Dưới chăn tối đen như mực, nhịp thở của hai người hoà quyện vào nhau, thêm vài phần kiều diễm cùng ái muội.
Tô Thời Sơ nuốt nước miếng, chuyển sự chú ý đến những gì anh ấy nói.
“Để tôi cho cô xem một thứ.”
Tô Thời Sơ chớp mắt: “Cái gì vậy, đồng hồ phát sáng của anh à?”
Ân Dĩ Mặc: “...”
Vừa rồi không khí đang mơ hồ ái muội, trong nháy mắt bị câu “ đồng hồ phát sáng của anh” của cô xoá sạch.
Một người phụ nữ ngây thơ, mong đợi cô ấy hiểu sự lãng mạn, chẳng khác nào mong con gà trống đẻ trứng.
Ân Dĩ Mặc nhíu mày, thở dài một hơi, cuối cùng từ bỏ chiêu trò của mình, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ bằng nhung màu xanh ngọc.
“Mở ra xem chút đi.”
Tô Thời Sơ nhận lấy chiếc hộp, nhìn bề ngoài tinh xảo, trong lòng cô không khỏi hồi hộp.
Kích thước của chiếc hộp này...
Cô do dự, tim đập nhanh hơn, cuối cùng cô cũng mở nó ra.
Bên trong, là một chiếc nhẫn kim cương được làm thủ công theo yêu cầu, thiết kế của chiếc nhẫn rất khéo léo, tinh xảo và hoàn hảo, đặc biệt là viên kim cương đính trên đó vô cùng tỏa sáng, đến nỗi khiến lòng người xao xuyến.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương, đôi mắt Tô Thời Sơ sáng ngời, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ tột độ.
Phụ nữ sẽ không từ chối đồ trang sức, và Tô Thời Sơ cũng không phải ngoại lệ, hơn nữa ý nghĩa của chiếc nhẫn không phải tầm thường.
“Còn về cái thứ vớ vẩn mà cô làm, thô sơ bừa bãi, lấy nó ra nói với người khác là nhẫn cưới, tôi thấy tệ thật đấy.”
Ân Dĩ Mặc nhếch môi, giọng nói không mặn không nhạt: “Nếu bây giờ đã công bố danh phận, đeo một thứ phù hợp với thân phận phu nhân của cô cũng là điều đương nhiên.”
Tô Thời Sơ vẫn còn ngạc nhiên, đến nỗi quên cả trả lời anh trong một lúc.
Cô lặng lẽ lấy chiếc nhẫn kim cương ra, nhìn thấy một chuỗi chữ cái tiếng Anh được khắc ở dưới cùng của hộp: ‘Lawrence.’
Lawrence là một nhà thiết kế nhẫn kim cương nổi tiếng của Pháp, mỗi chiếc nhẫn do ông ấy làm ra không phải là nhẫn, mà là một tác phẩm nghệ thuật, có giá trị ngoài sức tưởng tượng.
Tô Thời Sơ hít một hơi thật sâu cảm thấy chiếc nhẫn kim cương mỏng manh trong tay mình đột nhiên trở nên quý giá như thế, cô thậm chí không thể nắm chặt nó.
Cô đeo thử một chút, nó vừa vặn một cách bất ngờ.
“Cái này quá quý giá…” Tô Thời Sơ lẩm bẩm một mình, muốn cởi ra, nhưng lại có chút không nỡ.
Cô ấy thực sự rất thích nó.
Nhìn thấy niềm vui trong mắt cô, Ân Dĩ Mặc khẽ nhếch môi: “Thế đã là gì đâu.”
Nhưng khóe môi anh lại vô tình nhếch lên.
Từ trước đến nay, Ân Dĩ Mặc luôn khinh thường việc lấy lòng bất cứ kẻ nào, đặc biệt là phụ nữ, anh cho rằng những hành động đó quá là nông nổi và trẻ con.
Thế nhưng, khi anh nhìn thấy niềm vui trên khuôn mặt nhỏ của Tô Thời Sơ. Anh thực sự rất thích nó, thậm chí còn bắt đầu nghĩ xem lần sau nên tặng gì cho cô để cô lại vui vẻ như vậy.
“Ân tổng không có nhẫn kim cương sao?” Tô Thời Sơ lên tiếng, ngước mắt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay của Ân Dĩ Mặc.
Ân Dĩ Mặc thầm nghĩ có gì đó không ổn, theo bản năng giấu bàn tay của mình đi, nhưng vẫn bị Tô Thời Sơ nắm lấy.
Trên ngón áp út của tay trái, anh vẫn đeo chiếc nhẫn “thô sơ” mà Tô Thời Sơ đã tặng cho anh trước đây.
“Nhẫn kim cương vướng quá.” Không đợi Tô Thời Sơ mở miệng hỏi, Ân Dĩ Mặc ngượng ngạo ho khan hai tiếng, giải thích cũng cực kỳ hời hợt.
Anh không muốn thừa nhận rằng, sở dĩ anh đeo chiếc nhẫn mà Tô Thời Sơ tặng, là bởi vì đây là lần đầu tiên anh nhận được một món quà dụng tâm như vậy, anh không muốn tháo nó ra.
Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.
Tô Thời Sơ thấy anh không lên tiếng, nhỏ giọng gọi: “Ân tổng?”
Thấy suy nghĩ của mình bị vạch trần, đôi mắt hẹp dài của Ân Dĩ Mặc sâu thẳm, một giây sau, anh giơ tay tắt đèn ngủ.
Trong bóng tối, đường nét khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn không hề mất tự nhiên, Ân Dĩ Mặc nhìn chằm chằm Tô Thời Sơ mà không nói lời nào, bầu không khí giữa hai người có chút khó xử.
Tô Thời Sơ: “Lại muốn cho tôi xem gì à? Lần này có phải là đồng hồ dạ quang không?”
Ân Dĩ Mặc: “...”
Anh tức giận nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ ngốc nghếch này, có chấp niệm với đồng hồ dạ quang thế sao!
“Không phải đồng hồ dạ quang!” Ân Dĩ Mặc khó chịu, hận không thể bóp c.h.ế.t cô.
Nhưng ngay sau đó, anh mím môi mỏng một chút, thấp giọng cười khẽ.
“Dù sao thì, tôi có một thứ khác, cũng rất thú vị.”
Giọng Ân Dĩ Mặc trầm xuống, có hơi trừng phạt khẽ cắn lỗ tai cô, trong giọng nói trầm thấp khàn khàn có mang chút gợi cảm và ân ái.
Tô Thời Sơ còn chưa kịp hỏi, trong bóng tối, cô bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhất thời đỏ lên, ánh mắt ngượng không biết nhìn đi đâu.
“Ân tổng, không còn sớm nữa, tôi về phòng mình đây…”
Cô muốn xoay người bỏ chạy, nhưng người đàn ông này dĩ nhiên là không có ý định cho cô cơ hội này. Bàn tay to của anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, không để cô trốn thoát.
“Đừng chạy.” Ân Dĩ Mặc thấp giọng thì thào, giọng nói của anh khàn khàn, trong bóng đêm lại càng đê mê hơn.
Mái tóc lòa xòa trước mắt, không thể che đi màu đỏ trong ánh mắt sâu thẳm của anh, anh mạnh dạn ôm Tô Thời Sơ vào trong lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Đầu tiên là trán, sau đó đến chóp mũi, cuối cùng chậm rãi di chuyển đến cánh môi, dần dần hôn sâu hơn, cố gắng làm cho cô ổn định lại.
Tô Thời Sơ nín thở, nhịp thở dường như chỉ dừng lại ở cổ họng, cả người cô nóng ran.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của một người đàn ông trên cơ thể mình như vậy, nhưng cô lại mê đắm đến mức quên cả giảy giụa hay chạy trốn.
Cảm nhận người phụ nữ kia không có bất kỳ phản kháng nào, anh hơi sửng sốt một chút, sau đó phát ra một tiếng cười khàn khàn.
“Rất ngoan.”
Một đêm kiểu diễm...
Sáng hôm sau.
Với hai quầng thâm lớn dưới mắt cùng một chiếc thân thể đau nhức, Tô Thời Sơ lại cảm thấy hối hận không thôi.
Vì một chiếc nhẫn kim cương, lại để cho tên c.h.ế.t tiệt kia ăn sạch sẽ, thương vụ này đúng là không lời chút nào.
Ôi không, những hơn một lần…
Nhớ lại những chuyện này, Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy gương mặt của mình sắp bỏng tới nơi.
Đáng chết, người đàn ông này làm gì có chuyện nam thần lạnh lùng cấm dục cơ chứ, rõ ràng là một con sói khát thịt mà!
Điện thoại di động cô đột nhiên rung lên, cô liếc nhìn màn hình.
[Kỳ nghỉ kết thúc, hôm nay nhớ đi làm đúng giờ, nếu không sẽ bị trừ lương.] - Ân Dĩ Mặc.
… Sói cũng không bằng, hắn chính là một con ch.ó c.h.ế.t tiệt!
Tô Thời Sơ trợn tròn mắt, còn chưa kịp ngửa mặt duỗi tay chân, chỉ có thể tức giận lao xuống giường, chạy một mạch vào phòng tắm, vội vàng vệ sinh xong xuôi, lại hớt hải chạy đến công ty.
Tô Thời Sơ điên cuồng thăm dò xem mình có tới trễ không. Nhưng cô đến đúng giờ, quẹt thẻ và vào ngồi trong phòng làm việc của mình, vừa nhỏ giọng chửi rủa, vừa bắt đầu nghiêm túc tập trung vào công việc của mình.
“Bọn tư bản ác độc bóc lột, thật sự quá áp bức, còn không cho người ta nghỉ ngơi!”
Trong văn phòng tổng giám đốc, trong vòng chưa đầy nửa giờ, một "con chó" nào đó đã liên tục kiểm tra máy tính, mở màn hình giám sát văn phòng của cô nhiều lần, không ngừng thưởng thức bộ dáng Tô Thời Sơ xử lý công việc, xem hoài xem mãi không chán.
Ngay cả chính anh cũng không nhận ra khoé môi của mình dần dần nâng lên.
“Ân tổng, đến giờ họp rồi.”
Lâm Hoài đứng ở cửa, cậu đã quá quen với những hành vi trẻ con của Ân Dĩ Mặc, nên cũng không nói gì.