Khẽ Hôn Gió Đêm Mùa Hạ

Chương 6



Anh đã phạm sai lầm gì sao?

Mộ Gia Hủ không nghĩ ra, cũng không có thời gian để suy nghĩ.

Cuộc tranh giải diễn ra vào thứ bảy, xe buýt sẽ chờ ở cửa đông, đến lúc đó, thầy và các bạn học sẽ tập hợp ở nơi đó.

Vừa sáng sớm là Mộ Gia Hủ đã thức dậy chuẩn bị, sau khi chắc chắn không thiếu thứ gì, mới đi đến hướng cửa đông.

Đúng lúc gặp Tả Ngạn, thấy Mộ Gia Hủ tung tăng đi đến, tầm mắt anh dừng trên đùi cô một lúc: “Chuyện gì khiến em vui vẻ như vậy?”

Quả thật cô rất vui vẻ, lần này chuẩn bị rất đầy đủ, có tự tin cầm thưởng, “Đi tham gia tranh giải đó, chờ tôi chiến thắng trở về, sẽ mời anh ăn một bữa tiệc lớn.”

Cõ lẽ là bị cô ảnh hưởng, Tả Ngạn cũng cong môi cười, “Vậy thì chờ tin tức tốt của em.”

Nhưng không ngờ Tả Ngạn còn chưa chờ được tin tức tốt của Mộ Gia Hủ, mà lại chờ đến lúc gặp Thẩm Từ. Cô ấy thở hồng hộc chạy đến cửa đông, Tả Ngạn nhớ ra cô ấy, lập tức hỏi có chuyện gì.

“Gia Hủ…Không mang theo giấy dự thi, không có cái này…Không thể tham gia thi đấu được.”

Mộ Gia Hủ đi đến nơi tổ chức thi mới biết cần phải có giấy dự thi, vội vàng hỏi thầy, thầy nói rằng trước đó có gặp Đinh Niệm Như nên đã nhờ cô ta đưa giúp. Đinh Niệm Như lại nói không thấy cô ở trong ký túc xá, nên đã để đồ trong ngăn tủ của cô, nghĩ rằng cô sẽ thấy.

Mộ Gia Hủ vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Từ, quả nhiên tìm được giấy dự thi bên trong ngăn tủ.

Mỗi ngày Mộ Gia Hủ đều mở ngăn tủ đó ra, nếu như có trong đó thì không thể nào không nhìn thấy, nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu, cô chỉ có thể nhờ Thẩm Từ đưa đến giúp mình.

Còn một tiếng nữa là cuộc thi bắt đầu, Thẩm Từ đã gấp gáp đến độ nổ tung, Tả Ngạn nhận lấy giấy dự thi, hỏi địa chỉ, cả người và chiếc xe đạp lướt nhanh đi.

Địa chỉ có hơi xa, Tả Ngạn liều mạng đạp xe, một phút cũng không dám buông lỏng, khi đến nơi thì mồ hôi nhễ nhại.

Anh vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ngồi bơ vơ trên bậc thang ở cửa, lúc thấy anh, ngơ ra trong chốc lát, lập tức chạy đến.

“Tại sao lại là anh vậy?”

Hôm nay Mộ Gia Hủ buộc tóc đuôi ngựa cao, vì chạy đến đây, nên đuôi tóc cũng tung bay theo làn gió. Tả Ngạn khống chế sự thôi thúc muốn chạm vào cô, đưa giấy dự thi đến, thở hổn hển: “Đi vào trước đi.”

“Đúng rồi! Vậy tôi đi thi trước nhé.” Mộ Gia Hủ gật đầu, đi vào bên trong hội trường.

Cuộc thi đã bắt đầu, còn hai người nữa sẽ đến lượt cô. Mộ Gia Hủ hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái, lược lại bản thảo trong đầu một lần nữa, lúc gọi tên cô, một nụ cười tươi xuất hiện, tự tin bước lên sân khấu.

Tả Ngạn tìm một chỗ ngồi xuống ở phía sau, thấy cô gái nhỏ ung dung ứng đối trả lời các câu hỏi của giám khảo, trong mắt cô như được tô vẽ ánh sao, tràn đầy sự yêu thích đối với ngành này.

Thời điểm biểu diễn tài năng, cô lựa chọn hát.

Tự đàn tự hát.

“Những giấc mơ của bạn rất mạo hiểm, tôi sẽ điên lên cùng bạn.”

“Chiếc máy bay giấy, gặp phải trời mưa, cuối cùng lại rơi xuống.”

“Lời thẳng thắn của tôi quá tàn nhẫn, bởi vì yêu rất nặng nề.”

…                                                                                      

Đây là lần đầu tiên Tả Ngạn nghe cô hát, anh vẫn luôn cảm thấy giọng của cô rất êm tai nhẹ nhàng, lúc nói chuyện, tựa như một chiếc lông chim, phảng phất qua lại trong màng nhĩ của anh.

Mà vào giờ phút này, giọng của cô cơ hơi trầm thấp, hòa phối với nền nhạc thâm tình, thế nhưng lại không hề gây cảm giác khó chịu cho người nghe.

Hôm nay cô mặc một bộ chính trang màu đen nghiêm túc, nhưng cũng không ngăn được tia sáng chói trong mắt cô, cũng không cản được đôi mắt Tả Ngạn tỏa sáng khi nhìn cô.

Mộ Gia Hủ giành được giải nhất không chút nghi ngờ nào.

Cô thấy Tả Ngạn vẫn còn ở lại đây, nên nói với thầy một tiếng, không ngồi xe buýt về nữa, thuê một chiếc xe đạp, đi về cùng với Tả Ngạn.

Kết quả đạp chưa được bao lâu, Mộ Gia Hủ đã mệt mỏi không chịu được.

“Anh cứ đạp xe từ trường học đến đây như vậy à?”

Một quãng đường xa như vậy đấy.

Tả Ngạn giảm chậm tốc độ, quay đầu nhìn cô: “Mệt à?”

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo cả lá cây ven đường, cũng mang theo tiếng cười của cô bé.

“Hôm nay mời anh ăn một bữa tiếc lớn! Phải để tôi mời khách.”

Tiếng cười của người đàn ông cũng hòa vào trong làn gió.

“Được.”

**

Hết chương 6