Khế Ước Bạc Tỉ

Chương 17: Cảnh đẹp người đẹp



KHU PHỐ HỒNG KÔNG.

Bạc Nhiên sau khi chạy thoát được Phó Thiếu Thần thì đã nảy ra ý định đi dạo một vòng, đã đến được đây tội gì mà không tham quan cho biết chứ.

Cô có dự cảm không lành, cứ cảm giác người nào đó phía sau theo dõi vậy. Bạc Nhiên đi vào một con hẻm gần đó đột ngột xoay mặt lại thì giật mình...hai người đàn ông mặc vest đen đứng nhìn cô.

Họ là người của Phó Thiếu Thần chả trách cô lại cảm giác lạnh sống lưng thế nào ấy nhỉ. Dù sao cô cũng lo lắng lạc đường nên thôi cứ mặc kệ họ vậy...

Một hồi sau, Bạc Nhiên đi ngang một cửa hàng trang sức nhỏ. Họ trưng một cặp nhẫn trông rất đơn giản mà lại rất dễ thương, khi cô vừa cầm lên thì bị giật ngang khiến chiếc nhẫn còn lại cũng rớt xuống đất.

"Ây..cô làm gì vậy.."

"Tôi lấy cặp nhẫn này"

Giọng nói của người phụ nữ này ngang ngược mà lại khá quen thuộc, Bạc Nhiên nhìn kĩ lại thì hoá ra...Lâm Thư - người phụ nữ lần trước ở nhà Phó Thiếu Thần.

Không ngờ cô ta lại có mặt ở đây, đáng lẻ cô ta hiện đang ở nhà ăn ngủ mới phải nhưng khi nghe tin Phó Thiếu Thần sang đây công tác còn đưa thêm cô thì tức tốc Lâm Thư bay đến ngay.

"Hoá ra là cô..đồ hồ ly tinh"

"À..là người hôm trước bị đuổi về đây mà.."

"Cô.."

Bạc Nhiên cười đắc ý, cô không cảm thấy giận dữ vì bị gọi là "hồ ly tinh" mà ngược lại cảm giác cô gái này có vẻ ngang ngược hóng hách nhưng không đến nỗi để người ta nhìn vào đã chán ghét.

Bạc Nhiên rời đi, mặc kệ cô ta có đi theo phía sau.

Cô khẽ cười tinh ranh đi nhanh vào một căn nhà trống gần đó, trông rất cũ kỉ đầy tơ nhện dường như không ai ở đây cả...

"Này..cô đi theo tôi làm gì ?"

"Tôi..tôi khi nào theo cô, đường này của cô sao.."

Bạc Nhiên cười lạnh, dứt lời dùng một lực mạnh kéo cô ta vào trong căn nhà đó đóng cửa lại. Lâm Thư hét lên in ỏi sợ đến mức phải ngồi quỵ xuống xin lỗi Bạc Nhiên.

"Cô..làm gì vậy..mau thả tôi ra..cô muốn chết hả"

"Nếu cô giữ thái độ này..không xin lỗi thì tôi đi trước đấy nhé"

"Đừng..đừng..tôi xin lỗi..tôi sai rồi, làm ơn tha cho tôi đi..Bạc Nhiên thả tôi ra đi"

"Được rồi"

Lâm Thư bị doạ sợ đến mức mồ hôi túa ra như mưa không dám nhúc nhíc luôn, Bạc Nhiên cười khổ đưa tay đỡ cô dậy rồi điềm đạm nói.

"Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ gì với Phó tiên sinh....tôi và anh ta chỉ là bất đắc dĩ ở cùng mà thôi"

"Thật..thật sao?"

"Ừm..thật đấy"

Lâm Thư đẩy nhẹ tay Bạc Nhiên ra, đứng thẳng dậy mệt mõi nói.

"Này..khi nãy tôi nghe thấy tiếng gì lạ lắm"

"Tiếng gì ?"

Bạc Nhiên khó hiểu nhìn lại căn nhà hoang đó, định quay lại thì bị hai tên vệ sĩ ngăn lại.

"Cô Bạc..Phó tổng bảo cô quay về"

"Tôi biết rồi"

Lâm Thư chán ghét liếc Bạc Nhiên một cái rồi bỏ đi luôn, Bạc Nhiên cũng nhanh chóng theo chân bọn họ đi về.

CÔNG VIÊN NƯỚC GẦN ĐÓ.

Lâm Thư đi lòng vòng nhưng vẫn chưa mua được thứ gì ưng ý, phía xa xa đằng kia có một người đang nhìn chăm chú vào cô ta rồi vẽ vẽ vào trong bức tranh kia.

Một hồi sau, người đàn ông kia đi lại tay cầm một bức tranh chủ động đưa cho Lâm Thư.

"Chào tiểu thư..bức tranh này tôi muốn tặng cô"

"Tặng tôi ?..anh là ai thế..sao lại tặng nó cho tôi"

"Phong cảnh đẹp người xinh hiếm thấy..tôi muốn hoạ lại bức tranh còn chưa hoàn thành, tôi chỉ muốn tặng cho một người..cô là người thích hợp"