắt đầu diễn vai của kẻ bị hại, cô ta rôm rốm nước mắt, nói: "Em không sao, chỉ cần em ấy vui là được. Em biết là em ấy ghét em, em ấy muốn cướp anh khỏi tay em, muốn em phải đau khổ." Đột nhiên cô ta chuyển ánh mắt sang Linh Vi, chân thành đến sởn gai ốc: "Nhưng không sao cả, dù sao em ấy vẫn là em gái của em. Em sao nỡ ghét em ấy được chứ. Chỉ là... Linh Vi, em đừng hơn thua với chị nữa được không? Chị biết là em chỉ muốn tranh giành với chị thôi, sự thật thì em đâu có yêu Minh Hạo, cần gì phải gạt người gạt mình, làm khổ cả ba?"
Không yêu?
Linh Vi ngẩng đầu lên nhìn cô ta, quả thật ánh mắt đó quá giống người bị hại, đáng thương và mỏng manh đến chân thật. Ngay cả Linh Vi cũng phải giật mình. Với diễn xuất này của cô ta, rất xứng đáng giành giải ảnh hậu. Cô ta đã hoàn toàn thành công biến Linh Vi thành một kẻ máu lạnh, vô tình, chỉ biết hơn thua. Và cũng thành công... đổi trắng thay đen.
"Chị..." Linh Vi định đứng phắt dậy, nhưng Tần Minh Hạo lại kéo tay cô ghì chặt xuống: "Chị của em đã nói như vậy rồi em còn không chịu xin lỗi? Rốt cuộc thì em muốn làm loạn đến bao giờ?"
Làm loạn? Thế nào là làm loạn? Cô ra có quyền gì mà nói cô không yêu anh? Tuy cô không cần anh đáp lại tình cảm của cô, cũng không ép anh phải biết đến cô yêu anh thế nào, hạnh phúc khi ở bên anh ra sao? Nhưng cô ta không thể phủ nhận tình yêu của cô dành cho anh. Cô ta không thể nói cô vì muốn hơn thua với cô ta mà lấy tình cảm ra để làm cái cớ.
Linh Vi siết chặt hai tay thành nấm đấm, cô biết anh sẽ luôn đứng về phía cô ta. Vậy thì... còn gì để hi vọng nữa? Cô cần gì phải tốn công nói lí.
Cơ thể cô phát run, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không thể khiến cô ngừng run rẩy, cô cúi mặt, u ám đến đáng sợ và cố thốt ra hai chữ: "Xin lỗi!"
"Xin lỗi vì sự tồn tại này của tôi đã khiến hai người chán ghét, thật tình xin lỗi."
Nói xong, Linh Vi liền lấy tay lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống và bỏ chạy ra khỏi quán cà phê.
Tần Minh Hạo nhíu mày, anh định đứng dậy đuổi theo thì Đặng Tử San lại nắm chặt lấy tay anh ỉ ôi: "Anh đừng đi có được không?"
Đây rốt cuộc là cảm giác gì đây? Lí trí bảo anh không được đuổi theo, cứ mặc kệ cô ta, nhưng con tim anh lại như bị ai bóp nghẹt, cầu xin anh hãy đuổi theo, đừng để cô ấy chạy mất, đừng để cô ấy đau lòng.
Nhưng rồi lí trí vẫn mạnh hơn một bậc, anh vẫn ở lại với Đặng Tử San.
"Em ra ngoài xe đợi anh, anh tính tiền rồi sẽ ra ngay, anh sẽ đưa em về."
"Vậy còn Linh Vi?" Cô ra lại bắt đầu giở trò từ bi, vừa muốn giữ anh ở lại, lại vừa muốn thăm dò suy nghĩ của anh.
"Cô ấy... không phải trẻ con, sẽ tự biết đường về nhà." Mặc dù miệng anh nói vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất nặng nề, như có một tảng đá to đang đè lên, khiến anh sắp ngộp thở.
Sau khi Đặng Tử San ra ngoài, Tần Minh Hạo đi đến quầy tính tiền.
Đột nhiên có một người phụ nữ trung niên bắt chuyện với anh, hình như là bà chủ ở đây: "Cái video đăng trên mạng sáng nay tôi đã xem rồi, chắc cậu là người chồng được nhắc đến nhỉ? Cậu tin ai trong hai người phụ nữ đó."
Tần Minh không hiểu người phụ nữ này muốn nói gì: "Liên quan gì đến bà?"
"Tôi chỉ cảm thấy oan ức cho người phụ nữ kia thôi, rõ ràng không làm gì lại bị cư dân mạng mắng nhiếc, không đáng."
"Tôi là chủ quán này, cũng là người rõ nhất chuyện xảy ra ở đây. Hôm qua tôi đã chứng kiến toàn bộ rồi, là một người từng trải, tôi đương nhiên biết ai đúng ai sai. Tôi không biết rốt cuộc thì mối quan hệ của các người phức tạp thế nào, nhưng người phụ nữ kia thật sự bị oan ức trong việc này. Quán tôi có camera quay tận cảnh toàn bộ vụ việc, lúc nãy tôi còn định đăng lên mạng để minh oan cho cô gái kia nhưng không ngờ cả ba người lại đến."
"Minh oan?" Tần Minh Hạo ngờ vực hỏi.
"Ừm. Video đó đã bị cắt xén bớt, thậm chí còn cố tình dùng góc quay bất lợi, để người nhìn hiểu lầm." Bà chủ quán lấy điện thoại ra và đưa video gốc cho Tần Minh Hạo xem: "Cậu nhìn kĩ một chút thì sẽ nhận ra được là người phụ nữa kia cố tình tự đổ tách cà phê lên người mình, tiếp theo, cậu nhìn đi, rõ ràng là cô gái này đang lấy khăn giấy lau cho cô ta, không ngờ dùng sức, vậy mà cô ta lại có thể ngã ngon lành như vậy. Theo như kinh nghiệm của tôi, thì chiếc video đó cũng là do cô tung lên, cho người sắp đặt sẵn từ trước."
Tần Minh Hạo siết chặt tay thành nấm đấm, anh thật sự nghi ngờ con mắt nhìn người của bản thân, rốt cuộc người hèn hạ, đê tiện là Linh Vi hay là Đặng Tử San? Người luôn biết giữ phép tắc, ngoan hiền là Đặng Tử San hay Linh Vi?
"Tại sao bà muốn giúp cô ấy, trong khi hai người không hề quen biết?" Anh hỏi.
Nhưng bà ta cũng chỉ cười cười và nói bâng quơ: "Vì tôi và cô ấy đều cùng là phụ nữ, mà là phụ nữ với nhau... nên tôi sẽ hiểu rõ ý đồ của bọn họ hơn cậu."
...
Tần Minh Hạo như người mất hồn, từ trong quán cà phê đi ra, anh vào trong xe liền thấy gương mặt quá đỗi thơ ngây của cô ta, cảm thấy có chút buồn nôn.
"Anh làm gì mà lâu vậy? Em còn định vào tìm anh."
"Em nói thật cho anh hiết đi, em đã làm gì?" Gương mặt của Tần Minh Hạo rất nghiêm túc, nhưng anh chỉ nhìn vào khoảng không, một cái liếc mắt cũng không dành cho cô ta.
"Gì... gì chứ? Em đã làm gì?" Cô ta chưa hiểu lắm nhưng trong lòng chợt dâng lên nỗi sợ hãi. Trước giờ... anh chưa từng nghi ngờ cô ta điều gì.
Đúng vậy, anh thay đổi rồi. Từ khi cô ta trở về anh đã thay đổi, không còn nâng cô ta như nâng trứng, hứng như hứng hoa nữa. Thậm chí anh còn từ chối qua đêm với cô ta để trở về nhà, một cử chỉ thân mật anh cũng không chấp nhận. Đỉnh điểm là anh còn từ chối, không ăn cơm tối cùng cô ta. Cô ta bảo anh ly hôn đi, nhanh chóng cùng cô ta kết hôn thì anh lại lãng tránh, bảo là thêm một thời gian nữa. Anh thật sự thay đổi rồi, mà cô ta nhận ra... anh là vì người phụ nữa đó mà thay đổi, Đặng Linh Vi.
Vì vậy, cô ta không thể để chuyện này tiếp tục, cô ta muốn anh ghét cay ghét đắng người phụ nữ đó, muốn anh lập tức ly hôn, lập tức biến cô ta thành Tần thiếu phu nhân của anh. Nên màn kịch bày đã được vén màn. Cô ta muốn Đặng Linh Vi phải bị nguyền rủa, bị cư dân mạng mắng chửi thậm tệ, như vậy cô ta mới cam lòng.
Nhưng lúc đó cô ta đã ỷ lại sự tin tưởng của anh giống như ba năm trước, không ngờ bây giờ anh lại lung lay, lại thăm dò cô ta.
"Đặng Tử San, em đừng thách thức sự kiên nhẫn của anh, nếu bây giờ em nói ra sự thật, anh nhất định sẽ không làm khó dễ em." Tần Minh Hạo khoing hề nói đùa, ngữ điệu vô cùng cứng rắn.
"Em đang nghi ngờ em điều gì? Nghi ngờ em đổ oan cho Linh Vi? Tần Minh Hạo, rốt cuộc anh bị sao vậy? Anh tưởng em ấy yêu anh thật sao? Em ấy chỉ là muốn cướp anh từ tay em mà thôi." Cô ta bắt đầu tức giận, dáng vẻ yếu đuối lúc nãy cũng theo đó tan biết, để lộ ra một ánh mắt chứa đầy sự hung tợn.
"Xuống xe!" Tần Minh Hạo lạnh lùng ra lệnh.
"Anh muốn đuổi em?"
"Anh không muốn nhắc lại lần hai." Âm vực của Tần Minh Hạo cành lúc càng trầm khiến cho người ta phải lạnh sống lưng.
Đặng Tử San đương nhiên cũng biết rõ tính cách của Tần Minh Hạo, một khi chọc cho anh nổi giận thì sẽ không có kết cục tốt. Vì vậy cho dù không cam tâm cô vẫn bước ra khỏi xe.
"Rầm!"
Sau khi Đặng Tử San đóng cửa xe lại, anh đã lập tức cho xe chạy, không hề do dự.