Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 11: Uống cà phê gì?



“Thật ngại quá, Ân tổng, tướng ngủ của tôi không tốt lắm, đã làm phiền anh rồi.” Tô Thời Sơ rất đơn thuần, không chút nghĩ ngợi, vỗ vỗ m.ô.n.g của mình xong rồi đứng dậy, còn không quên xin lỗi Ân Dĩ Mặc .

Nhìn thấy quần áo xộc xệch của cô, khuôn mặt vốn điềm tĩnh của Ân Dĩ Mặc h tối sầm lại: “Tô Thời Sơ, nếu cô thật sự cảm thấy áy náy thì tốt nhất nên mặc quần áo đàng hoàng vào.”

Nghe được câu này, Tô Thời Sơ cúi đầu xuống liền nhìn thấy cảnh xuân của mình bị lộ ra ngoài.

Lúc đó, cô ước mình có thể nằm sấp trên mặt đất một lần nữa.



Sau khi trò hề buổi sáng kết thúc, Tô Thời Sơ ngoan ngoãn trở về phòng khách, có một túi quần áo được đặt trên giường, hiển nhiên là do Lâm Hoài đưa tới.

Tô Thời Sơ cầm nhãn mác quần áo lên, vừa nhìn con số phía trên, cô liền thở dài một hơi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn thay đồ.

Không thể không nói, Lâm Hoài làm việc thật sự rất nhanh nhẹn, quần áo đến đúng lúc không nói, ngay cả kích cỡ cũng đúng, Tô Thời Sơ mặc vào rất vừa vặn.

Khi cô rửa mặt xong đi ra, Ân Dĩ Mặc đã ngồi trước bàn ăn, một tay cầm một ly Americano vừa đủ ấm, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm, tay còn lại cầm một tờ báo, anh đang đọc tin tức tài chính mới nhất hôm nay.

Người đàn ông dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa phía ngoài thành cốc, thỉnh thoảng suy tư rồi dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Ánh đèn trong phòng khách rất sáng, đường nét khuôn mặt càng có chiều sâu và sắc nét hơn dưới ánh sáng, toàn thân trông giống như một vị thần giáng thế, khiến người ta ngưỡng mộ và sợ hãi.

Ngoài mặt Tô Thời Sơ tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi châm chọc.

Đường đường là người đàn ông cao một mét tám mà buổi sáng chỉ uống một ly cà phê, sao anh có thể sống được đến bây giờ nhỉ? Chẳng lẽ người giàu không cần ăn cơm, sống dựa vào phú quý à?

Cô ngồi ngoan ngoãn trước bàn ăn, nhìn thấy bữa sáng kiểu Châu Á và Châu Âu kết hợp trên bàn, cô không chút do dự kéo chiếc lồng bánh bao đến trước mặt mình, mở lồng sắt lên, hơi nóng phả vào mặt, xen lẫn mùi thơm của bánh bao.

Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, ngón trỏ Tô Thời Sơ di chuyển, giơ đũa gắp một cái bánh bao nhỏ, nóng lòng muốn cắn một miếng.

Cô cắn một ngụm, nước súp của bánh bao tràn ra ngoài, chảy dọc theo khóe môi vào trong miệng, giữa môi và răng đều có mùi vị của thịt và nước súp, vẻ mặt Tô Thời Sơ hạnh phúc, thậm chí mắt cũng híp lại thành một đường.

Ân Dĩ Mặc khẽ nhướng mi, chú ý tới vẻ mặt thỏa mãn của người phụ nữ, anh nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Ăn bánh bao cũng có thể vui vẻ như vậy, thật không biết trước kia cô sống như thế nào.”

Tô Thời Sơ không vội vã, sau khi nuốt đồ ăn xuống, cô mới từ từ mở miệng: “Ân tổng chưa từng trải qua ngày tháng khổ sở, nên đương nhiên không biết chuyện ăn uống quan trọng với người nghèo nhường nào.”

Nghe vậy, ánh mắt Ân Dĩ Mặc khẽ động, nhưng cũng không đáp lại.



Trên bàn ăn yên tĩnh.

Thấy anh không tiếp tục châm chọc mình nữa, Tô Thời Sơ cũng không quan tâm, cúi đầu tiếp tục giải quyết thêm một cái bánh bao nữa, còn uống thêm một ly sữa đậu nành nhỏ.

Sau khi ăn uống no say, Tô Thời Sơ cảm thấy cả người ấm áp.

“Lâm Hoài, đưa phu nhân về công ty làm thủ tục.”

Ân Dĩ Mặc vẫn duy trì động tác như cũ, cà phê trong tay cũng đã nguội, đắng hơn nhiều so với lúc còn ấm.

Không biết có phải cô bị ảo giác hay không nhưng Tô Thời Sơ cảm thấy biểu cảm của Ân Dĩ Mặc bây giờ hơi lạnh lùng, giống như tâm trạng không tốt.

Lâm Hoài biết cách quan sát sắc mặt, ngay lập tức làm động tác mời Tô Thời Sơ.

Lúc này, Tô Thời Sơ mới nhớ hôm nay phải về Lục Quang để làm thủ tục nghỉ việc.

Trên xe.

“Trợ lý Lâm, tôi cảm thấy vừa rồi tâm trạng của Ân tổng không đúng lắm.” Sau khi lên xe, Tô Thời Sơ mở miệng thăm dò, cô cảm thấy Lâm Hoài dễ gần hơn Ân Dĩ Mặc .

“Đúng vậy, vừa rồi cô thật sự nói sai rồi.” Lâm Hoài thẳng thắn, trực tiếp đưa ra đáp án.

Nghe vậy, Tô Thời Sơ hơi kinh ngạc: “Tôi nói sai cái gì?”

“Thật ra, Ân tổng cũng đã trải qua những ngày tháng khó khăn.” Lâm Hoài vừa cầm vô lăng vừa tự hỏi những lời mình nói có phù hợp không:

“Từ ban đầu, Ân tổng cũng như Ân tiểu thư, đều không dựa vào Ân thị, Quốc Tế Huy Hoàng là do tự Ân tổng gây dựng.”

Hóa ra là như vậy.

Tô Thời Sơ hơi cúi đầu, rũ mắt xuống, lông mi thon dài nhẹ nhàng chớp chớp như vỗ cánh, nhìn không rõ cảm xúc.

Lâm Hoài cho rằng Tô Thời Sơ có thể cảm thấy áy náy vì lời nói của mình nên an ủi: “Cô yên tâm, Ân tổng rất rộng lượng, sẽ không để ý những lời cô nói, cô cũng không cần...”

“Nếu vậy thì tôi càng thấy khó hiểu, anh ấy cũng biết cuộc sống gian khổ là như thế nào, vì sao buổi sáng chỉ uống một ly cà phê, không phải đói c.h.ế.t à?”

Tô Thời Sơ mở miệng phàn nàn, thậm chí còn có chút phẫn nộ và bất bình: “Nếu anh ấy cũng là một người từ nghèo khổ dưới đáy vực đi lên, vì sao anh ấy chỉ đến trải nghiệm cuộc sống, có tiền liền bắt đầu sống cuộc sống tiểu tư sản?”

“Chờ đến lúc tôi có tiền, tôi sẽ không uống cà phê. Mỗi buổi sáng tôi đều ăn bánh bao và uống sữa đậu nành, hơn nữa tôi có tiền, tôi còn muốn ăn hai lồng bánh bao!”



Khóe miệng Lâm Hoài khẽ giật, lời an ủi lập tức tắt ngúm trong cổ họng.

Trong phòng làm việc, Ân Dĩ Mặc nghe giọng nói trên xe, vẻ mặt vẫn thản nhiên nhưng trong mắt lại chứa ý cười: “Không cần chờ cô ấy có tiền, bây giờ cô ấy cũng có thể ăn. Lâm Hoài, ngày mai mua cho cô ấy hai lồng bánh bao.”

Nghe giọng Ân Dĩ Mặc trong tai nghe bluetooth, Lâm Hoài hơi xấu hổ.

Không nhìn thấy khuôn mặt của Ân Dĩ Mặc , Lâm Hoài rất khó phân biệt tổng giám đốc nhà mình rốt cuộc đang cười hay giận.

Khi xe dừng ở dưới lầu, Tô Thời Sơ mở cửa xe đi xuống, nói lời cảm ơn Lâm Hoài.

“Có cần tôi đi lên với cô không?” Lâm Hoài khách khí nói nhưng cũng không có ý định xuống xe.

“Như vậy có phải phiền anh quá không? Tuy nhiên, nếu như có thể, cũng không phải không được...” Tô Thời Sơ làm bộ khách khí, nhưng trong lòng lại liều mạng gật đầu.

Anh đùa tôi đấy à?

Tin tức cô kết hôn và Ân Dĩ Mặc phỏng chừng đã truyền khắp Lục Quang, giờ một mình cô đi lên thì chẳng phải sẽ bị mọi người tra hỏi sao?

Nếu có Lâm Hoài đi theo, nói không chừng những người đó có thể sẽ kiêng nể Ân Dĩ Mặc .

Cô còn chưa kịp nói hết lời khách sáo, Lâm Hoài đã lập tức mở miệng: “Cô phải nhớ kỹ, cô là vợ của tổng giám đốc, chuyện này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Nói xong, anh ta đạp mạnh chân ga, lái xe đi mất, chỉ để lại một làn khói và Tô Thời Sơ đứng hỗn độn trong gió.

Vào lúc này, Tô Thời Sơ cảm thấy dường như có một đàn quạ bay ngang đầu, cực kỳ im lặng.

Nếu ngay từ đầu đã không có ý định giúp đỡ thì đừng nói như vậy! Tô Thời Sơ ngẩng đầu hỏi trời, vẻ mặt không nói nên lời.

Quả nhiên một ổ rắn chuột, Ân Dĩ Mặc là một tên tư bản bóc lột nhân dân thì Lâm Hoài - cấp dưới của anh, làm sao có thể khá hơn được!

Trong lòng cô mắng cả hai người chủ và tớ, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, cô mới nhấc chân bước vào thang máy, sẵn sàng tiếp nhận “lễ rửa tội” của đồng nghiệp.

Quả nhiên, cô vừa mới đẩy cửa đi vào, giọng nữ lanh lảnh quen thuộc đã truyền đến, vô cùng trong trẻo, mang theo cảm giác kỳ quái nồng đậm:

“Ôi chao, ai đây? Tôi không nhìn lầm chứ, là phu nhân của Ân tổng đúng không?”